Cha Nuôi! Con Hận Người!

Chương 183




Bảy giờ sáng, ở Lý Gia, ánh nắng xuyên qua lớp màn chiếu sáng cả căn phòng, trên cái giường ấm áp màu trắng, Lý Lệ Nhã quay lưng về phía cửa sổ, quấn cơ thể trong chiếc chăn mỏng, ngủ rất ngon lành. Lúc này dưới nhà, tất cả giúp việc đang chuẩn bị bữa sáng, tiếng ồn ào vang lên tận trên lầu, lọt vào tai Lý Lệ Nhã. Cô ấy nhíu mày, xoay người sang bên kia, đối diện với cửa sổ thì lại bị ánh sáng rọi thẳng vào mặt, lần này Lý Lệ Nhã rất bực mình, tay vò đầu bứt tóc, cô ấy bật dậy, mở mắt nhìn xung quanh phòng. Lý Lệ Nhã nhăn mặt, cái đầu bắt đầu đau nhức, tay theo phản xạ gõ nhẹ vào trán.

"Đêm qua uống say quá giờ cái đầu đau như búa bổ."

Cô lắc đầu mạnh để tỉnh táo hơn, tay vén chăn, rời khỏi giường. Lý Lệ Nhã mở tủ lấy quần áo sau đó vào phòng tắm, cô ấy tiện tay treo quần áo lên cái móc trên tường rồi đi lại bồn rửa mặt. Trong gương phản chiếu hình ảnh của Lý Lệ Nhã, cô nhìn chằm chằm vào gương rồi thở dài, Lý Lệ Nhã lại nghĩ về chuyện hôm qua, môi nở nụ cười, tự nhắc nhở bản thân không nghĩ về nó nữa.

Mười lăm phút sau, Lý Lệ Nhã thay quần áo mới đi lại bàn trang điểm, tay lấy khăn lau. Cô ấy ngồi trước bàn trang điểm, cắm điện máy sấy, vừa chải tóc vừa sấy khô.

Ở dưới phòng khách, Lệ Kiều mang tạp dề, hôm nay bà ở trong bếp giành nấu đồ ăn sáng, chỉ còn món canh này nữa là xong, những món khác giúp việc đã giúp bà dọn ra bàn.

Lý Gia Quốc đã ra khỏi biệt thự từ sáng sớm, ông chỉ kịp ăn món bò bít tết mà Lệ Kiều chuẩn bị.

Loading...

"Sao nay mẹ lại vào bếp?" Lý Lệ Nhã xuống lầu, cô ấy vừa đi vào bếp thì đúng lúc Lệ Kiều nấu ăn xong, bà hai tay bưng cẩn thận nồi canh ra bàn.

Lệ Kiều ngước lên, vừa nhìn thấy Lý Lệ Nhã bà vui mừng mỉm cười:

"Con dậy rồi hả? Mẹ có nấu canh con thích nhất đó."

Lý Lệ Nhã kéo ghế ngồi xuống, cái đầu còn hơi đau, vừa ngồi xuống cô ấy đã thấy chóng mặt, đưa tay sờ trán, uể oải:

"Tối qua con uống nhiều quá, giờ đầu còn hơi đau. Sáng nay không dậy nổi để đến công ty, công việc còn một đống con chưa giải quyết xong."

Lệ Kiều lấy muỗng múc cho cô ấy một chén canh, bà nhẹ nhàng nói:

"Con khỏi lo. Sáng nay ba con lên công ty thay con rồi, lâu lâu cho ba con nhiều việc một chút để ông ấy làm." Bà vừa nói vừa nháy mắt với Lý Lệ Nhã.

Cô thấy càng không nhịn cười nổi, ba mẹ Lý Lệ Nhã suốt ngày không chọc nhau là không chịu được, cô nhìn họ mà cảm thấy trong lòng nỗi buồn vơi đi một chút, nhẹ nhõm hơn rồi.

"Ba làm nhiều rồi mà. Giờ con về rồi, mẹ phải cho ba vui chơi chút chứ."

Lệ Kiều lập tức đưa tay bắt chéo, vẻ mặt bà ấy rất kiên quyết, lớn giọng:

"Thôi, không được! Ba con vui chơi là đi nhậu với bạn, mỗi lần ông ấy say là mẹ mệt nhất... Mới đêm qua đây, lo cho con xong là tới ba con đó."

"Hôm qua ba lại uống say nữa hả mẹ?"

"Ông ấy ngày nào chả uống..." Lệ Kiều nhướn vai, bà thở dài nói tiếp: "Đó là lí do vì sao mẹ muốn thêm công việc cho ba con đó. Ba con lớn tuổi rồi mà tối nào cũng nhậu sẽ không tốt cho sức khỏe ông ấy."

Lý Lệ Nhã hiểu Lệ Kiều rất rõ, bà làm tất cả đều có lí do, không phải là vì muốn tốt cho ba và cô sao? Tuy nhìn bên ngoài Lệ Kiều như không quan tâm đến xung quanh, nhưng thật ra bà luôn âm thầm lo cho gia đình. Tính cách Lệ Kiều luôn mạnh mẽ như vậy, bà không thích tỏ ra bản thân yếu đuối, bà ấy rất ghét ai xem bà là phụ nữ chân yếu tay mềm. Trong đầu Lệ Kiều luôn tồn tại ý nghĩ: "Đàn ông làm được thì đàn bà cũng làm được."

Lý Lệ Nhã hạnh phúc, một sự ấm áp bao phủ trái tim cô, nếu mẹ về đây ở luôn thì hay biết mấy...

Lý Lệ Nhã múc một muỗng canh đưa lại gần, mùi thơm sộc thẳng vào mũi, mùi vị quen thuộc đã lâu rồi cô chưa nếm thử. Lý Lệ Nhã tham lam hít lấy, rồi từ từ đưa vào miệng thưởng thức, ăn một cách ngon lành.

"Hình như lâu rồi mẹ chưa nấu món này nhỉ?" Lệ Kiều tháo tạp dề để trên kệ bếp, bà ngồi đối diện Lý Lệ Nhã, ánh mắt dịu dàng.

"Dạ đã hai năm rồi mẹ. Con luôn nhớ món canh gà hầm ngũ quả của mẹ."

"Xin lỗi Nhã Nhã! Mẹ vì bận quá nên không có thời gian ở bên con."

"Không mẹ, con hiểu mà. Có thể sau này con cũng sẽ như mẹ, lập gia đình rồi sẽ không có thời gian bên cạnh."

Lý Lệ Nhã cười nhạt, nói thì nói vậy thôi chứ chưa chắc sau này cô ấy sẽ kết hôn.

Lập gia đình?

Đối với Lý Lệ Nhã ba chữ đó thật xa vời, nếu kết hôn với người mà bản thân không có tình cảm thì thà để cô ấy cô đơn tới già thì hơn. Lý Lệ Nhã cúi mặt, tay run run, nét mặt phảng phất vẻ u buồn, trong đầu lại nhớ Đằng Minh, cô nhắm mắt, hít thở sâu, cố không nghĩ về anh ta nữa.