Chương 720: Anh trai quá xấu xa
Ở trong lồng giam, Kiều Bích Ngọc cũng không buồn bực quá lâu.
Mọi thứ đều xảy ra nhanh hơn cô tưởng tượng.
Dường như là chân trước Lucy vừa mới rời đi, chân sau người anh trai không có liêm sỉ của cô đã lao tới Bên trong hang núi bay ra một hương hoa lạ kỳ lạ, mùi thơm này thoang thoảng khá giống mùi hoa dạ lý hương nhưng nồng nàn hơn đôi chút. Kiều Bích Ngọc ngồi xổm trong lồng giam, cô suy nghĩ về những gì Lucy vừa nói với mình.
Kiều Bích Ngọc ngửi thấy hương hoa trong hang, cô lập tức cảnh giác, mặc dù đã nhanh chóng bịt mũi lại nhưng cô vẫn bị ảnh hưởng đôi chút. Kiều Bích Ngọc cảm thấy não bộ của mình dường như thiếu oxy, cô có chút mê man, ý thức dần mơ hồ.
Một lát sau, cô lờ mờ nghe thấy có tiếng động nào đó từ phía cửa hang vọng lại, giống như âm thanh của mấy tên vệ sĩ bị ngã xuống đất, sau đó có tiếng bước chân đi vào, từng bước một đến gần cô.
Cánh cửa sắt rỉ sét phát ra tiếng cót két, xích khóa nhanh chóng được mở ra, một bóng dáng nhỏ nhắn lập tức chui vào.
Tâm mắt của Kiều Bích Ngọc đang mờ dần đi, đầu óc nặng tru, toàn thân bủn rủn, không có sức lực. Có lẽ do vừa rồi bị ảnh hưởng của hương hoa, cô lắc mạnh đầu, cố gắng khiến cho bản thân tỉnh táo hơn.
Kiều Bích Ngọc gắng sức mở mắt ra, ánh mắt cô dần dần lấy lại tiêu cự, trước mặt cô lúc này xuất hiện một sinh vật đen thùi lùi với bộ lông xù.
Kiều Bích Ngọc trừng mắt nhìn chăm chăm vào con mèo đen.
“Mày còn sống sao? Chưa chết sao? Vậy mau đi ra ngoài đi!” Giọng nói của cô luống cuống như bị mất kiên nhẫn, cô lạnh lùng măng.
Kiều Bích Ngọc bị ảnh hưởng bởi hương hoa, phản ứng cũng chậm lại so với bình thường, cô ngẩng đầu lên nhìn mới thấy đứng bên ngoài song sắt là một bóng dáng gầy gò quen thuộc, cái mũi hướng lên trời như không coi ai ra gì. Chính là Rafael, người anh trai vô liêm sỉ của cô.
€ó lẽ lúc này đầu óc của Kiều Bích Ngọc vẫn chưa tỉnh táo hẳn, cô cảm thấy như bị mê hoặc khi nhìn Rafael lẻn vào hang động để giải cứu mình: “Cuối cùng cũng thật sự đến “Lucy thật thông minh, cái này mà cũng dự tính được…
Cái lồng giam bằng sắt này quá nhỏ, Rafael mất kiên nhãn, anh ta ngồi xổm xuống, thô lỗ nắm lấy một cánh tay của cô, nhanh chóng kéo cô ra ngoài.
“Vừa rồi anh mới thì thầm cái gì vậy?”
Bị kéo tay nên Kiều Bích Ngọc có chút đau đớn, sau khi ra khỏi lồng giam sắt, cô xoa xoa cánh tay đỏ ửng của mình, giả vờ như không nghe thấy câu nói vừa rồi.
Bởi vì Lucy đang ẩn nấp bên cạnh mẹ cô, Cung Nhã Trang, nên Rafael vừa là bạn lại vừa là thù. Có thể anh ta sẽ vô liêm sỉ phản bội cô bất cứ khi nào nếu có tình huống xấu xảy ra, cô cũng không ngu ngốc, cô sẽ không bao giờ tiết lộ chuyện của Lucy cho anh ta bên ngoài đã an toàn chưa?”
Kiều Bích Ngọc không dám lãng phí thời gian, nhanh chóng hỏi anh ta sự Tình.
Rafael nghỉ ngờ quan sát biểu cảm của Kiều Bích Ngọc, anh ta thấy sắc mặt cô chẳng thay đổi chút nào, dường như đã sớm nghĩ tới việc anh ta sẽ tới đây cứu cô.
“Ai nói cho em biết là anh tới cứu em?”
Anh ta lạnh giọng chất vấn Kiều Bích Ngọc: “Anh có nói là sẽ cứu em ra ngoài sao?”
Kiều Bích Ngọc ngẩn người, sau đó lập tức nổi giận: “Anh tới đây rồi còn định không cứu em ra ngoài!”
Rafael vốn muốn nhìn thấy Kiều Bích Ngọc cầu xin mình, không ngờ khí thế của cô cô lại lớn như vậy.
“Anh vào đây nhìn một chút thôi, xem xem em đã chết chưa, sau đó anh sẽ nhốt em lại rồi đi về, bỏ lại em ở đây, em làm gì được chứ?”
Kiều Bích Ngọc tức đến nghiến răng nghiến lợi, cô lập tức tung ra đòn sát thủ của mình: “Em biết suối hồi sinh ở đâu” Cô rất tự tin nói.
Rafael thấy cô nhắc đến suối hồi sinh thì ánh mắt lập tức thay đổi. Cùng lúc đó anh ta cũng tinh ý nhận ra thứ gì đó đang được giấu trong ngực cô. Rafael không nói hai lời, anh ta lao đến, cởi bỏ áo của cô.
Hành động của Rafael quá đột ngột, Kiều Bích Ngọc còn đang trong cơn choáng váng, chưa kịp phản ứng lại. Rafael nhanh chóng lục soát khắp người cô, từ trong ngực cô lôi ra một nửa cuốn sách cổ và một chiếc chìa khóa tự chế.
Khi nhìn rõ cuốn sách cổ, gương mặt của Rafael bỗng đổi sắc: “Em lấy nửa cuốn sách này ở đâu ra?”
Kiều Bích Ngọc tức giận đến đỏ mặt, cô muốn mắng anh ta là đồ vô liêm sỉ, tự tiện lôi kéo quần áo của cô, nhưng gương mặt anh ta vô cùng nghiêm túc, anh ta vốn không hề xem cô là phụ nữ, dường như trong mắt anh ta nam nữ không có gì khác biệt cả.
Rafael thấy cô không muốn nói, cũng không giống như đang nổi giận, anh ta bèn tự mình suy nghĩ một lát, sau đó vẫn lạnh lùng hỏi: “Là Cung Nhã Trang đưa nửa cuốn sách này cho em sao?”
Hừ, mới một giờ đồng hồ trước, anh ta cùng mấy tên chó săn của Cung Nhã Trang đánh nhau một trận, không may làm cuốn sách cổ này bị xé đi một nửa.
Rafael sắc bén nhìn cô em gái nhỏ đầu óc còn chưa tỉnh táo này.
“Mẹ em không thể đưa cho em cuốn sách cổ này được” Trước khi Kiều Bích Ngọc mở miệng, Rafael đã lạnh lùng chế nhạo.
Rafael cẩn thận suy nghĩ, anh ta cảm thấy tên vệ sĩ thân cận bên cạnh Cung Nhã Trang cư xử rất kỳ lạ, vẻ mặt của Kiều Bích Ngọc trông cũng có vẻ căng thẳng như sợ rằng anh ta phát hiện thứ gì đó.
“Cuốn sách này là do mẹ em đưa cho em.
Vừa rồi bà ấy mới đến gặp em” Kiều Bích Ngọc cố gắng nói dối.
“Ồ, hành động thật nhanh, hóa ra là bà ấy vừa mới đến đây một chuyến. Về chuyện suối hồi sinh, cũng là Cung Nhã Trang nói cho em biết sao?”
“Đúng vậy”
Bị khí thế của Rafael dọa sợ, Kiều Bích Ngọc ấp úng né tránh câu hỏi: “Cái đó… Chúng ta là người một nhà mà”
Vệ sĩ thân cận bên cạnh Cung Nhã Trang kỳ thực là người của Quách Cao Minh.
Rafael nhướng mày tự đắc, điều này không sai lệch so với phán đoán của anh ta cho lắm.
“Quách Cao Minh, xung quanh anh ta có rất nhiều người tài giỏi” Rafael thì thầm một cách kỳ lạ “Là do nhân phẩm của anh quá tệ, ngoại trừ một con mèo ra thì chẳng có người bạn nào hết…”
Rafael tức giận trừng mắt nhìn cô em gái ngốc nghếch của mình, rống lên: “Bây giờ em có muốn đi nữa hay không? Không đi thì tự mình ở chỗ này chờ bị chặt thành từng mảnh ném ra ngoài làm mồi cho muông thú!”
Kiều Bích Ngọc lập tức đi theo sau anh ta, côkhông dám mở miệng nói thêm gì nữa.