Lăng Nhược Nhược tuyệt không để ý người ta trình diễn màn kịch phu thê trước mặt mìnnh, nhưng vì đây là đôi vợ chồng Ninh Vương, nàng xem đặc biệt hứng thú, không nỡ chớp mắt.
Bé dựa sát vào nàng, phỏng chừng là lần đầu tiên thấy loại trường hợp này, hắn có chút sợ hãi, chui vào lòng nàng, tò mò vươn đầu ra nhìn xung quanh.
“Mẹ, thúc thúc và tỷ tỷ đang làm gì a? Vì sao bọn họ không vui?” Bé còn chưa hiểu được thế nào là cãi nhau, lại càng không hiểu bọn họ vì sao lại mất hứng, vì thế ngẩng đầu lên tò mò hỏi.
Lăng Nhược Nhược không biết nên trả lời hắn thế nào, nàng có thể nói cho hắn, đây là vì người lớn ý kiến bất đồng, tư tưởng bất đồng nên hành vi mới bất đồng, vì thế cãi nhau.
“Ách, bởi vì bọn họ chưa nói xong, nên mới cãi nhau.” Nàng đơn giản trả lời, nhưng vẫn hứng thú bừng bừng nhìn người ta cãi nhau.
Bé vừa nghe người ta cãi nhau, lập tức nãi thanh nãi khí nói: “Mẹ, cãi nhau là không tốt, đối thân thể không tốt.” Bé rất thông minh, ở bên cạnh Lăng Nhược Nhược, hắn học được không ít gì thứ hay, nên học được thứ gì sẽ áp dụng ngay.
Lăng Nhược Nhược rất muốn nói, đúng rồi a, bất quá, nghĩ nghĩ bọn họ cãi nhau có liên quan gì đến nàng đâu, bọn họ cho dù muốn đánh muốn giết cũng không dính dáng đến mình.
Nhưng bé không nghĩ như vậy, hắn bỗng dưng giãy khỏi vòng tay nàng, đi đến chỗ Tát Hoàn và Vũ Sương Nhi, đến trước mặt hai người, nãi thanh nãi khí khuyên nhủ: “Thúc thúc, a di, đừng cãi nhau, mẹ nói như vậy là không đúng, sẽ làm thân thể bị thương. Vì để chúng ta khỏe mạnh, hai người đừng cãi nhau.” Nói xong còn hướng hai người bọn họ khoát tay.
Tát Hoàn nghe vậy rất hưởng thụ, càng thêm yêu thương bé, vội vàng ngồi xổm thân mình cao lớn, vươn hai tay ôm lấy hắn, ôn hòa nói: “Tiểu bảo bảo ngoan, tiểu bảo bảo rất đáng yêu.”
Vũ Sương Nhi chưa bao giờ thấy hắn dùng biểu tình như vậy nói chuyện với con mình, trong lòng nàng vừa tức vừa giận lại ghen tị, khiến nàng cũng chán ghét bé.
Bé cười tủm tỉm với hắn, cũng quay sang cười với Vũ Sương Nhi, muốn được nghe Vũ Sương Nhi khen ngợi. Nhưng Vũ Sương Nhi chán ghét hắn còn không kịp, như thế nào sẽ cười với hắn, nàng hung hăng trừng mắt nhìn bé, làm bẹ sợ tới mức biến sắc, cực kì sợ hãi chui vào lòng Tát Hoàn.
“Thái độ này của ngươi là thế nào, lập tức cút cho bổn vương.” Tát Hoàn là người thông minh, sâu sắc, biết ngay là do Vương phi của mình, lập tức phẫn nộ quát.
Vũ Sương Nhi giận mà không dám nói gì, nhưng vẫn như cũ trợn mắt nhìn bé. Đương nhiên là ở chỗ hắn nhìn không tới, nàng mới dám như thế.
Lăng Nhược Nhược cũng không vui vẻ gì, hai vợ chồng các ngươi cãi nhau liên quan gì đến chúng ta, đã hại bọn họ không nướng thịt được, còn trưng bộ mặt đó ra, mấy người này nghĩ mình là ai.
“Mời các ngươi lập tức rời đi, các ngươi gây trở ngại chúng ta.” Nàng lạnh lùng nói, đi đến trước mặt Tát Hoàn, đưa tay ôm lấy bé.
“Mụ đàn bà chanh chua lớn mật, ngươi dám nói với bổn vương phi như thế.” Vũ Sương Nhi còn đang giận không chỗ phát, lúc này thấy Lăng Nhược Nhược, lập tức đem toàn bộ lửa giận trút lên người nàng.
Lăng Nhược Nhược nhướn mày, lập tức phản kích: “Mẹ nó chó má Vương phi, hừ, lúc lão nương làm Vương phi, ngươi vẫn còn là một cái tiểu thiếp. Mẹ nó, đừng tưởng rằng hiện tại ngươi đã thượng vị, liền quên tư vị làm tiểu nhân. Dám nói chuyện với ta như vậy, lão hổ không phát uy, ngươi khinh ta là mèo bệnh a, hừ.”
Nàng không nói thì thôi, vừa nói ra vĩnh viễn đều dọa ngã thiên hạ. Người của Quý phủ chưa từng thấy tiểu thư lợi hại như thế này bao giờ, thô khẩu ra chương, hơn nữa khí thế hừng hực, cư nhiên áp chế Ninh Vương phi.
Tát Hoàn đứng một bên, thêm một lần nữa kiến thức khả năng mắng chửi người của nàng, không chỉ có thô khẩu thành chương, hơn nữa khí thế kiêu ngạo, như thể sắp làm một trận với người ta.
Vũ Sương Nhi cũng bị dọa ngã, sợ hãi cô cùng. Không thể trách nàng không nhận ra tiền nhiệm Vương phi, Lăng Nhược Nhược mấy năm nay biến hóa rất lớn, vô luận là khí chất hay dung mạo, đều đã sớm thoát thai hoán cốt, chỉ có thể thấp thoáng nhìn đến bóng dáng trước kia.
“Ngươi, ngươi, ngươi……” Nàng run run chỉ vào nàng, nói không ra lời.
“Ngươi, ngươi, ngươi. Ngươi cái gì ngươi, cà lăm a, trời ạ, một vị Vương phi hóa ra bị cà lăm, thật buồn cười. Ha ha ha……” Muốn đấu với người hiện đại thụ hưởng năm ngàn năm văn hóa ư, quả thực không có việc gì muốn tìm đánh, tìm mắng. Lăng Nhược Nhược cười rất đắc ý, người không chọc ta, ta không chọc người, nếu người phạm đến ta, mặc kệ ngươi là ai, ta đều phản kích.
Mọi người nghe vậy liền ồn ào cười to, xem ra kể từ hôm nay, toàn kinh thành mọi người biết, Ninh Vương phi bị cà lăm.
Vũ Sương Nhi tức a, hận a, lửa bốc lên a, nhưng cũng chỉ có thể giận đến xanh mặt, giận mà không dám nói gì, bởi vì nàng có múa mép khua môi cũng không bằng Lăng Nhược Nhược, khí thế cũng không kiêu ngạo như nàng, mà trọng yếu nhất là Tát Hoàn còn đứng một bên nhìn nàng như hổ rình mồi.
“Chúng ta đi.” Nàng thở phì phì nói, oán hận giậm chân, bỏ đi.