Cha Nuôi! Con Hận Người!

Chương 125




"Nấu nước ấm cho tôi rồi đem lên phòng!" Anh quay qua nói với một người giúp việc.

Lâm Tạ Phong bế cô vào phòng anh, mở cửa anh nhẹ nhàng thả Thẩm Tư Linh xuống thì cô đã tỉnh dậy, hai chân cô không đứng vững dựa vào ngực anh, nhìn anh với ánh mắt mơ màng:

"Buồn nôn quá!"

"Cái gì? Không được... Em..." Lâm Tạ Phong gấp rút, anh vội bế cô đến phòng tắm nhưng chưa tới nơi thì một bãi toàn bộ dính vào người anh, sau khi nôn ra hết những nặng nề trong bụng, cô cảm thấy dễ chịu hơn cứ thế nhào thẳng lên giường, dang tay dang chân mỗi nơi một góc. Lâm Tạ Phong lắc đầu, hai tay anh xoa xoa hai huyệt thái dương, cái đầu như muốn nổ tung đến nơi rồi.

Không bao giờ anh cho phép cô uống rượu nữa!

Lâm Tạ Phong tự dặn trong lòng, rồi bất lực nhìn người con gái thân hình thì nhỏ nhắn mà nằm chắn hết cái giường của anh.

Lâm Tạ Phong để Thẩm Tư Linh nằm ngủ ngon lành, còn anh thì đi gột sạch cái bãi chiến trường của cô cùng những mệt mỏi cả một ngày. Anh chỉ quấn mỗi cái khăn tắm che đi vật nam tính nhất của người đàn ông, đi ra. Cô thì vẫn nhắm mắt ngủ một cách thoải mái nhất, xem như đây là Lợi Gia, không thèm giữ kẽ cô cứ thế ngủ mà quần áo trên người tự lột gần hết, đồ lót đã phơi bày trước mặt Lâm Tạ Phong, trong cổ họng Thẩm Tư Linh phát tiếng yếu ớt:

"Nóng... Nóng... Muốn cởi!"

Lâm Tạ Phong nuốt từng ngụm nước bọt, lý trí anh liên tục chiến đấu. Anh cố giữ bình tĩnh, đi lại giúp cô cởi quần áo.

Lúc này, nữ giúp việc bưng thau nước ấm, cô ta gõ vài tiếng vào cửa. Vài phút sau, Lâm Tạ Phong mặc vào người áo choàng tắm, mở cửa lấy thau nước từ tay giúp việc, anh bưng thau nước để trên tủ bên cạnh giường, vắt khăn rồi lau khắp người cô.

Làn da mịn màng, đôi gò bồng liên tục nhấp nhô như mời gọi. Bàn tay anh không yên phận cứ hễ khăn lau qua chỗ nào anh sẽ sờ chỗ đó, cảm giác nhột nhột khiến cô không kìm được rên lên vài tiếng, từng chút một rót vào tai Lâm Tạ Phong làm cả người anh nóng ran. Từng xúc cảm da thịt chạm nhau theo dây thần kinh truyền lên não, tê tê đến điên dại.

Lâm Tạ Phong hít một hơi thật sâu, anh cố ổn định tinh thần:

"Không được... Mày phải nhịn, không được làm gì cô ấy." Nói một câu cố nén bản thân, Lâm Tạ Phong tiếp tục lau qua những vị trí khác.

Thẩm Tư Linh giờ như miếng mồi ngon trước con sói đói khát, có thể bị ăn bất cứ lúc nào.

Trên người anh mồ hôi tuôn như suối, hơi thở hỗn loạn thế mà cô không nằm im còn cử động đủ mọi tư thế, tay anh vài lần đã chạm vào vùng nhạy cảm của cô.

"Em mà không yên là anh không khống chế được đâu!"

Không biết Thẩm Tư Linh có nghe không nhưng anh vừa nói xong câu đó thì cô liền không động đậy nữa. Qua hơn hai mươi phút, anh mới lau xong người cho cô, bộ đồ cô mặc bị dính dơ nên anh đã cho giúp việc đi giặt.

Lâm Tạ Phong đi lại mở tủ đồ, anh lấy ra một chiếc áo sơ mi và cái quần dài mà anh mặc ở nhà, cẩn thận mặc vào cho cô, sợ cô tỉnh giấc:

"Áo sơ mi anh em mặc vừa mà quần thì không, thôi em khỏi mặc quần cũng được. Anh cũng không ngại đâu, sáng mai đừng có đánh anh, anh nói lí do rồi đó." Lâm Tạ Phong cúi sát gần cô, giọng nói ám muội thì thầm vào tai, hơi thở nóng ran của anh thổi vào tai khiến cô ngứa ngáy kêu lên tiếng: "Ư". Anh mặc nhiên xem đó như là một câu trả lời. Sau khi cài xong nút áo cho cô, anh ngồi thẫn thờ nhìn cô ngủ.

"Tối nay em say nên anh tha cho em, sau này em phải đền bù cho anh."

Lâm Tạ Phong nói rồi đi vào phòng tắm, tiếp theo tiếng vòi nước chảy liên tục, hơn một tiếng sau anh mới leo lên giường, hai tay ôm cô vào lòng ngủ cả đêm.