Cha Nuôi! Con Hận Người!

Chương 108




"Chào em, chị là bạn của Lâm Tạ Phong, Lý Lệ Nhã!"

A... Cô nhớ ra rồi, cô ấy là Lý Lệ Nhã - Tổng giám đốc công ty vật liệu xây dựng Lý Thị. Cô từng thấy cô ấy ở trên ti vi, chỉ xem qua một lần nên nhấc thời không nhớ ra.

Nghe nói ba mẹ Lý Lệ Nhã ly dị khi cô ấy mười tuổi, cô ấy sống với ba đến khi học xong đại học thì chuyển sang Mỹ sống chung với mẹ nên tính cách có phần mạnh mẽ, tự lập.

"Chào chị, em là Marie. Chị có thể gọi em là Tư Linh!"

Lý Lệ Nhã mới gặp cô lần đầu mà như đã thân mấy năm, cô ấy ôm chằm lấy cô, nhìn Lâm Tạ Phong trách móc:

"Nè vợ đẹp vậy mà không giới thiệu cho tôi biết!?"

"Thì giờ cô gặp rồi đấy!"

Lý Lệ Nhã không thèm để ý đến anh, cô ấy quay sang nắm hai tay cô nói:

"Tư Linh! Anh ta có bắt nạt em không? Anh ta mà ăn hiếp em cứ nói chị, chị bảo vệ em... Em là vợ phải có uy quyền lên!"

Ủa... Hình như có gì sai sai? Từ khi nào cô trở thành vợ của Lâm Tạ Phong vậy?

Khuôn mặt cô ngơ ngác nhìn Lý Lệ Nhã, đầu óc đang khởi động để hiểu chuyện gì đang xảy ra?

"E... Hèm... Cô ấy là vợ tôi, tôi không bắt nạt cô ấy đâu? Cô không cần quan tâm... Tôi là bệnh nhân, cô tới thăm tôi đấy!" Lâm Tạ Phong khàn khàn vài tiếng, tay anh kéo cô lại ngồi bên cạnh.

"Tình quá nha."

Tần Hạo và Hắc Tiệp đứng bên cạnh giường, hai tên đó có nói thêm câu nào đâu chỉ biết đứng cười nhìn Lý Lệ Nhã chọc anh.

"Nè nếu không phải anh bị thương thì anh cũng không đi dự sinh nhật của tôi à?" Lý Lệ Nhã đánh nhẹ vào vai anh, hỏi như có giọng điệu trách móc.

"Tôi không thích ồn ào,với lại tôi còn nhiều việc lắm."

Lý Lệ Nhã!? Tiệc sinh nhật!? Không phải bữa tiệc mà Đằng Minh mời cô sao?

"Em cũng được Đằng Minh mời dự tiệc sinh nhật của chị Nhã đó." Cô mạn phép tiếp lời chen ngang cuộc nói chuyện của anh và Lý Lệ Nhã.

"Gì? Đằng Minh mời em?" Anh chưa kịp lên tiếng thì có hai ông bạn thay lời muốn nói. Tần Hạo và Hắc Tiệp nhìn Lâm Tạ Phong, sắc mặt đã tối sầm còn đen hơn than.

Rồi xong giấm chua bể bình!

Hai người nháy mắt với Lý Lệ Nhã, cô ấy hiểu ý liền đi ra chỗ khác, Tần Hạo bước lại ngồi bên cạnh Phi Yến giúp cô ru Tần Lãnh Nhi ngủ, Hắc Tiệp cũng an phận ngồi bên cạnh Tào Khê nhưng sáu con mắt của ba người cứ không ngừng liếc về phía cô và anh như đang hóng trò vui.

Anh nhìn cô như chất vấn:

"Đằng Minh mời em hả!?"

"Ừ... Thì tối qua lúc... lúc ở phòng trang... trang điểm thì... Thì anh ta có mời e... em..." Cô bối rối không dám nhìn thẳng vào mắt anh, chỉ biết cúi đầu, các ngón tay cáu xé cái chăn.

"Không chịu! Không cho em đi!" Anh hờn dỗi.

Cô bắt buộc phải dỗ anh y như một người mẹ dỗ dành con mình vậy:

"Thôi nào, em đi một chút thôi."

"Không! Tối nay em ở đây với anh!" Anh nắm tay níu giữ cô lại. Anh nhất quyết không cho cô đi, không có anh lỡ giữa cô và tên đó xảy ra chuyện gì thì sao!?

"Anh như con nít thế... Thôi tối nay em đi một chút thôi sẽ về, em hứa không có chuyện gì xảy ra đâu... Em lỡ hứa rồi em không muốn thất hứa..."

"Không!" Cô nói tới vậy mà anh vẫn nhất quyết không cho đi.

Hành động của anh tự nhiên đến mức khiến cho mọi người như há hốc mồm kinh ngạc, Tần Hạo quay sang nhìn Hắc Tiệp và Lý Lệ Nhã, anh ta nói nhỏ với hai người đó:

"Ê hai người, có phải Lâm Tạ Phong chúng ta quen không?.. Có khi nào chúng mình lộn người không?"

"Này anh, sao nói vậy?" Phi Yến lúc này lên tiếng, cô khều khều tay Tần Hạo ý nói anh giữ im lặng. Tần Hạo nghe lời Phi Yến không nói nữa, tay lo bế Tần Lãnh Nhi đang say giấc nồng.

Tào Khê cũng thắc mắc quay sang nói với Hắc Tiệp:

"Anh, anh Phong nay lạ vậy?"

"Em... Tạ Phong đang ăn giấm đấy!" Hắc Tiệp thì thầm vào tai Tào Khê.

Lý Lệ Nhã phì cười, cô ấy đi lại khoác vai cô, ánh mắt kiên định nhìn Lâm Tạ Phong, nói:

"Lâm Tạ Phong, anh cho em ấy đi đi. Bữa tiệc của tôi để tôi chăm sóc em ấy."

"..." Anh nhướn mày, trên mặt hiện rõ chữ không tin tưởng, ánh mắt nghi hoặc nhìn Lý Lệ Nhã.

"Anh tin tôi đi... Đảm bảo em ấy sẽ không bị rơi một cọng tóc nào, an toàn trở về."

Anh liếc nhìn cô, ánh mắt cô cầu khẩn, tay nắm tay anh vẫy vẫy. Anh thở dài lắc đầu, ngón tay day day hai bên thái dương.

"Được rồi, nhờ cô chăm sóc cô ấy... Mà cô nhớ đưa cô ấy về nhà sớm, đừng để cô ấy đi với người l... lạ lâu quá."

"Ô kê."

Lý Lệ Nhã lén lút đưa tay ra hiệu, nháy mắt với Thẩm Tư Linh, cô mỉm cười lại hiểu ý.