Cha Nuôi! Con Hận Người!

Chương 120




"Hé lô, em yêu!"

Một tiếng nói liền khiến không gian ồn ào bỗng yên ắng lạ thường, những người giúp việc xung quanh như bất động, tất cả dồn sự chú ý về phía Lâm Tạ Phong. Trên mặt ai ai cũng hiện rõ sự kinh ngạc, in nguyên hàng chữ: "Có phải tôi đang nằm mơ không?"

Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy dáng vẻ này của anh!

Thẩm Tư Linh nhếch mép cười, đôi mắt híp lại, cái chày trên tay cô lên xuống theo nhịp chậm dần, cất giọng rồi từ từ hạ thấp âm lượng ở chữ cuối:

"Hé lô, anh đi đâu mới về đó?"

"À thì anh đi ra ngoài hóng gió một chút." Lâm Tạ Phong cười gượng gạo, ngón tay chỉ ra ngoài sân vừa nói.

"Hóng gió? Anh hóng gì từ sáng tới trưa luôn vậy anh?" Thẩm Tư Linh bỏ cái chày xuống bàn, cô từ từ đi lại gần anh.

"À thì... Thì anh đi hóng gió sẵn... Sẵn đi mua một chút đồ mà." Lâm Tạ Phong toát mồ hôi hột, hai mắt cứ đảo qua đảo lại nghĩ cách nói dối cô.

Thẩm Tư Linh nhìn bộ dạng này của anh cũng thấy tội nghiệp mà cũng thấy buồn cười nhưng cô vẫn muốn chọc anh một chút nữa.

"Đi hóng gió, mua đồ, anh có cần mặc vest đẹp vậy không?" Thẩm Tư Linh chỉ ngón tay vào áo khoác vest anh đang mặc.

"Em đừng hỏi nữa! Anh thừa nhận là anh đến Lâm Thị! Tại ở Lâm Gia anh không có gì làm thấy rất khó chịu, hơn một tuần rồi anh chưa đến công ty nên là anh có ghé một... Một chút!"

"Em biết là anh tham công việc nhưng vết thương anh chưa có hồi phục, anh cần ở Lâm Gia dưỡng thương... Lâm Tạ Phong, Yến Nhi còn ở ngoài kia, em không biết cô ta đang trốn ở đâu? Anh ra ngoài đó, em rất lo." Thẩm Tư Linh đưa tay áp lên hai bên má Lâm Tạ Phong, ánh mắt long lanh đọng nước nhìn sâu vào đôi mắt anh, giọng nói run run.

"Yên tâm đi, anh chỉ lên công ty để bàn giao công việc thôi, những ngày sau anh sẽ ở Lâm Gia."

"Anh nên vậy nếu không em không quan tâm anh đâu."

"Nhưng anh ở Lâm Gia một mình buồn nếu có em và con thì chắc sẽ vui hơn á!" Lâm Tạ Phong nói thật to, khiến mọi người xung quanh đều nghe, ai cũng cố nhịn cười, Thẩm Tư Linh đỏ mặt xấu hổ, dụi đầu vào ngực anh. Lâm Tạ Phong hai tay ôm chặt cô, không kìm chế được hôn lên má trái cô một cái.

Thẩm Tư Linh giật mình, hai tay cô vội đẩy anh ra. Cô ngượng ngùng nhìn những người giúp việc kia, bọn họ liền né tránh ánh mắt của cô nhưng biểu hiện trên mặt họ lại mếu máo như cố nhịn.

"Ở đây nhiều người vậy sao anh lại tự nhiên thế chứ!? Thôi anh lên thay đồ đi, còn phụ em nữa."

"Được."

Lâm Tạ Phong nhéo má cô một cái, vừa định đi lên lầu nhưng anh lại nghịch ngợm lợi dụng cô không chú ý mà hôn lên môi cô một cái rồi chạy thẳng lên phòng.

Cảm giác mềm mại, ấm ấm còn đọng trên miệng. Thẩm Tư Linh đứng hình trước hành động của anh, cô đưa tay lên sờ môi, một cảm xúc vui sướng đến khó tả, cứ thế cô vừa cười vừa quay vào bếp.

Thẩm Tư Linh nấu xong tất cả các món thì cũng đã bốn giờ chiều, cô tháo tạp dề đi ra phòng khách, thấy anh đang nằm thở hổn hển trên sofa, xung quanh là nhiều bong bóng. Lâm Tạ Phong thấy cô ra như nhặt được vàng, anh đứng phắt dậy chạy lại ôm chầm lấy cô, trách móc:

"Tư Linh! Mình tổ chức đâu nhất thiết phải có bóng bay đâu em?"

"Ly Ly thích bóng bay nên nhất định phải có."

"Em có thể đặt bên ngoài được mà, sao nhất quyết phải bắt anh thổi chứ!? Anh sắp đứt hơi rồi!" Lâm Tạ Phong nhõng nhẽo dụi mặt vào ngực cô, hai tay dùng lực ôm chặt eo cô.

"Đây là hình phạt cho anh! Ai biểu anh dám lén em đi làm!"

Thẩm Tư Linh không thở được, hai tay cô cố nới lỏng tay anh ra khỏi eo mình:

"Anh thả em ra đi, em không thở được."

"Xin lỗi, anh buông ra rồi." Lâm Tạ Phong vội đứng thẳng người, tay anh dần thả lỏng nhưng không buông cô ra hẳn mà vẫn để hờ ở eo.

Thẩm Tư Linh liếc nhìn đồng hồ treo tường, cô quay lại nói với Lâm Tạ Phong:

"Anh khoác áo vào đi, em với anh đi mua quà cho Ly Ly."

"Được."

Thẩm Tư Linh đi lại ghế sofa lấy túi xách, cô căn dặn những người giúp việc gần đó:

"Chút nữa có ai tới thì mấy cô nói chúng tôi ra ngoài sẽ về ngay."

"Dạ tiểu thư."

Thẩm Tư Linh định đi ra xe thì Lâm Tạ Phong níu cô lại, anh chỉ vào bộ đồ cô đang mặc nói:

"Em theo vú Đường lên thay đồ đi, áo em dính dầu mỡ hết rồi. Anh sẽ cho người đem đồ đi giặt và sấy cho em."

"Vậy anh đợi em năm phút." Cô vừa nói xong liền theo vú Đường đi thay đồ.

Vú Đường đưa cô đến căn phòng cực kỳ quen thuộc, là căn phòng cô ở khi còn ở Lâm Gia. Bước vào phòng, bao nhiêu ký ức buồn vui lẫn lộn đều ùa về trong tâm trí cô, nhưng cô không còn bị dao động như trước, dường như bốn năm lăn lộn nơi đất lạ đã xây dựng trong cô một tâm lí mạnh mẽ.

Thẩm Tư Linh nhìn xung quanh cảnh vật gần gũi, vú Đường đưa bàn tay gầy gò vỗ vai cô:

"Sau khi tiểu thư đi, cậu chủ ngày nào cũng nhốt mình trong căn phòng này, mọi đồ đạc vẫn giữ y nguyên vị trí cũ, mỗi ngày đều cho người dọn dẹp."

"Thật sao vú?" Thẩm Tư Linh nhìn vú bất ngờ, cô cứ nghĩ thời gian dài bốn năm căn phòng này sẽ chỉ là căn phòng trống.

"Tôi nói thật, cậu chủ là hối hận rồi, từ lúc cô đi không ngày nào cậu chủ không mong nhớ cô cả."

"Mọi chuyện đã qua rồi vú, con muốn mọi chuyện cứ để tự nhiên đi."

Thẩm Tư Linh nhìn vú mỉm cười, cô đi lại tủ quần áo, lấy ra một chiếc đầm đơn giản.

Ở dưới lầu Lâm Tạ Phong đứng dựa lưng vào cửa, vừa lướt điện thoại, vừa ngước nhìn lên lầu, thấy cô xuất hiện anh liền nói, tay cất điện thoại vào túi quần:

"Sao em thay lâu thế?"

Thẩm Tư Linh vui vẻ, chạy lại khoác tay anh, cô cười nói:

"Không có gì, chúng ta đi."