Chương 726: Những kẻ ngu xuẩn
Bắt đầu từ sáng nay, quyền trượng của Đại trưởng lão vẫn cứ rung động rất nhỏ, cứ như nhận được sự kêu gọi nào đó.
Cây quyền trượng vàng này chỉ có Đại trưởng lão như ông ta mới có thể chạm vào, người bình thường sẽ bị nhiệt độ nóng bỏng như dung nham của nó làm cho bị phỏng, cũng chứng minh rõ ràng thân phận cao quý của Đại trưởng lão, chỉ có người đó mới có thể cầm được thanh quyền trượng tượng trưng cho quyền lực vô hạn này mà thôi.
Ngay từ sáng nay, sắc mặt của Đại trưởng lão đã vô cùng khó coi, bởi vì ông ta không thể nào khống chế được cây quyên trượng này, quyền trượng cứ rung động mãi, cứ như có người nào đó đang khiêu khích uy quyền địa vị của ông ta, Đại trưởng lão dùng sức mạnh lớn nhất, nhất định chặn lại sự rung động của quyền trượng, nhưng cũng chỉ phí công vô ích.
Sáng nay các vị trưởng lão đã chú ý tới hiện tượng kỳ dị này, bởi vì sắc mặt của Đại trưởng lão vô cùng khó coi, bọn họ cúi đầu, ai cũng có phỏng đoán của riêng mình mà không muốn nói ra.
“Đây là tình huống gì vậy!” Đại trưởng lão cố gắng chặn lại năng lượng bản ngược trở lại †ừ quyền trượng, nghiến răng nghiến lợi hét lớn. Bảy vị trưởng lão nho nhã yếu ớt hai mặt nhìn nhau, không ai dám tùy ý lên tiếng, cuối cùng chỉ có Nhị trưởng lão đứng ra nói thẳng: “Quyền trượng chấn động, chứng tỏ chủ nhân của nó đang kêu gọi nó”
Lời này vừa ra khỏi miệng, Đại trưởng lão lập tức tức giận không kiềm được, đứng bật dậy: “Con mẹ nó! Tao mới là chủ nhân của nó!” Sau đó nâng cao quyền trượng vụt một cái thật mạnh vào Nhị trưởng lão. Đại trưởng lão không nương tay chút nào, dùng hết sức đánh nên Nhị trưởng lão bay ra ngã nhào, mà má trái của Nhị trưởng lão cũng vì tiếp xúc với quyền trượng mà bị bỏng một vết thật xấu xí. Những người còn lại cũng hoảng sợ không thôi, ngậm miệng không dám nói nhiều thêm nửa câu.
Đại trưởng lão chỉ đánh Nhị trưởng lão cũng khó có thể xả hết cơn giận trong lòng, quyền trượng trên tay ông ta vẫn đang rung lên từng cơn, đưa qua đưa lại như muốn tránh thoát khỏi sự khống chế của ông ta.
Đại trưởng lão càng siết chặt quyền trượng, hung dữ cảm quyền trượng vào sâu mấy tấc đất bùn: “Là quyển sách cổ kia! Sách cổ bị cướp mất. Trong số bọn họ, chỉ có con trai ngoan Rafael của tao mới có bản lĩnh đọc hiểu quyển sách cổ kia thôi ha ha ha…”
Đại trưởng lão cười lớn, khuôn mặt vừa dữ tợn vừa đáng sợ. Dù Đại trưởng lão đã cố hết sức siết chặt quyền trượng, nhưng quyền trượng đã nhận được lời triệu hoán, lay động càng lúc càng mạnh, lúc sơ sểnh nắm không chắc, quyền trượng đột nhiên bay vèo một cái, vọt ra khỏi lớp đất bùn kia, mà bàn tay Đại trưởng lão bị tước mất một lớp da, máu chảy lênh láng.
Đại trưởng lão sắc mặt tối tăm, bàn tay của ông ta vẫn còn đang chảy máu. Ông ta lầm bầm rồi lại lâm bầm: “Rafael vậy mà lại đi cứu em gái nó, dạy cho.
con bé đọc chú ngữ, thật đúng là tình nghĩa anh em hiếm có khó tìm..” Mấy người đứng ở chỗ này đến cả thở cũng không dám thở lớn, cúi đầu thật thấp, hoàn toàn yên tĩnh.
“.. Đám rác rưởi bọn mày còn chờ gì nữa?”
Đại trưởng lão ngẩng đầu lên, trong mắt ngập tràn sự tàn bạo của giết chóc, quát mắng “Lập tức đuổi theo ngay cho tao! Mang đệ nhất phu nhân đến, tao phải xem cho thật kỹ thử rốt cuộc con trai ngoan của tao muốn làm gì” Đại trưởng lão cản răng, ngữ khí hung tợn.
Muốn dạy dỗ Rafael thì phải nhảm vào vảy ngược của anh ta, cũng chính là mẹ của anh ta – Elisa. Chỉ cần Elisa vẫn còn trên tay ông ta thì con của ông ta cũng chỉ có thể bó tay chịu trói!
Một nhóm lớn vệ sĩ được tập hợp lại, hùng hùng hổ hổ, đuổi theo cây quyền trượng bay lung tung bốn phía… Trong khi rừng rậm rạp truyền đến âm thanh kỳ lạ, cứ như có một đám người đang chạy qua đây. Lúc này, nhóm Quách Cao Minh và Lucy đang ẩn nấp dưới đáy dốc núi.
“Chắc là người của Đại trưởng lão rồi”
Nhóm người Ngụy Bắc lập tức căng thẳng lên, nghe tiếng bước chân của bọn chúng: “Có rất đông người đang đến, có lẽ đã biết chúng 1a trốn ở nơi này nên đã bao vây chúng †a, mọi người đề phòng một chút”
Tay phải của Lục Khánh Nam nắm chặt một thanh dao găm, trốn ở phía sau cây đại thụ, hồi hộp lo sợ chờ kẻ địch đến.
Nhưng ngoài ý muốn của bọn họ là, đám người này của Đại trưởng lão dường như chỉ đi ngang qua, vốn không có tâm tư nào kiểm tra bốn phía xung quanh, bọn chúng chỉ vội vội vàng vàng như đang cố gắng đuổi theo thứ gì đó.
Nhóm của Quách Cao Minh và Luey leo lên sườn núi, nhìn chăm chăm bóng dáng của nhóm thị vệ này càng lúc càng xa.
“Người của Đại trưởng lão hùng hổ thế là muốn làm gì?” Để lại nhóm Ngụy Bắc vô cùng nghỉ ngờ. Quách Cao Minh suy nghĩ một lát: “Chắc hẳn là bọn họ phát hiện ra tung tích của Rafael” So với bọn họ, chắc chản Đại trưởng lão còn nóng lòng muốn tóm Rafael và Kiều Bích Ngọc hơn.
“Đêm qua những kẻ kia đã lục soát bốn phía một lượt cũng không thấy bọn họ nôn nóng như vậy, chắc hẳn là có chuyện xảy ra rồi” Ngụy Bắc nói chuyện với đám khỉ. Lục Khánh Nam chen miệng hỏi một câi ổ Hổ trằng đã ra ngoài tìm Kiều Bích Ngọc rồi, sao giờ còn chưa về?” Khứu giác của động vật vô cùng nhạy bén, nhất là con hổ trắng có linh tính này của bọn họ, cho nên từ tối qua họ đã cho hổ trắng đi tìm Kiều Bích Ngọc trước.
Quách Cao Minh thu dọn hành trang vũ khí, không nói hai lời liền xuất phát ngay. Tộc trưởng tộc người nguyên thủy đã ngăn cản trước mặt anh, lải nha lải nhải một câu tiếng thổ dân của người nguyên thủy, Quách Cao.
Minh nghe không hiểu, nhưng mọi người đã nhìn ra sắc mặt lo lắng không yên của nữ tộc trưởng người nguyên thủy này, ý là bọn họ không thể rời đi. Bắt đầu từ đêm qua, nhóm người Quách Cao Minh đã định tỏa ra bốn phía đi lục soát hành tung của Kiều Bích Ngọc, nhưng không biết vì sao tộc trưởng tộc người nguyên thủy cứ ngăn họ lại, cứ như ở lại chờ đợi mới là chính xác.
Từ sự tin tưởng đối với tộc trưởng tộc người nguyên thủy, bọn họ chỉ sai hổ trắng rời đi, lựa chọn ở lại chờ đợi tin tức.
Nhưng bây giờ đã hơn nửa ngày trôi qua, hổ trắng vẫn chưa trở về, người của Đại trưởng lão thì đột nhiên vội vội vàng vàng chạy qua, sự kiên nhẫn của Quách Cao Minh đã dần cạn, dù có thiên tai nguy hiểm gì đó, anh đều muốn đuổi theo người của Đại trưởng lão xem rốt cuộc là chuyện gì, rất có thể là Kiều Bích Ngọc gặp phải nguy hiểm.
Tộc trưởng tộc người nguyên thủy cảm thấy mình không thể thuyết phục được Quách Cao Minh, vội vàng lo lắng nắm lấy Tang Ba, kéo túm lấy Tang Ba, ra hiệu cho Tang Ba ngăn cản bọn họ, bởi vì nếu đi ra sẽ rất nguy hiểm. Tang Ba lại có suy nghĩ khác với mẹ mình, quay lại lắc đầu với tộc trưởng tộc người nguyên thủy.
“Phải đi tìm con non” Nhóm Quách Cao Minh nghe không hiểu tiếng thổ dân Gulu của người nguyên thủy, nhưng rất kinh ngạc khi thấy tộc trưởng tộc người nguyên thủy vậy mà tát cho Tang Ba một bạt tai, còn nhặt xác động vật chết rơi trên mặt đất ném tới trước mặt bọn họ. Tộc trưởng tộc người nguyên thủy tỏ ra rất đau đớn và buồn bã, ánh mắt tràn ngập sợ hãi lẫn bất an.
Dù rằng ngôn ngữ không giống nhau, nhưng lần này mọi người đều hiểu õ. Ý của tộc trưởng tộc người nguyên thủy là, nếu rời đi rồi sẽ chỉ còn con đường chết, là những nguy hiểm khiến người ta sợ hãi đang chờ chực phía trước.
Lucy đi lên trước, tùy ý vỗ vỗ bả vai thon gầy của tộc trưởng tộc người nguyên thủy: “Chúng tôi là người ngoài đảo, chúng tôi không mê tín” Rồi lập tức quay đầu cười kiêu ngạo với nhóm Ngụy Bắc: “Đi thôi, bọn họ đã đi xa rồi đấy” Bọn họ lập tức thu thập vũ khí, leo lên sườn núi, Tộc trưởng tộc người nguyên thủy nhìn bọn họ mà không khỏi thở dài. Ngăn không được, nói không nghe.
Tựa như năm đó thủ lĩnh của hòn đảo không nghe lời khuyên ngăn, nhất định phải cưới cho được đệ nhất phu nhân Elisa.
Tựa như cậu chủ không nghe lời khuyên, nhất định phải xâm nhập vào động đá di động trên đảo, mà những người ngoài đảo này cũng là… Những người ngu xuẩn mà thôi.
“… Đi về phía thác nước à?” Những nơi người của Đại trưởng lão vừa đi qua, cỏ cây bốn phía bị dẫm đạp, nhóm Quách Cao Minh và Luey rất dễ dàng truy ra, phát hiện đích đến của nhóm Đại trưởng lão hình như là động Thủy Liêm phía bên thác nước lớn kia.
“Bọn chúng đến đó làm gì, chẳng lẽ còn muốn tìm con rắn lớn kia sao?” Nhớ tới rắn thần Naga, lần suýt nữa thì mất mạng kia, cả nhóm của Ngụy Bắc bỗng rợn cả da gà.
Lucy nhìn chăm chảm dòng nước chảy xiết trên thác nước lớn kia, khóe miệng nở một nụ cười vô cùng tự tin: “Đúng vậy, hẳn là ngay đây rồi, Rafael muốn tìm suối hồi sinh” Con suối hồi sinh mà Rafael tốn biết bao công sức đi tìm thật ra là con mắt của rắn thần Naga.