Cha Nuôi! Con Hận Người!

Chương 151




Khu vui chơi hôm nay rất đông, đa số đều là gia đình, ánh đèn đủ màu sắc sáng lấp lánh thu hút đám trẻ con. Lâm Tạ Phong lái xe vào khu để xe ô tô, bọn họ dự định đi ăn trước. Khu ẩm thực nằm ở phía sau máy bắn cá, cách chỗ đậu đi bộ khoảng mười phút. Sau khi ăn xong, Ly Ly lại đòi chơi đu quay, đặc biệt muốn ngồi chung với Lâm Tạ Phong.

"Daddy chơi đu quay với con." Cô bé kéo tay anh lại gần chỗ bán vé.

"Ly nhi chơi đi, daddy không hợp với trò này."

"Lần trước con chơi một mình rồi, hôm nay daddy phải đi với con, không con giận." Ly Ly bĩu môi, xị mặt hờn dỗi.

Lâm Tạ Phong xoa xoa vùng da giữa chân mày, anh không còn cách nào khác đành chiều theo ý Ly Ly.

"Cô cho tôi hai vé." Anh móc trong ví ra tờ tiền năm trăm đưa cho nhân viên bán vé.

Cô nhân viên cầm tờ năm trăm rồi kiểm tra trong tủ nhưng không đủ tiền, cô ta ái ngại nói với anh:

"Anh có tiền lẻ không ạ? Bên em không đủ tiền thối."

"Tôi không có tiền lẻ. Bên cô có tính thẻ không?" Lâm Tạ Phong coi trong ví không còn đồng nào, chỉ có sáu cái thẻ ngân hàng, anh lấy đại một thẻ đưa cho cô ta.

"Dạ xin lỗi anh, khu vui chơi không có tính thẻ đâu ạ."

Thẩm Tư Linh lại gần, cô đưa cho nhân viên tờ năm chục:

"Tôi trả giùm hai người này."

"Dạ đủ rồi ạ." Cô ta nhận tiền của cô, còn tờ năm trăm đưa lại cho Lâm Tạ Phong. Anh cầm lấy tờ tiền nhét vào tay Thẩm Tư Linh.

"Không cần đâu..." Cô chưa kịp nói xong, Lâm Tạ Phong và Ly Ly đã đi vào bên trong. Thẩm Tư Linh đành nhét tiền vào túi.

Trong lúc anh và Ly Ly đi chơi thì cô và Lý Lệ Nhã có đi dạo một vòng, trên tay mỗi người là một ly nước ngọt.

"Tư Linh, em ăn xiên que không?" Lý Lệ Nhã nhìn quầy xiên que đủ loại, có nhiều món rất lạ trông vô cùng hấp dẫn.

"Chị mới ăn xong mà, giờ vẫn còn đói à?"

"Ăn xong nãy giờ mười lăm phút, chúng ta đi bộ cũng tiêu một phần nào rồi. Chị hơi đói." Lý Lệ Nhã nắm tay cô lại gần quầy bán.

"Chị ăn khỏe thật!" Thẩm Tư Linh kinh ngạc nhìn xuống bụng Lý Lệ Nhã.

"Này chưa là gì với chị đâu."

Hai người gọi mỗi loại một xiên chia ra hai hộp, chỉ ăn một hộp, còn hộp để cho Lâm Tạ Phong và Ly Ly. Lý Lệ Nhã cầm lấy một xiên ốc đưa cho Thẩm Tư Linh thưởng thức. Cô vừa ăn vừa nói chuyện:

"Chị có ý với Đằng Minh hả?"

"Ừm." Lý Lệ Nhã không hề tỏ ra xấu hổ, cô ấy thản nhiên đáp.

"Sao chị thay đổi nhanh thế? Chị có ý với anh ta khi nào?"

"Cũng gần đây... Hình như là lần hợp tác thứ hai..." Lý Lệ Nhã vừa nói vừa nhớ lại, trong miệng cô ấy vẫn còn nhai cá viên chiên.

"Vậy chị... Làm gì chưa?" Thẩm Tư Linh tò mò tiến lại gần Lý Lệ Nhã, cô quan sát kĩ biểu hiện trên gương mặt cô ấy, thanh âm có vẻ nhỏ hơn so với lúc nãy.

"Có chứ! Sáng nay nè chị nhờ anh ta chở đi mua sắm, rồi ăn gà rán mà anh ta không có cảm giác gì, lúc nào cũng cúi đầu vào công việc."

"Ăn xong hai người không đi đâu?"

"Làm sao mà đi! Mười giờ Đằng Minh bận, anh ta chở chị về Lý Thị." Lý Lệ Nhã chán nản, giọng nói thể hiện rõ sự thất vọng.

"Chị đừng bỏ cuộc. Chủ động tiến tới sẽ có kết quả mà." Thẩm Tư Linh giơ tay động viên cô ấy.

Lý Lệ Nhã cương quyết gật đầu một cái, tâm trạng thấy khá hơn:

"Phải rồi! Anh ta đóng cửa lại thì chị sẽ phải mở ra cho bằng được."

"Cần gì em sẽ giúp chị, sau này mà có tin tốt chỉ cần mời mọi người một bữa."

"Đương nhiên."