Cha Mỹ Nhân Của Ta Hắc Hoá Rồi!!!

Chương 71




Trong phòng của Tạ Lan Tu, cô đã ngồi rất lâu. Khi sắp rời khỏi, cô mới nhớ ra rằng mình còn phải gặp một người nữa tại nhà họ Tạ.

Tạ Lưu, đồng hương của cô.

Khương Dao yêu cầu Tạ Lan Tu dẫn cô đến viện của Tạ Lưu.

Vừa đi qua hành lang, Tạ Lan Tu hơi ngạc nhiên hỏi: “Tại sao A Chiêu lại muốn gặp nhị ca của ta?”

“Ôn chuyện cũ thôi.”

Tạ Lan Tu hỏi: “A Chiêu từng quen biết nhị ca ta sao?”

“Đã từng gặp một lần, xem như là vừa gặp đã thấy thân thiết đi…”

Tạ Lan Tu cúi đầu, không nói thêm gì nữa.

Cậu nhớ lại rằng lần đầu tiên gặp, Khương Dao cũng từng nói rằng cô cảm thấy mình rất hợp với cậu.

Thì ra công chúa có thể thấy hợp với bất cứ ai, kể cả với ca ca của cậu, cũng là một lần gặp đã thấy thân thiết.

Cậu không phải là duy nhất.

Chưa tới sân của Tạ Lưu, Tạ Lan Tu đã dừng lại, bảo v.ú già dẫn cô vào, rồi cúi đầu nói: “Điện hạ, ta sẽ không vào cùng, tránh làm phiền cuộc nói chuyện của người với nhị ca ta.”

Khương Dao cảm thấy cậu có chút kỳ lạ.

Mới đây thôi còn gọi cô là “A Chiêu,” vậy mà trong nháy mắt lại gọi cô là “Điện hạ,” giọng điệu cũng có chút kỳ lạ.

Nhưng sau này cô còn nhiều dịp gặp Tạ Lan Tu, nên lúc này cũng không vội giữ cậu lại. Cô vẫy tay nói hẹn gặp lại rồi theo v.ú già vào trong.

Chỉ là, khi đi qua hành lang, cô thấy cậu vẫn đứng đó một mình, đứng rất lâu rồi mới xoay người rời đi.



Tạ Lưu đã muốn có cơ hội nói chuyện riêng với Khương Dao từ lâu. Dù sao, đến đây đã lâu như vậy, nói rằng không nhớ nhà là giả dối. Khương Dao là người duy nhất từ thế giới mà cậu biết, cũng là người duy nhất hiểu cậu, người duy nhất mà cậu có thể trò chuyện được.

Khi biết tin Khương Dao đến Tạ phủ hôm nay, cậu đã muốn chạy đến viện của Tạ Lan Tu để gặp cô.

Chỉ là cậu nghĩ Khương Dao tìm đến Tạ Lan Tu trước, nếu cậu chạy qua sẽ quá đường đột, đành phải chờ cô nói chuyện xong với Tạ Lan Tu rồi mới gặp mình.

Trong buổi tiệc sinh nhật của thái hậu, có nhiều người, nên hai người chỉ trao đổi dấu hiệu ngầm rồi không nói gì thêm.

Tạ Lưu khó khăn lắm mới đợi được cơ hội gặp cô, mắt rưng rưng, chỉ thiếu chút nữa là nhào vào ôm lấy cô, thể hiện vẻ tiếc nuối vì gặp nhau quá muộn.



Một lát sau, tại đình nghỉ mát trong sân, hai người vừa uống trà vừa trao đổi thông tin.

“Vậy là, trước khi xuyên không cô mới học đại học năm nhất thôi à? Bị tai nạn xe rồi xuyên đến đây sao?” Tạ Lưu nhìn cô gái nhỏ trước mặt, đột nhiên nhớ đến một chuyện, “Tôi nhớ một tháng trước khi tôi xuyên không, ở cổng trường chúng ta có người lái xe trong tình trạng say rượu đ.â.m c.h.ế.t một sinh viên, người đó không phải là cô chứ?”

Khương Dao đặt chén trà xuống: “Anh cũng học Đại học C sao?”

“Đúng rồi đúng rồi!” Mắt Tạ Lưu sáng lên, “Thật là trùng hợp, đúng là học muội rồi.”

Cậu cảm thán: “Sau khi cô mất, bố mẹ và cả mẹ kế mang theo mấy đứa em đến trường làm loạn, vừa giăng biểu ngữ vừa rải tiền âm phủ, bảo vệ không thể đuổi đi nổi, cuối cùng còn bắt trường đền bù hơn chục vạn!”

Khương Dao: “Haizz...”

Xem ra sinh viên xui xẻo mà anh ta nói đúng là mình, thật là mất mặt đến tận thời cổ đại.

Cô đã biết bọn họ nhất định sẽ nhân cơ hội mình c.h.ế.t để kiếm một món hời, đền bù do tai nạn, bồi thường bảo hiểm, nhưng đến cả tiền của trường cũng không tha, đúng lòng dạ quá hiểm độc, còn ác hơn bán con gái.

Khương Dao không nói gì.

Tạ Lưu nhận thấy cô không quan tâm đến chuyện sau khi cô mất, nên chuyển sang hỏi chuyện khác, “À đúng rồi, cô học chuyên ngành nào?”

Xuyên đến thế giới này đã lâu như vậy, chưa bao giờ cô nghĩ rằng sẽ có cơ hội trò chuyện về chuyên ngành đại học.

Cô nhớ lại những bài học của kiếp trước, cảm giác như đã cách xa cả một đời, cô chậm rãi nói: “Tài chính.”

“Tài chính à… tốt hơn chuyên ngành của tôi nhiều, chuyên ngành của tôi mà không học đến tiến sĩ thì không có đường ra.”

Tạ Lưu thở dài thật sâu, dù cũng chẳng biết tại sao lại nhắc đến những chuyện này sau khi xuyên không. Có lẽ thời gian cậu xuyên chưa đủ lâu, tâm trí vẫn còn lưu luyến ở kiếp trước.

Khương Dao đoán: “Anh học sinh vật đúng không?”

“Sao cô đoán được vậy?”

“Chuyên ngành bị người ta chê đến thế thì ngoài sinh, hóa, môi trường, và vật liệu thì còn gì nữa.”

Tạ Lưu: “Cảm ơn lời khen, sao cứ giống cảm giác bị đả kích nhỉ.”

Anh hít sâu một hơi: “Tôi là nghiên cứu sinh.”

Có lẽ đã lâu không có ai trò chuyện với cậu về các chủ đề liên quan đến hiện đại, nên dù câu chuyện không phải chủ đề quá cảm động, Tạ Lưu vẫn có chút xúc động, vừa nói vừa thấy mắt mình hơi cay, cậu dụi khóe mắt, gạt đi nước mắt.

Hoàn toàn không chú ý rằng Khương Dao hơi nheo mắt, nhìn câuj với vẻ mặt đầy suy tư.

Học sinh vật, còn là nghiên cứu sinh.

Dù không bằng ngành nông nghiệp nhưng vẫn là khoa học về sự sống. Ở thời đại này, bất cứ chuyên ngành nào thuộc lĩnh vực khoa học đều có thể khai quật ra một số giá trị.

Tạ Lưu còn đang nhìn lên trời ở góc 45 độ, thể hiện vẻ đau thương, buồn bã kể về cuộc sống bi thảm trước khi xuyên không.

“Thầy hướng dẫn của tôi là một người độc ác, không những bắt chúng tôi từ sáng đến tối ở phòng thí nghiệm để chăm sóc đám vi khuẩn ngu ngốc, mà còn vì ông ta đá bóng tự làm gãy xương, không cho vợ con chăm, lại keo kiệt không chịu thuê người giúp việc, nên bắt vài nam nghiên cứu sinh chúng tôi thay phiên chăm sóc trong bệnh viện, còn không trả công, sai khiến chúng tôi như trâu ngựa!”

Cậu hít mũi, “Hôm đó vừa mới hầu hạ ông ấy xong trong bệnh viện, trở về lại làm thí nghiệm suốt một ngày, sau đó nhận được tin ông ấy xuất viện và muốn họp nhóm ngay ngày hôm sau. Tôi về nhà trong trạng thái mê mệt, lại phải thức đêm đọc tài liệu… nên rạng sáng hôm đó đột quỵ mà chết.”

Nhắc đến những chuyện này, cả người cậu không kìm được mà vặn vẹo, lộ vẻ mặt dữ tợn, suýt nữa làm vỡ chiếc chén trà đang cầm, “Tôi đã là nghiên cứu sinh năm ba rồi! Năm ba rồi đấy! Chỉ còn một năm nữa thôi, chỉ một năm nữa là tôi có thể ôm lấy cuộc sống hạnh phúc của mình… Haha ai ngờ lại xuyên đến cái chỗ quỷ quái này!”

Khương Dao: “Bình tĩnh!”

Cẩn thận kẻo đổ trà lên mặt cô đấy.

Khương Dao thầm nghĩ: Rất hợp với tinh thần của nghiên cứu sinh.

Sinh viên đại học thì điên cuồng và tràn đầy sức mạnh, còn nghiên cứu sinh thì điên cuồng nhưng đã cạn kiệt sức lực, đang âm thầm đi đến diệt vong.



Chỉ trong khoảng khắc ngắn ngủi, cậu đã nguyền rủa thầy hướng dẫn độc ác của mình hàng vạn lần, nếu không vì bị bóc lột quá mức, thì chắc chắn cậu đã không c.h.ế.t sớm mà xuyên không đến thời đại này.

Không điện thoại, không mạng, không điều hòa, không tủ lạnh. Ở hiện đại ai mà không quen được nuông chiều. Nếu không phải xuyên đến làm công tử nhà công hầu, chất lượng cuộc sống còn chấp nhận được, thì có lẽ sự chênh lệch khủng khiếp đã khiến cậu phát điên rồi.

Tạ Lưu xoắn xít một mình trong giây lát, đột nhiên thắc mắc hỏi Khương Dao: “Nhưng tại sao cô là xuyên thai còn tôi là xuyên hồn?”

Khương Dao nghĩ, cô không chỉ xuyên không mà còn sống lại một lần. Chuyện xuyên không vốn đã trái với khoa học, ai còn nói đến logic làm gì.

Cô vỗ vai Tạ Lưu, an ủi: “Dù là xuyên thai hay xuyên hồn thì cũng không quan trọng, quan trọng là chúng ta đã đến đây, đã đến thời đại này thì hãy chấp nhận thực tại và tùy cơ ứng biến.”

“Nghĩ tích cực lên, ở đây áp lực việc làm không lớn như thời của chúng ta. Anh xem, anh học sinh vật, trước đây nếu không học hết thạc sĩ thì có ngày ngẩng mặt lên được không? Nhưng ở đây, kiến thức anh từng học dẫn đầu hàng trăm năm, muốn lập công tạo nghiệp chẳng phải dễ như trở bàn tay sao!”

“Lập công tạo nghiệp?”

Tạ Lưu bật cười lạnh lùng, cậu đã từng c.h.ế.t vì làm việc đến kiệt sức, đời này làm sao còn muốn cạnh tranh nữa.

Cậu thả lỏng tâm thái, vẻ mặt hiện rõ hai chữ “bỏ mặc,” “nằm yên ăn bám chẳng phải thoải mái hơn sao.”

Khương Dao đang chuẩn bị một tấm bánh vẽ lớn, định thuyết phục người này cống hiến cho mình lập tức trầm lặng.

Tạ Lưu nghĩ thông suốt rồi, dù sao gia đình hắn gia nghiệp cũng lớn, ở khu trung tâm Thượng Kinh mà có cả một khu nhà lớn, tài sản vô số, xuất thân quan lại, tương đương với gia đình tri thức cao.

Cậu hoàn toàn có thể ăn bám gia đình, sống sung sướng cả đời không lo thiếu thốn. Việc gì phải lập công tạo nghiệp? Chỉ cần sống an phận, đừng phá hỏng gia sản đã là tốt lắm rồi!

Nhưng vừa nói xong, linh hồn nguyên bản của cơ thể này dường như bị kích thích, lập tức bùng lên, lồng n.g.ự.c cậu như bị ngàn mũi kim đ.â.m vào, đau đến không thể thở.

Nước mắt lưng tròng, cậu quên mất rằng linh hồn của chủ nhân cũ vẫn còn đeo bám không buông, mà người đó là một “ông vua cày cuốc” thực sự. Đời trước cậu bị ép làm việc đến chết, người này còn kinh khủng hơn, tự ép mình làm việc đến mức kiệt sức mà chết.

Cậu như bị nghẹn, đ.ấ.m n.g.ự.c liên hồi, tự bào chữa: “Ở cổ đại lập công tạo nghiệp nào có dễ dàng, tôi chỉ là người nghiên cứu, đừng ép tôi, chức vị công hầu đã phong cho đại ca rồi, con đường duy nhất tôi có thể đi là khoa cử.”

“Khoa cử thời cổ đại còn tàn khốc hơn thi cao học, thi cao học còn bị phân đến thầy hướng dẫn rác rưởi, khoa cử sao có thể qua nổi những người thật sự mười năm đèn sách nơi cổ đại? Chẳng lẽ muốn tôi đến trường thi nuôi vi khuẩn, làm protein chắc? Hơn nữa, tôi còn yếu đuối…”

Khương Dao vốn chưa từ bỏ, đang định thuyết phục thêm, nhưng khi nghe đến “nuôi vi khuẩn” thì lập tức nghĩ đến một thứ mà cô vẫn luôn nhớ mãi: “Penicillin!”

Khương Dao hỏi: “Anh có biết làm penicillin không?”

Biết nuôi vi khuẩn, cũng là một kỹ năng tốt đấy chứ!

Đối với Khương Dao, penicillin trong tâm trí cô như ánh sáng trắng sáng chói.

Cách đây đã lâu, khi còn sống cùng Lâm Tố ở ngôi làng, cô thường đội mũ rơm, đi ra đồng nhìn những nông dân cùng làng làm việc đồng áng.

Công việc đồng áng vất vả, nông dân rất dễ bị nông cụ cắt trúng.

Vào mùa vụ bận rộn, nông dân dậy sớm về muộn, rất cực khổ, trừ khi thực sự không thể chịu nổi, nếu không sẽ không nghỉ việc chỉ vì bị thương.

Vết thương ngâm nước ruộng, vi khuẩn trong bùn đất dễ dàng xâm nhập vào vết thương, gây nhiễm trùng, khó mà khỏi.

Lâm Tố biết y thuật, dân làng khi bị thương thường đến nhờ ông băng bó, Khương Dao từng thấy những vết thương sưng tấy, chảy mủ kinh khủng, cô còn thấy có người sốt cao vì nhiễm trùng, cuối cùng mất mạng.

Khi đó, Khương Dao đã có ý định mơ hồ rằng nên nghiên cứu penicillin.

Kiến thức sinh học của cô cũng chỉ ở mức trung bình, cô chỉ biết rằng penicillin là kháng sinh, có thể kháng lại vi khuẩn.

Trong sách giáo khoa cấp ba của cô có ghi lại cách chiết xuất penicillin từ nấm mốc, không cần phòng thí nghiệm vô trùng cũng có thể chiết xuất penicillin một cách đơn giản, tuy độ tinh khiết không cao nhưng có thể dùng được là tốt rồi.

Chỉ là từ sau khi phân ban ở lớp 11, cô không học sinh học nữa, quá trình chiết xuất trong sách cũng chỉ nhớ mang máng, không thể làm được.

Trước đây, Khương Dao chỉ đơn thuần muốn dùng penicillin để chữa nhiễm trùng do vi khuẩn cho dân làng, giảm bớt đau đớn cho họ.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, nếu có thể thực sự chế tạo ra penicillin, thì có thể dùng làm thuốc kháng viêm phổ biến, điều trị vết thương.

Thậm chí… có thể dùng trên chiến trường, ngăn ngừa nhiễm trùng vết thương cho binh sĩ.

Khương Dao biết rằng tình hình triều đình đang nguy cấp, e rằng không lâu nữa Nam Trần sẽ xuất binh để thu hồi đất cũ. Chiến tranh luôn kéo theo m.á.u đổ thịt rơi, biên cảnh điều kiện khắc nghiệt, nếu binh sĩ trọng thương mà vết thương nhiễm trùng, dù may mắn sống sót, cũng có thể để lại di chứng nghiêm trọng.

“Cái này…”

Thấy Tạ Lưu do dự một chút, Khương Dao lập tức hiểu ý của cậu. Cậu chắc chắn biết làm, nhưng vì đã buông xuôi, nên không muốn làm. Cô liền nhanh chóng túm lấy cổ áo cậu, hứa hẹn: “Thời đại này thiếu nhất là những người tài về sinh học như anh, nếu anh có thể chế tạo ra penicillin, cứu giúp hàng triệu gia đình, đó sẽ là một công lao to lớn. Chỉ cần anh làm ra penicillin, tôi sẽ không cần anh thi khoa cử gì nữa, trực tiếp mở cửa hậu cho anh, phong hầu bái tướng!”

“Phong hầu bái tướng” như một loại chú ngữ, khiến tàn hồn còn sót lại trong cơ thể của Tạ Lưu dường như nhận được sự triệu hồi của linh hồn, khao khát xông ra cúi đầu trước Khương Dao.

Nhưng tàn hồn vẫn chỉ là tàn hồn, không thể điều khiển được cơ thể, chỉ có thể khiến Tạ Lưu cảm thấy khó chịu, bắt buộc Tạ Lưu phải nhanh chóng đồng ý. Cả người cậu như bị hàng ngàn cây kim đ.â.m vào, đau đến mức nước mắt rơi.

Bị hai người cuồng công việc thúc ép, Tạ Lưu còn có thể phản đối gì, chỉ đành liên tục gật đầu: “Làm, làm! Tôi làm không được sao!”

Lời vừa dứt, cả người anh như được thả lỏng.

Tạ Lưu thật sự chịu thua.

Cứ nhận lời trước, những chuyện khác tính sau.

Trong điều kiện của thời cổ đại, dù có làm ra penicillin, cũng chưa chắc có thể dùng.

Hơn nữa, thành công trong thí nghiệm vốn dĩ là tích lũy từ hàng trăm lần thất bại, chưa chắc cậu có thể làm được, bây giờ chỉ là tạm thời ứng phó với Khương Dao.

Nghe được câu trả lời của anh, Khương Dao lập tức gọi người mang giấy bút đến, đặt trước mặt anh, “Viết, giấy trắng mực đen.”

Tạ Lưu: “…”

Không ngờ lại có chuyện như thế này.

Cậu đồng ý với Khương Dao sẽ làm penicillin, nhưng chỉ đơn giản là đồng ý, không có ý định thực sự làm cho cô.

Khương Dao không biết khi nào cha mẹ sẽ quyết định khai chiến. Hơn nữa, cô luôn cảm thấy Tạ Lưu trông có vẻ như một "chuyên gia câu giờ," không biết sẽ trì hoãn đến bao giờ mới làm xong việc, nếu kéo dài vài ba năm mới xong, thì đã quá muộn rồi, hoa vàng đã phai tàn.

Vì vậy, Khương Dao phải tìm động lực cho người này.

Tạ Lưu nhìn bút mực trước mặt, nhất thời á khẩu không biết nói gì.

Một lát sau, cậu mới nói: "Nhưng… tôi không biết chữ, tôi chưa từng luyện viết thư pháp, hoàn toàn không biết cách viết chữ bằng bút lông."

Khương Dao sai người đưa cho anh một cây bút chì than, “Dùng cái này mà viết, anh viết tiếng Anh cũng không sao, chỉ cần tôi đọc hiểu là được.”

Nói xong, cô bổ sung thêm một câu: “Lập bảng tiến độ chi tiết, chính xác đến từng ngày phải làm gì, cần vật liệu gì thì nói với tôi một tiếng, đến lúc đó tôi sẽ bảo người đi mua.”



Tạ Lưu hít sâu một hơi, "Nghiên cứu không thể làm như vậy được, tốc độ phát triển của nấm mốc còn phụ thuộc vào độ ẩm của khí hậu, hôm nay không thể đoán được ngày mai sẽ thế nào, cô muốn tôi viết bảng tiến độ, nhưng mỗi ngày có thể thay đổi vì nhiều lý do khác nhau, làm sao tôi có thể viết ra được? Tôi không viết nổi kế hoạch này."

Khương Dao thầm nghĩ, có lý lắm.

Vì thế, cô nói: "Không sao, anh cứ viết trước đi, dù sao đây cũng không xa hoàng cung, mỗi ngày tôi sẽ đến xem tình hình nghiên cứu của anh, nếu kế hoạch phải thay đổi vì nhiều yếu tố khác nhau, thì có thể từ từ điều chỉnh sau."



Khương Dao còn định đến giám sát, vậy thì còn tự do gì nữa?

Quá sức chịu đựng, Tạ Lưu muốn phản đối nhưng bị bác bỏ, cô ấy thực sự không hiểu ẩn ý của cậu sao?

Tạ Lưu nghĩ, trước đây cậu làm cho thầy hướng dẫn là vì thầy nắm giữ bằng tốt nghiệp của cậu. Khương Dao chỉ là một đứa trẻ, lại không trả lương cho cậu, chỉ toàn vẽ bánh vẽ, lấy lý do gì bắt cậu làm việc chứ.

Thế là cậu đập bàn đứng dậy, "Học muội, cô làm vậy không công bằng đâu, chẳng lẽ muốn tôi mỗi ngày không làm việc gì khác, chỉ mãi nghiên cứu cái penicillin đó cho cô thôi sao?"

Cậu vẫn chưa sống xong cuộc đời công tử nhà giàu nhàn hạ, cậu tất nhiên muốn ngủ một giấc đến khi trời sáng tự nhiên, đâu muốn làm trâu làm ngựa cho Khương Dao.

Khương Dao không nhanh không chậm nhấc bút lông, chấm mực lên giấy rồi vẽ chữ rất uyển chuyển, “Đừng lo, nếu có kết quả, chắc chắn không thiếu phần lợi cho anh đâu, tôi nói là giữ lời, chỉ cần thành công, tôi sẽ phong anh làm hầu tước, không nuốt lời đâu, xem đây, danh hiệu tôi đã chuẩn bị sẵn cho anh rồi —”

Trên giấy viết ba chữ lớn: Mốc Quốc Công.

Danh hiệu gì kỳ quặc thế này!

Nghe có vẻ hơi kỳ lạ.

Tạ Lưu chẳng hề mặn mà, định phản bác, nhưng trong lòng người chủ thân thể ban đầu lại rất hài lòng với "miếng bánh lớn" này, nhanh chóng ép cậu cầm lấy bút chì than và viết xuống giấy.

Tạ Lưu gần như khóc: Đại ca à, đừng để danh lợi làm lu mờ lý trí nữa.

Khương Dao ngồi trong viện của Tạ Lưu đến tận khi hoàng hôn buông xuống, đợi cậu viết xong kế hoạch, cô mới vui vẻ mang chồng giấy đầy chữ viết kín mít về.

Tạ Lưu kiệt sức ngã xuống, mắt hoa lên, bàng hoàng nhớ lại bóng đen của cái c.h.ế.t đột quỵ ở kiếp trước.



Khương Dao trở về cung, định chia sẻ tin vui này với Lâm Tố, nhưng cha cô lại không có ở Phượng Nghi Cung, nên cô chạy đến Cảnh Nghi Cung, nhưng vẫn không thấy người, chỉ thấy mỗi Khương Phất Ngọc ở đó.

“A Chiêu đang tìm cha sao?”

Khương Phất Ngọc nhìn thấy đầu nhỏ của con gái nhô lên từ bàn làm việc, không nhịn được mà bỏ việc xuống và xoa đầu cô.

Đột nhiên, nàng cảm nhận được dạo gần đây Khương Dao có vẻ cao lên một chút.

Nàng nhớ mấy tháng trước, khi nàng và Anh Quốc công đang bàn việc tại đây, đỉnh đầu của Khương Dao chỉ vừa đến mép bàn, phải rất khó khăn mới leo lên được ghế ngồi.

Lúc đó, Khương Dao còn là một cô bé nhỏ nhắn yếu ớt, đi vài bước trong cung đã kêu mệt, muốn người bế. Vậy mà thoắt cái, bây giờ Khương Dao đã cao hơn mặt bàn nửa cái đầu, cũng không còn thích cha mẹ bế nữa.

Khương Phất Ngọc không kìm được cảm thán, trẻ con lớn nhanh thật, chỉ một chớp mắt, đã thay đổi nhiều đến vậy.

Khi nhìn thấy Khương Dao, bao mệt mỏi khi xử lý công việc của Khương Phất Ngọc như tan biến, nàng không nhịn được nhéo má cô, “Cha con dạo này rất bận, đang điều tra vụ án của Lư Vịnh Tư năm xưa ở Hình Bộ. Cha nghi ngờ rằng người Hồ đã dùng loài hoa Bình Ai, khiến thành Nguy Dương thất thủ.”

“Tại sao đột nhiên lại điều tra chuyện này?”

Khương Dao vừa hỏi xong thì nghĩ ngay đến Ngô Trác. Năm đó Ngô Trác cũng bị liên đới vì vụ án này, bị ngoại tổ phụ ra lệnh cấm nhập triều làm quan.

Chẳng lẽ vì muốn để Ngô Trác đường đường chính chính trở thành phu tử của cô, nên Lâm Tố mới gấp rút lật lại vụ án sao?

Suy đoán của cô được Khương Phất Ngọc khẳng định, “A Chiêu thông minh lắm, nhưng không chỉ vì Ngô Trác, mà còn vì sự xâm phạm của người Hồ đối với triều đình chúng ta. Điều tra rõ mọi tội ác mà người Hồ từng gây ra và các thủ đoạn hèn hạ của họ, trả lại sự trong sạch cho các quan viên của triều đình.”

Nói rồi, Khương Phất Ngọc tiếp tục, “Không lâu nữa, triều đình sẽ lại xuất binh, vào thời điểm này, việc trả lại danh dự cho các quan viên bị oan năm xưa là rất quan trọng.”

Khương Dao chớp mắt, “Mẹ thật sự định xuất binh sao?”

Dù trong lòng đã dự đoán trước, nhưng nghe chính miệng Khương Phất Ngọc nói, cô vẫn không khỏi kinh ngạc.

Khương Phất Ngọc kéo Khương Dao ngồi bên cạnh mình, nhẹ nhàng vỗ lưng cô. Hôm nay mây tan sương tỏa, ánh trăng qua cửa sổ chiếu lên hai mẹ con như đang tựa vào nhau.

Khương Dao nhìn cằm của mẹ, chợt nhớ lại kiếp trước khi bị rắn độc cắn vào tay trên giường, ngự y phải rạch da cô để rút m.á.u độc.

Chưa từng trải qua đau đớn như vậy, cô khóc thét lên, Khương Phất Ngọc đã ôm chặt cô, “Dao Nhi đừng sợ, không sao đâu, sẽ qua nhanh thôi.”

Thật ra, kiếp trước khi cô vừa trở lại cung, Khương Phất Ngọc đối xử với cô rất tốt, dịu dàng như bây giờ.

Về sau, dù có lúc chê cô học thức kém cỏi, nhưng trong mọi khía cạnh khác, bà vẫn không thiếu sót gì cho cô, cô muốn gì bà đều sẵn lòng cho.

Khương Dao không kiềm được, tựa đầu vào vai mẹ.

“Tất nhiên rồi.”

Ánh đèn dầu chiếu vào đôi mắt của Khương Phất Ngọc, khuôn mặt bà phảng phất sự dịu dàng đặc trưng của người mẹ, bà ôm cô gái nhỏ mềm mại trong lòng, ngẫu nhiên lật giở tấu chương trên bàn, “Người Hồ đã chiếm mười chín thành ở biên giới của chúng ta, nô dịch dân chúng triều ta. Mười hai năm trước, quân ta thua ở Nguy Dương, mối thù sâu như biển không dám quên, trận chiến này sớm muộn cũng sẽ đánh lại. Những năm qua triều ta đã tích lương đầy kho, huấn luyện binh mã, chỉ đợi ngày phục thù. Nay sự thật về hoa Bình Ai được phơi bày, triều ta trên dưới một lòng, lòng dân phẫn nộ, chính là thời điểm tốt nhất để xuất binh.”

Khương Dao ngồi bên cạnh, nghe mà lòng dâng trào cảm xúc.

Đã sống đến ngần này tuổi, đây là lần đầu tiên cô trải nghiệm chiến tranh, và lần này là đứng từ góc độ của người nắm quyền để cân nhắc việc xuất binh.

Khương Dao nhìn Khương Phất Ngọc với đôi mắt mở to, “Vậy… chúng ta có cơ hội chiến thắng không?”

Khương Phất Ngọc xoa đầu cô, “Thắng bại là chuyện bình thường trong binh nghiệp, ai biết trước được thua hay thắng?”

“A Chiêu không cần lo những chuyện này, xuất binh là quyết định của cha mẹ, A Chiêu còn nhỏ, dù sau này xảy ra chuyện gì, cha mẹ vẫn sẽ che chở cho con.”

“À đúng rồi,” Khương Phất Ngọc nhớ ra một chuyện, “A Chiêu tìm cha có chuyện gì sao?”

Bà dò hỏi, “Có thể nói với mẹ được không?”

So với Khương Phất Ngọc, Khương Dao luôn thích gần gũi và tin tưởng cha mình hơn.

Với Khương Dao, câu hỏi khó nhất, yêu cha hay yêu mẹ hơn căn bản không tồn tại.

Về đến cung, người đầu tiên cô tìm là cha, thân thiết đến mức mẹ còn có chút ghen tỵ với Lâm Tố.

Dù Khương Phất Ngọc biết rằng Khương Dao do cha nuôi dưỡng, kiếp trước bản thân đã không tròn trách nhiệm với cô, không có lý do gì để yêu cầu cô quá gần gũi với mình, nhưng là người, ai cũng có lòng tham. Ban đầu, khi vừa gặp Khương Dao, nàng chỉ mong được ôm cô, để cô gọi mình một tiếng “mẹ.”

Dần dần, khi thân quen hơn, nàng lại mong được gần gũi với Khương Dao hơn nữa.

Nàng đợi một lát, cuối cùng cũng nghe Khương Dao nói, “Thật ra, kể cho mẹ cũng không sao.”