Cha Nuôi! Con Hận Người!

Chương 124




Lý Lệ Nhã có việc nên cô ấy xin về trước, bữa tiệc sinh nhật kết thúc vào mười giờ tối, trên chiếc ghế sofa chất một đống quà tặng, Lâm Tạ Phong kêu vú Đường đưa Ly Ly lên phòng bà, xác định tối nay là ngủ ở Lâm Gia rồi, không biết là vì ai?

Khổ nhất là hai người đàn ông, Lâm Tạ Phong và Hắc Tiệp mệt rã rời, không phải vì dọn dẹp mệt mà là vì phải trông chừng hai con người say mèm đang nằm sải lai trên sàn nhà.

"Bữa sau rút kinh nghiệm đừng để hai người này uống rượu nữa." Tần Hạo bế Tần Lãnh Nhi, anh thích thú nhìn hai người đàn ông chật vật. Phi Yến hên là có thai nên không được uống rượu, nếu không anh ta cũng phải như bọn họ thậm chí là vật vã hơn.

"Thẩm Tư Linh và Tào Khê tửu lượng cũng khá, hay hôm nay hai người phấn khích nên quá chén vậy." Phi Yến lên tiếng.

Lâm Tạ Phong áo sơ mi xốc xếch bung vài cúc làm lộ cơ ngực rắn chắc, thắt lưng đã bị Thẩm Tư Linh kéo tháo dang dở, anh vừa đưa tay vuốt ngực ổn định nhịp thở vừa cố gắng nói, ngón tay anh chỉ quanh cái phòng khách đã bị xáo trộn bởi hai con người nằm dưới sàn này:

"Tôi hứa không để cô ấy uống rượu nữa, Tư Linh mà uống say là quậy banh cái Lâm Gia này rồi."

"Tớ cũng vậy, tớ chạy theo Tào Khê không mà muốn tắm cả tầng mồ hôi rồi." Hắc Tiệp xụi lơ xuống ghế, mái tóc vuốt keo gọn gàng đã bị Tào Khê nắm bứt đến rối bời, hai bên ống tay áo nhăn nhúm.

Trông hai người đàn ông lượm thượm nhưng vẫn không chìm đi được vẻ đẹp hoàn mỹ, thậm chí là quyến rũ khiến đàn ông ghen đàn bà thèm muốn. Lợi Tư Vũ và Rania từ trên lầu đi xuống, nhìn cảnh tượng hiếm thấy trước mắt, anh ta không nhịn được mà phá lên cười:

"Bình thường hai người cao ngạo lắm, bây giờ phải chịu thua trước hai cô gái!"

"Cậu nên mừng vì Rania không uống rượu đi nếu không cậu không khác gì hai tụi tui hết." Hắc Tiệp quật ngược lại Lợi Tư Vũ.

"Hắc Tiệp, em mà say cũng không đến mức như họ đâu, anh lo cho Tào Khê đi kìa." Rania không vừa, cô ấy đứng về phía Lợi Tư Vũ nói lại Hắc Tiệp.

Lâm Tạ Phong thở dài, anh đi lại định bế Thẩm Tư Linh, nhưng vừa đụng vào người cô anh lại bị cô thúc cùi chỏ vào ngực một cách mạnh bạo, Lâm Tạ Phong không kịp phòng bị, cả người ngã ra sau, cảm giác đau nhói ở ngực.

Thẩm Tư Linh hai mắt lim dim, hai tay cô liên tục vùng vẫy, chân khều khều Tào Khê, nói với giọng say mèm:

"Rượu đâu? Uống rượu, hôm nay vui uống rượu tiếp đi."

"Uống tiếp, uống tiếp... Hết rượu rồi, tớ phải đi lấy." Tào Khê với tay tìm kiếm ly rượu, cô ấy cố mở một mắt nhìn xung quanh thì thấy thấp thoáng chai rượu trên bàn ăn, Tào Khê ngồi bật dậy, rồi đứng dậy, đi loạng choạng định vào bếp.

Hắc Tiệp bất lực, anh ta vội chạy lại ôm lấy Tào Khê. Tào Khê không chịu sự kìm hãm này, cô ấy liên tục vùng vẫy muốn thoát khỏi Hắc Tiệp, miệng cô ấy liên tục lẩm bẩm:

"Rượu... Rượu... Lấy thêm rượu."

Thẩm Tư Linh mất kiên nhẫn, cô la lớn:

"Lâu quá à! Rượu ơi, đâu rồi?"

"Em ơi, dừng được rồi. Anh mệt quá!" Lâm Tạ Phong bế cô lên, Thẩm Tư Linh không yên để anh bế, cô liên tục đánh vào mặt anh.

Lợi Tư Vũ thương thay cho anh và Hắc Tiệp, đi lại vỗ hai cái vào vai Lâm Tạ Phong:

"Tư Linh say vậy rồi, không lái xe được đâu! Để em ấy và Ly Ly ở lại Lâm Gia đi."

"Tôi định vậy rồi, cô ấy như vậy lái xe tôi cũng không yên tâm."

"Vậy nhờ anh chăm sóc con bé, chúng tôi về đây."

Lợi Tư Vũ nói tạm biệt, anh ta nắm tay Rania đi ra bãi đậu xe, gia đình Tần Hạo và Hắc Tiệp cùng Tào Khê cũng về ngay sau đó.

Lâm Tạ Phong nhìn người con gái không yên phận trong lòng, bộ dạng này của cô khiến anh vừa mệt nhưng cũng thấy vui. Lần đầu tiên thấy cô trong tình trạng say không biết trời đất, không khác gì một đứa trẻ cả.

Thẩm Tư Linh mệt rồi, cô ngang nhiên nằm ngủ trong vòng tay của Lâm Tạ Phong, giờ mà anh có làm gì chắc cô cũng không phản ứng.

Lâm Tạ Phong cúi sát vào tai cô, thì thầm:

"Giờ anh đưa em đi ngủ!"