“Nick zalo Người đẹp ngủ trong rừng đó là của anh sao?”
Kiều Bích Ngọc đột nhiên nhận được tin nhắn báo kết bạn, liền
cúp điện thoại của Lục Khánh Nam rồi mở zalo ra.
Bé Heo muốn trở mình: “Cái gì mà người đẹp ngủ trong rừng?
Sao mình có thể sửa tên zalo nghe văn hoa thế được?”
Cảm xúc của đối phương hơi kích động, liên tục gửi mấy tin nhắn
liền sang.
Bé Heo muốn trở mình: “Kiều Bích Ngọc, cậu không có lương tâm
mà. Cậu đừng nói là không nhớ mình là ai nha. Mình là Châu Mỹ Duy.”
Bé Heo muốn trở mình: “Trước đây hồi còn học cấp ba mình ngủ
giường dưới chỗ cậu, ngày trước cậu trốn học cả ngày, mình bị cậu
ép phải giả vờ điểm danh giúp cậu đấy.”
Kiểu Bích Ngọc giật mình. Cô đã nhớ ra hồi học cấp ba có một
chiến hữu mềm yếu như vậy thật, bạn học Châu.
Cục cưng vô địch: “Sao tên zalo của cậu không đổi thành Bé Heo
muốn trèo tường? Không phải cậu ra nước ngoài rồi sao? Quay về với
vòng tay của tổ quốc à?”
Bé Heo muốn trở mình: “Phì! Bà đây á, ngay cả đàn ông còn
không có, đi đâu mà trèo tường đây? Vừa lên đã chọc vào nỗi đau
của mình rồi. Mấy tên đàn ông trong công ty chắc là mù rồi. Một
hoàng hoa đại khuê nữ như mình mà cũng không thấy có hành động
gì hết!”
Kiểu Bích Ngọc nhìn cô gửi qua một đống icon đau khổ gào thét,
khẽ cười một tiếng, giống như quay về thời học cấp ba vậy. Có bạn
học Châu này đã từng cùng cô gắn bó như hình với bóng. Sau đó lên
đại học vì một số nguyên nhân mà không còn liên lạc nữa.
Bé Heo muốn trở mình: “Kiều Bích Ngọc, cậu kết hôn chưa?”
Kiều Bích Ngọc mặt không cảm xúc trả lời một câu: “Kết hôn hai
lần rồi.”
Cô gái ở đầu bên kia điện thoại sắp sụp đổ rồi: “Có nhầm không
thế? Cậu đã đầu độc hai người đàn ông vô tội rồi, sao mình vẫn còn
chưa gả đi được chứ?”
Cục cưng vô địch: “Đàn ông đều là phân chó.”
Bé Heo muốn trở mình: “Cậu gả cho ai thế? Người cũ với người
bây giờ có vẻ ngoài thế nào? Có đẹp trai toàn vẹn như trợ giảng ngày
trước của bọn mình không?”
Cục cưng vô địch: “Trợ giảng là ai cơ?”
Kiểu Bích Ngọc còn nhớ trường cấp ba ngày xưa của cô trực
thuộc đại học, nửa năm cuối cấp ba ở trường thường để mấy giáo
viên đại học đi dạy cho mấy học sinh có thành tích xuất sắc. Phần lớn
những giáo viên đó đều là các bác đầu hói cả.
Bé Heo muốn trở mình: “Kiểu Bích Ngọc, mình cá năm mươi
nghìn rằng chồng cậu chắc chắn là một tên béo mập…Hot boy trợ
giảng đẹp trai kinh thiên động địa khi đó của trường chúng ta mà cậu
cũng không nhớ.”
Kiểu Bích Ngọc cảm thấy cô bạn học Châu này bao năm đều
không thay đổi tính tình, vẫn ngây ngô vô tư như trước, còn là một
người cuồng nhan sắc nữa.
Thấy bạn học Châu phấn khích như vậy, ngược lại Kiểu Bích
Ngọc lại có chút ấn tượng.
Nửa cuối năm cấp ba, hình như đột nhiên có một trợ giảng nam
đẹp trai còn trắng hơn người mẫu quốc tế đến, quan trọng nhất là
thân phận và bối cảnh của đối phương rất lợi hại. Nghe nói ngay cả
giọng của anh ta cũng rất mê người. Học sinh nữ trong trường thật
sự là điên lên rồi.
Có điều Kiểu Bích Ngọc chưa từng gặp vị trợ giảng hot boy trong
truyền thuyết này, vì nửa cuối cấp ba cô còn bận đến quán trà sửa
làm thêm. Chương trình học của đối phương, cô đều trốn tiết hết
không chút lưu tình.
Bé Heo muốn trở mình: “Kiều Bích Ngọc, giờ mình đang làm việc
ở một công ty rất được. Mai cậu đến đây, mình mời cậu ăn trưa…”
Cục cưng vô địch: “Hẹn ở đâu?”
Bé Heo muốn trở mình: “Mình mời cậu đến khách sạn Gordon ăn
một bữa sang trọng! Nhớ phải ăn mặc đẹp chút nha, nhân viên phục
vụ ở đấy hơi khinh người. Nay mình được phát lương rồi, mai chúng ta
đi thể hiện.”
Kiều Bích Ngọc nhìn “khách sạn Gordon”, vẻ mặt có chút đăm
chiêu…
Châu Mỹ Duy vô cùng kiêu ngạo mà bổ sung một câu: “Giờ mình
đi làm ở tập đoàn IP&G, có phải là rất lợi hại không?”
Quả nhiên.
Tập đoàn IP&G của Quách thị, khách sạn lớn nhất gần công ty
chính là khách sạn Gordon. Quách Cao Minh thường hay đến đó ăn
cơm…
Cô bỏ điện thoại xuống, trong lòng có hơi ngoài ý muốn một
chút. Vậy mà cô bạn tốt này lại đi làm cho Quách thị.
Quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, mưa vẫn còn đang rơi. Tiếng
mưa lộp bộp, nghe vào khiến cho cơn buồn ngủ thêm sâu.
Ôm tấm chăn mềm mại, nhắm mắt lại.
Không nhịn được mà thì thầm: “Giờ anh ấy đang làm gì…”
Anh vẫn không về nhà họ Quách.
Tối qua Kiểu Bích Ngọc ngủ sớm, dậy từ sáng sớm, cả người
cũng khá có tinh thần, chỉ là nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh trống
vắng, từ đáy lòng vẫn có chút mất mát khó hiểu không thể nói rõ.
“Ông nội, trưa nay con hẹn một bạn học cũ cùng ăn cơm.” Giờ cô
đi đâu cũng phải báo cáo.
Ông cụ Quách lại không quản cô nhiều, chỉ dặn dò một câu:
“Đừng ăn đồ vớ vẩn.”
“Con biết rồi ạ.”
Đi cùng tài xế của nhà họ Quách ra ngoài, dường như ông cụ đột
nhiên nhớ tới chuyện gì, hô to về phía bóng dáng cô: “Kiểu Bích
Ngọc, nếu đối phương là nam thì con thông minh lên chút, đừng để
Quách Cao Minh biết.”
Kiểu Bích Ngọc dừng bước, vẻ mặt kinh ngạc.
Ông cụ Quách lạnh lùng ném lại một câu: “Thằng nghiệp chướng
đó sẽ tức giận.”
“Vâng.” Vẻ mặt cô bối rối, nhẹ đáp lại một tiếng.
Kiều Bích Ngọc hơi căng thẳng, không biết là vì sắp gặp mặt bạn
chí cốt nhiều năm chưa gặp hay là vì…tòa nhà lớn của tập đoàn IP&G
ngay trước mặt cô nữa.
Tài xế của nhà họ Quách đưa cô đến trước một quán cà phê đối
diện tập đoàn IP&G, Châu Mỹ Duy nghỉ trưa lúc mười hai giờ, cô đến
sớm trước mười lăm phút.
Cô cũng không đi vào tập đoàn IP&G, cô đoán chắc là phòng làm
việc của Quách Cao Minh ở trên tầng cao nhất.
Ngẩng đầu theo bản năng, cao thật đấy.
Cả toàn nhà lớn mang phong cách nghiêm túc trang trọng. Tường
thủy tỉnh màu mực phản xạ ánh sáng, logo kim loại sáng chói, tập
đoàn IP&G, quá chói mắt, cứ luôn khiến người ta nảy sinh một cảm
giác kính sợ.
Gần đến giờ nghỉ trưa rồi. Con đường lớn rộng rãi dần trở nên
đông đúc, những người đi làm tràn ra từ trong công ty, vừa đi nhanh
vừa trò chuyện bàn bạc một số chuyện.
“Giờ nhà họ Kiều đã có bảy phần hạng mục là do Quách thị
chống đỡ cho rồi, tuần trước bọn họ làm hỏng một hạng mục lớn, vậy
mà hôm nay tổng giám đốc lại không nổi bão.”
“Tôi cũng không hiểu, Kiều Văn Vũ ở thành phố Hải Châu đó có
bản lĩnh gì? Vì sao tổng giám đốc của chúng ta phải giúp nhà họ
Kiểu…”
Kiểu Bích Ngọc cúi đầu nhìn điện thoại, đã mười hai giờ ba phút,
phần lớn nhân viên đều đã tan ca rồi nhưng vẫn không thấy bóng
dáng Châu Mỹ Duy đâu.
“Nhiều năm không gặp vậy rồi, chắc không phải là đi phẫu thuật
thẩm mỹ rồi chứ?” Cô ngẩng đầu nhìn về phía toàn nhà lớn kia thật
kỹ, vẻ mặt đột nhiên cứng đờ.
Mà người đàn ông đứng phía bên đường đối diện vừa nhìn đã
nhận ra cô, khuôn mặt lạnh lùng của anh hơi ngây ra một chút.
“Tìm tôi à2”
Anh đi nhanh tới, trầm giọng nói một câu, giọng nghe rất tùy ý.
Kiểu Bích Ngọc nhìn anh, vẻ mặt lại hơi căng thẳng. Cô không
ngờ sẽ gặp anh thật.
Anh ấy cho rằng mình tới đây tìm anh ấy?
Cô quay đầu đi, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của
anh: “Không phải.” Cô quyết định nói thật, thấp giọng tiếp lời: “Hôm
nay tôi hẹn bạn cũ ngày xưa…”
Nhưng còn chưa nói xong, ánh mắt người đàn ông trước mặt hơi
híp lại, sắc mặt không quá tốt, cuối cùng giống như đã mất kiên
nhẫn: “Kiều Bích Ngọc, cô thật sự rất thích chọc cho tôi tức giận.”
Anh nắm cổ tay cô, trực tiếp kéo cô đi khỏi.
“Quách Cao Minh, anh đưa tôi đi đâu…”
Kiều Bích Ngọc bị anh kéo đi, sợ anh dẫn cô tới tầng hầm đáng
sợ như lần trước, luống cuống vội vàng giải thích: “Tôi thật sự đã hẹn
một người bạn, là bạn học cấp ba ngày trước, là con gái!”
Người đàn ông trước mặt đột nhiên dừng bước, đầu Kiều Bích
Ngọc vẫn lao về phía trước, chóp mũi đập vào lưng anh.
Cô cúi đầu, đưa tay xoa xoa cái mũi của mình với vẻ vô tội. Quách
Cao Minh xoay người, đôi mắt rủ xuống nhìn vào cô, môi mỏng hé mở,
như muốn nói gì đó nhưng lai thôi.