Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài

Chương 733




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 733: Kiểm soát tâm trí

Quách Cao Minh không cảm thấy hối hận vì sẽ chết như thế này, anh không hối hận về những gì mình đã chọn và đã làm, chỉ là cái chết thôi, chết cùng nhau là tốt cho anh và cả cô.

Không phải là ý muốn cá nhân của Quách Cao Minh tiêu cực, nhưng anh thậm chí không còn sức để nói vào lúc này, anh từ từ nhắm mắt lại, chỉ hy vọng rằng bàn tay của anh có thể ôm cô thật chặt.

Một sự im lặng chết chóc, không ai lên tiếng.

Lucy và Ngụy Bắc dường như đang lặng lẽ chờ chết.

So với mức tiêu hao thể chất của họ, trạng thái tinh thần của Kiều Bích Ngọc rất tốt, cô nép vào vòng tay của Quách Cao Minh, cảm xúc của cô dần dần bình tĩnh lại Cô cảm thấy làn da lạnh lẽo khác thường của Quách Cao Minh rồi ngẩng đầu lên liền lập tức để ý đến khuôn mặt yếu ớt và nhợt nhạt của anh.

Điều này làm cho Kiều Bích Ngọc đột nhiên sợ hãi. Cô nắm chặt tay anh, “Anh làm sao vậy?”

“Cao Minh, anh thấy khó chịu ở chỗ nào sao?”

Cô không còn nhớ gì về những gì đã xảy ra trước đó, ngay khi tỉnh dậy thì đã bị Elisa ép buộc một cách lạnh lùng, Kiều Bích Ngọc lúc này mới lấy dần tỉnh táo lại, và sau đó cô chợt nhận ra rằng tất cả bọn họ đều đang bị mắc kẹt trong một nơi rất nguy hiểm.

Trước khi anh ấy có thể nói, giọng nói buồn xen lẫn tiếng khóc của Tang Ba đã phát ra từ phía bên kia.

Kể cả dã nhân cũng có thể khóc đau thương đến vậy.

Tang Ba to lớn và thể chất mạnh mẽ hơn người thường, nhưng mẹ của anh ta, tộc trưởng dã nhân thì không thế chịu đựng được quá nhiều vết thương như vậy. Tang Ba buồn bã quỳ xuống trước mặt tộc trưởng dã nhân, cúi đầu mà khóc.

Xung quanh im lặng đến chết người, tiếng khóc của Tang Ba đột ngột lọt vào từng người trong số họ, buồn bã và kéo dài.

Tang Ba đặt mẹ nằm ngay ngắn, ngay ngắn, như một cách thể hiện lòng hiếu thảo với những người lớn tuổi, anh quỳ gối một cách quy củ, giống như nghi lễ của những người dã nhân trong tộc của họ.

Dù không nhìn thấy nhưng Lucy và Ngụy Bắc nhưng họ cũng cảm nhận được nỗi buồn.

Lucy dù sao cũng không có tâm trạng thông cảm với người khác, ai cũng phải chết, ai chết sớm thì còn có người khóc trong đám tang, có người còn chả có ai khóc thương khi chết.

Vậy nên cô chẳng nghĩ nhiều, Lucy năm thẳng người, tìm một vị trí thoải mái và yên tâm nghỉ ngơi.

Quách Cao Minh kéo Kiều Bích Ngọc, vốn dĩ anh còn muốn hỏi điều gì đó, nhưng Kiều Bích Ngọc đã đứng dậy và khăng khăng muốn tìm đến bên Tang Ba. Kiều Bích Ngọc đang ở trong hang tối này. Lúc này, khác với mọi người, cô có thể nhìn thấy nhiều thứ trong bóng tối. Đương nhiên, cô cũng nhận ra chính bản thân mình đã đẩy mọi người vào hoàn cảnh này.

“Bé con, mẹ tôi đã chết rồi.”

Tang Ba có đầu óc đơn giản và cũng dễ xúc động, anh rất đau bưồn và quỳ gối trước thi hài của tộc trưởng dã nhân.

Cổ họng Kiều Bích Ngọc hơi nghẹn lại khi cô nghe thấy tiếng anh, cô quỳ xuống bên cạnh anh.

Kiều Bích Ngọc biết Tang Ba từ khi bị tộc trưởng ruồng bỏ và đày ải, Tang Ba đã luôn tự mình phấn đấu lớn lên, Tang Ba rất xa lánh tộc trưởng dã nhân, nhưng dù sao anh vẫn quan tâm đến bà, dỳ sao đó vẫn là mẹ anh.

Ngụy Bắc và Cua Biển tìm chỗ thích hợp với bản thân, lặng lẽ chờ chết, nghe tiếng kêu khóc của Tang Ba ở đẳng kia không khỏi thương cảm. Con người Tang Ba có đầu óc đơn giản, tay chân phát triển tốt, rất có thể anh †a sẽ sống sót đến cuối cùng. Ừ, hoặc có thể nói anh ta sẽ là người chết cuối cùng.

Không chết sớm thì cũng chết muộn.

Kiều Bích Ngọc đã biết được nghi thức chia tay của những người dã nhân trong tộc Tang Ba, đưa tay ra và chạm đầu trên trán người quá cố.

Kiều Bích Ngọc không để ý, nhưng những ngón tay của tộc trưởng dã nhân đã cử động.

Khi tay phải của tộc trưởng dã nhân nắm chặt năm đấm lớn của Tang Ba, Tang Ba đã giật mình.

Ở phía bên kia, Quách Cao Minh cảm thấy có một luồng điện ấm áp truyền vào người, anh có dần có sức để di chuyển sang phía của Elisa.

“Bà hãy để con rắn khống lồ đục xuống phía dưới. Muốn đục lỗ lên trên thực sự sẽ rất nhiều sức lực, nhưng nếu đục xuống dưới thì sẽ không. Đất ở phía dưới mềm hơn so với ăn ở trên. Hơn nữa bên dưới còn có hồ nước, như vậy tất cả chúng ta đều có cơ hội thoát được khỏi đây”

Quách Cao Minh dường như đã cảm nhận được rằng Elisa và rắn thần Naga có mối liên hệ cùng sống cùng chết với nhau, bọn họ có cùng ý thức và cùng nhận thức nên Elisa có thể điều khiển con rắn khổng lồ này để giành lấy một tia hy vọng sống sót cho họ.

Đây là cách duy nhất mà Quách Cao Minh có thể nghĩ ra để có thể sống.

Nhưng Elisa lúc này giống như người gỗ, mặc kệ anh có nói thế nào thì vẻ mặt bà vẫn đờ đẫn, tuyệt vọng không nói nên lời.

Thi thể ban đầu của Rafael, con trai bà đã bị chôn vùi trong bùn và không thể tìm thấy, còn hình dáng con trai trước mặt bà thì như đang thở đốc, như sắp tan biến.

Elisa quẫn trí.

Bà biết con trai mình đã làm rất nhiều điều cho bà, Elisa sống ngàn năm không ai nợ ai điều gì, chỉ một điều duy nhất bà nợ chính là tình yêu sai trái của mình cùng đứa con mà bà sinh ra trong sự bồng bột.

Bên kia, đại thủ lĩnh August cũng biết cái chết của mình đang đến gần, lồng ngực của ông ta như bị cành cây đâm thủng, hơn nữa còn bị rơi đập xuống đây, hô hấp càng ngày càng khó khăn, nhưng ông ta không cam lòng, ông ta quay đầu lại. nhìn về hướng của Elisa, hét lên tên của bà.

“Elisa… Đại thủ lĩnh khàn khàn hét lên, mong mỏi bà đến và nhìn ông ta lần cuối.

Ông ta đã lớn tuổi rồi, nhưng Elisa của ông †a vẫn còn trẻ trung và uyến chuyển như vậy, làm sao ông ta có thể chấp nhận được.

August cảm thấy năm đó ông làm tổn thương bà không phải là lỗi của mình, ông ta vẫn yêu bà, cũng chưa từng phản bội tình yêu của bọn họ.

Eliza không để ý đến người đàn ông đã làm tốn thương mình, lúc này bà chỉ muốn lặng lẽ ở bên cạnh con trai mình, khi Rafael trút hơi thở cuối cùng, bà đã quá thất bại trong vai trò làm mẹ, bà đã không thể bảo vệ an toàn co con trai mình.

Nhưng bà ấy cũng đã nghe thấy ý tưởng mà Quách Cao Minh nói vừa rồi, rằng bà ấy yêu cầu Naga hãy cố gắng thực hiện tía hy vọng cuối cùng. Hồ nước bên dưới thực sự có thể cho họ một cơ hội, nhưng Elisa không muốn. Vì con trai bà ấy đã chết, vậy thì hãy để mọi người, mọi thứ hiện tại cùng chôn vùi đi, kết thúc là ở đây, có thể là một kết thúc tốt đẹp.

Một giọng nói khó tin và háo hức làm gián đoạn suy nghĩ của Elisa. “Mẹ tôi còn sống!”

Tang Ba hét lên đầy phấn khích.

Lucy lúc này đang hoang mang vì lượng oxy thấp, nghe thấy giọng Tang Ba la lên mà cô chỉ muốn mảng bỏ, giờ cô chỉ muốn chết cho yên lòng, đừng để tên dã nhân không não này la hét nữa, ồn ào.

Nhưng Elisa có thể hiểu được ngôn ngữ mẹ đẻ của Tang Ba, một ngôn ngữ của tộc dã nhân.

Vẻ mặt của Elisa vô cùng kinh ngạc, bà lập tức quay đầu nhìn về phía Tang Ba, tộc trưởng dã nhân già nua đã chết đang sống dậy lúc này, và làn da của bà ấy đã trở nên hồng hào hơn.

Elisa biết rằng chủ nhân của cô có khả năng điều khiển sự sống và cái chết từ hàng ngàn năm trước, và sự tức giận của chủ nhân thậm chí có thể làm khô héo tất cả mọi thứ, đồng thời, nó cũng có thể làm cho vạn vật trở nên sinh sôi tươi tốt “. Tôi cầu xin cô hãy cứu con trai tôi.”

Elisa bò đến bên Kiều Bích Ngọcvới sự phấn khích và run rẩy, bà cúi đầu và chân thành cầu xin.

“Xin cô hãy làm cho con trai tôi Rafael sống lại, và tôi có thể đáp ứng cô bất kỳ yêu cầu nào.”

Kiều Bích Ngọc ngẩn người, nhìn xuống đôi tay của mình, bản thân cô cũng cảm thấy khó tin.

Lúc này, quyền trượng bị bỏ rơi trong góc, viên hồng ngọc trên đầu quyền trượng nhàn nhạt đỏ rực. Một phần ba quyền trượng đã bị làm hỏng, ấy vậy mà nó vẫn sở hữu sức mạnh đáng kinh ngạc.

Giọng nói trong tâm trí Kiều Bích Ngọc điên cuồng gào thét, và đột nhiên cô hiểu rằng chỉ cần có thể kiểm soát lý trí và kìm nén giọng nói này, cô có thể làm bất cứ điều gì.