Cha Nuôi! Con Hận Người!

Chương 152




Chiếc xe dừng trước cổng, Thẩm Tư Linh tự mở cửa bước xuống.

"Ly Ly tạm biệt daddy với cô Lệ Nhã đi." Cô nắm tay Ly Ly, cúi nhìn cô bé.

"Dạ." Cô bé gật đầu, vẫy tay với hai người còn ngồi trong xe:

"Daddy, cô Lệ Nhã! Tạm biệt ạ."

"Tạm biệt hai mẹ con." Lý Lệ Nhã ở ghế sau, cười tít mắt.

"Giờ daddy chở cô Nhã về, con ở nhà ngủ sớm." Lâm Tạ Phong nhìn qua cửa, tay anh cầm vô lăng sau đó rồ ga chạy đi.

Lý Lệ Nhã thò đầu ra ngoài, xe đã chạy, cô ta hét lớn:

"Khi nào rảnh gặp! Em có số chị đó!"

Thẩm Tư Linh nhìn theo chiếc xe đến khi nó mất hút, cô mới dắt Ly Ly vào bên trong. Gần tới cửa đã nghe thoang thoảng một mùi hôi, cô đưa ngón trỏ chặn mũi, nhăn mặt nói:

"Ưm... Mùi mắm ruốc ở đâu thế?"

Lợi Tư Vũ ở trong bếp ngoái đầu ra, anh ta cười ngượng:

"Ở trong bếp."

Thẩm Tư Linh giao Ly Ly cho nữ giúp việc, còn cô đi thẳng vào bếp, nơi mùi hôi phát ra. Đúng thật càng tới gần mùi càng nồng, Thẩm Tư Linh thấy Rania ngồi quay lưng về phía cô, cô ấy đang ăn ngấu nghiến gì đó trên bàn, trông rất ngon.

"Rania! Chị ăn xoài à?" Cô ngồi xuống vị trí bên cạnh cô ấy.

"Ừm em ăn không? Xoài hôm nay ngon lắm." Rania lấy một miếng đưa Thẩm Tư Linh.

Cô từ chối:

"Thôi xoài này chua lắm, chị ăn được chứ em ăn không được."

"Chị thấy đâu có chua." Rania ăn xoài chưa đủ, cô ấy còn lấy thêm chanh tươi ngậm cho đỡ thèm.

"Do chị đang mang thai, khẩu vị sẽ thay đổi."

Lợi Tư Vũ đi lại chỗ hai người, trên tay anh là một dĩa xoài non nữa. Anh ta đặt lên bàn:

"Chị em ăn hết một dĩa rồi vẫn chưa đã, còn bắt anh cắt thêm một dĩa nữa."

Thẩm Tư Linh kinh ngạc nhìn hai dĩa to, hốt lên:

"Chị ơi thèm thì thèm mà tối rồi ăn nhiều không tốt đâu."

"Giờ chị chịu không nổi, miễn một bữa đi ngày mai chị giảm lại." Rania ôm lấy dĩa xoài, mắt rưng rưng nhìn cô như sợ Thẩm Tư Linh đoạt mất.

Lợi Tư Vũ nhìn cô lắc đầu ra hiệu:

"Em khuyên cũng vô ích thôi, đến cả anh cô ấy còn không nghe. Thôi tối nay cứ để Rania ăn thoải mái đi, không sao đâu."

"Chị ăn hết dĩa này thôi nha. Em lên trước." Thẩm Tư Linh đứng dậy đi lên lầu.

Còn lại hai người ở trong bếp nhìn theo cô, Lợi Tư Vũ đập xuống bàn, anh ta đứng khoanh tay nghiêm nghị nói:

"Anh thả em tối nay thôi, ngày mai không có đâu!"

"Gì vậy? Dĩa xoài thôi mà, có sao đâu?" Rania phụng phịu.

"Ban ngày thì được nhưng ban đêm thì có sao đó! Anh đã tìm hiểu trên mạng rồi, ăn nhiều quá dễ ảnh hưởng đến em mà còn với thai nhi... Nên anh chỉ cho phép một ngày một trái!" Lợi Tư Vũ cố gắng không nhìn Rania, cố gắng không mềm lòng trước cô ấy. Anh đây là vì muốn tốt cho hai mẹ con thôi.

"Một ngày một trái làm sao mà đủ!"

"Nhiêu đó là được rồi, không thêm nữa đâu." Lợi Tư Vũ chuyển hướng nhìn đồng hồ, anh ta nói tiếp:

"Gần mười giờ rồi, em ăn nhanh còn đi ngủ. Anh tìm hiểu trên mạng là thai phụ không được ngủ sau mười một giờ." Lợi Tư Vũ ngồi xuống cạnh đợi Rania.

Cô ấy xịu mặt, nói một cách chán nản:

"Biết rồi."