Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài

Chương 822




Chương 822

“Đi mua?”

 

Kiều Bích Ngọc thấy đồ ăn do cậu ta làm so với đồ ăn của mình làm quả thật không thể so sánh được.

 

Tư Viễn An lập tức căng thẳng: “Em thật sự là tự mình làm. Chị ăn cái này đi, sushi lươn… Món này em làm giỏi nhất…”

 

“Đàn chị, hai người cũng nên tới đây thử xem, em cố ý mang bữa trưa tới đây”

 

Cũng được gọi là đàn chị, Phương Mai và Châu Mỹ Duy, giọng điệu của cậu ta vô cùng lấy lòng.

 

Một vài người vừa nói vừa cười khi ăn những cuộn sushi ngon nhất trong khuôn viên vườn hoa.

 

Kiều Bích Ngọc luôn cảm thấy cái này không phải một cậu học sinh có thể làm được, vừa ăn vừa chất vấn: ‘Làm sao có thể ngon như vậy, nhất định là mua”

 

Tư Viễn An nhìn cô ăn uống rất vui vẻ, cười không nói lời nào.

 

Phương Mai và Châu Mỹ Duy lặng lẽ nhìn vào mắt đàn em, thật là ngọt ngào quá đi Một hộp sushi cuộn tinh xảo hơn nữa lại ngon như vậy, ngay cả Quách Cao Minh đang đi ngang qua cũng phải liếc nhìn, khẽ liếc Tư Viễn An, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng khó kiểm soát.

 

Tư Viễn An ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt của Quách Cao Minh, cậu ta giật mình: “Anh ta là ai vậy?” Đột nhiên cậu ta cảm thấy mình giống như kẻ thù.

 

Phương Mai quay đầu nhìn lại, nhưng bên kia đã không còn ai nữa.

 

Tâm trạng hiện giờ của Quách Cao Minh rất tồi tệ.

 

Anh bước vào phòng làm việc của chủ nhiệm lớp để lấy tư liệu, mặc dù anh im lặng không nói một lời giống như mọi khi nhưng các giáo viên trong phòng làm việc vẫn có thể cảm nhận được rằng có vẻ tâm trạng hôm nay của anh cực kỳ tồi tệ.

 

Đối với vị giáo viên trẻ tuổi mới tới này, ngay từ đầu mọi người đưa ra ý kiến khác nhau, suy đoán đủ kiểu nhưng hầu như đều nhất trí cho rằng anh là người thân của lãnh đạo.

 

Thấy anh còn trẻ như vậy, trông không khác gì mấy giáo viên mới ra trường chưa có.

 

bất kỳ kinh nghiệm nào, các giáo viên khác đều âm thầm cảm thấy có chút bất mãn ở trong lòng. Hơn nữa rõ ràng anh là giáo viên mới tới mà lại chẳng thèm chủ động giao tiếp với bọn họ, cũng không hiểu răng phải xưng hô theo bối phận ở chốn làm việc này.

Vì vậy đã có một giáo viên cố tình gây khó dễ cho anh, không ngờ vị giáo viên ưu tú với hơn hai mươi năm dạy học này lại bị hiệu trưởng gọi qua văn phòng nghe mắng mỏ một trận. Từ đó, không một ai dám trêu chọc đến vị giáo viên Mark này nữa.

 

Chủ nhiệm lớp âm thầm đi nghe ngóng tin tức, không cuối cùng lại trở về với hai bàn tay trăng, chỉ biết vị giáo viên Mark này không phải là họ hàng của lãnh đạo.

 

Lãnh đạo trường học thậm chí còn cho anh một phòng làm việc riêng.

 

Anh là một giáo viên tâm lý dạy cho khối mười hai của trường, nhưng trên thực tế vốn dĩ trong giáo trình dành cho khối mười hai không có môn học này, hơn nữa mỗi tuần anh chỉ dạy mỗi một tiết học, còn thường xuyên vắng mặt không có lý do, thế mà anh lại nhận được đãi ngộ tốt như vậy.

 

Tuy nhiên, các giáo viên không dám bất mãn, ngược lại còn giữ thái độ kính trọng nhưng không gần gũi với vị giáo viên Mark này.

 

Quách Cao Minh cực kỳ không thích làm quen với mọi người. Nếu như anh đột nhiên cảm thấy không muốn đến lớp dạy học nữa thì chỉ cần một cuộc điện thoại gọi người khác đến dạy thay anh là có thể giải quyết xong, chẳng hạn như tuần trước, anh đã trở về nhà họ Quách ở thành phố Bắc An.

 

Anh đã cảm rễ ở trong phòng bếp của nhà họ Quách suốt bảy ngày ròng rã, suýt chút nữa thì đốt trụi phòng bếp luôn rồi…

 

Tài nấu nướng của anh tệ hại đến mức không còn lời nào có thể miêu tả nổi. Vừa rồi nhìn thấy một đám học sinh tụ tập ở một chỗ trò chuyện rôm rả, anh chỉ chú ý đến việc hộp sushi trong tay đám học sinh được làm gọn gàng xinh đẹp như thế nào.

 

Quách Cao Minh cảm thấy có một lưồng không khí ngột ngạt đang lấp kín lòng mình.

 

Không biết bản thân đang cố chấp vì điều gì, nhưng anh vẫn quyết tâm phải thể hiện kỹ năng nấu nướng qua việc làm ra một hộp sushi ngon đến mức phải khiến người ăn trầm trồ cho bằng được mới thôi.