Chương 711: Toàn là rắn
“Sau đó, hãy làm nổ thác nước. Không ai trong chúng ta có thể chạy ra ngoài. Nấm mồ của chúng ta sẽ là nơi đây. Phong cảnh cũng đẹp đấy chứ”
Những người nhà Strozzi cũng không dễ đối phó như vậy.
Quách Cao Minh cũng không ngoan cố, không sợ uy hiếp, hỏi: “Thật muốn thả Naga ra ư?
“Không, không”
“Tuyệt đối không được phép thả Naga ra ngoài”
Những vị trưởng lão tụ tập xung quanh thủ lĩnh không kìm được vội thốt lên. Họ thà chết cũng sẽ không thả Rắn Thần Naga ra ngoài.
Riêng Đại trưởng lão Fosco, trên gương mặt ông bắt đầu xuất hiện vẻ kì quái nhưng vẫn một mực giữ im lặng Mặc dù không thể chối cãi quyền lực tối thượng của thủ lĩnh.
Thế nhưng, trên hòn đảo kì dị này vẫn cần sự hỗ trợ và giúp đỡ của các trưởng lão. Có rất nhiều việc cần qua tay các trưởng lão xử lí.
Tất cả các trưởng lão đều trung thành với thủ lĩnh nhưng đồng thời, thân phận của họ cũng không hề kém cạnh “Thủ lĩnh, ngài nhất định phải cẩn thận”
“Thủ lĩnh, chúng ta không cần thiết phải đối đầu với những hòn đảo bên ngoài. Đây là nơi chúng ta có thế tiến hành những hoạt động bí mật, hãy dành thời gian cho nó “Dù là trong bất kì trường hợp nào, chúng ta cũng không thể để Naga nhìn thấy bầu trời xanh một lần nào nữa. Những người này có vẻ như chỉ muốn an toàn rời đảo mà thôi. Chúng ta hãy làm một cuộc giao dịch với họ…
Các trưởng lão nghiêng đầu thì thầm, nói ra suy nghĩ của mình trước mặt thủ lĩnh với một vẻ lo lắng.
Họ thảo luận với nhau bằng giọng nói vô cùng nhỏ và trầm cộng thêm tiếng nước chảy của thác nước quá mức mạnh mẽ khiến những lời họ nói không ai nghe được. Quách Thanh Châu và Rafael chỉ có thể lờ mờ cố gắng nhận đoán ra điều gì đó từ biểu cảm của họ.
Nhưng, Quách Thanh Châu cũng nhận ra một điều: những trưởng lão này đều lo lắng đến nảy lửa, cố gắng khuyên bảo thì Đại trưởng lão Fusco lại không đưa ra bất kì lời khuyên nào cho vị thủ lĩnh của họ. Trong mắt ông hiện lên vẻ lo lắng, thỉnh thoảng lại hướng mắt nhìn về phía thác nước.
“Đại trưởng lão, ông cho rằng ta có nên dùng thuốc nổ để thả Naga ra không?” Thủ lĩnh chợt nhìn về phía Đại trưởng lão, hét lên.
Đại trưởng lão bất ngờ, không ngờ chính mình lại đột nhiên bị hỏi một câu như vậy. Câu hỏi này đối với người khác hẳn không khó trả lời nhưng đến phiên ông thì có chút tiến thoái lưỡng nan, không dám tùy tiện đáp lại.
Tất nhiên, ý định ban đầu của thủ lĩnh không phải là chôn thây ở đây cùng những người này, các trưởng lão cũng chẳng muốn cái chết của họ đến một cách lãng xẹt như vậy. Cho nên, việc kích nổ chỉ là một phương án được đưa ra để đàm phán với phía bên kia, thêm một con bài trong cuộc giao dịch sống còn này.
Thế nhưng, không giống họ, đại trưởng lão lại có một suy nghĩ khác.
“Đại trưởng lão, tại sao ông lại không trả lời câu hỏi này, về chuyện Naga, ông muốn thả nó ra ngoài sao?”
Thủ lĩnh cẩn thận suy nghĩ, nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy rắn thần, Đại trưởng lão cũng từng đề cập đến việc làm một thỏa thuận với Răn Thần Naga, yêu cầu tiên quyết là đưa nó ra khỏi tháp nước.
Bằng không, Naga vốn tự coi mình là thần thánh, nó coi thường con người như vậy, làm sao sẽ mở mồm bàn chuyện giao dịch với một nhân loại nhỏ bé.
Giao dịch giữa Đại trưởng lão và Naga.
Chợt nhớ lại chuyện như vậy, sắc thủ lĩnh và các vị trưởng lão khác bắt đầu biến đổi. Trong mắt Fusco hiện lên chút cắn rứt lương tâm, nổi giận mảng: “Đừng tưởng các người đến từ ngoài đảo là có thể tự phụ!”
“Chúng còn dám nói nhảm trước mặt thủ lĩnh, thật không biết phân biệt phải trái đúng sai” Trưởng lão Fusco quay đầu lại, tức giận quát thủ hạ hai bên tiến lên: “Lập tức bắt những kẻ này lại”
“Fusco, ông dám lừa ta”
Một giọng nói khàn khàn, già nua bất chợt vang lên, không ngừng vang dội khắp nơi, tựa như một cơn sóng thần đến từ đại dương sâu thẩm, tràn đầy tức tối và bực bội Ngay cả khi thần Naga vẫn còn kẹt trong thác nước thì giọng nói ấy vẫn vọng ra bên ngoài. Thần Naga đang vô cùng tức giận khi phát hiện mình bị con người lừa gạt.
Naga lắc thân rắn to lớn trong động phía dưới thác nước, gầm lên dữ dội, dùng đầu rắn khổng lồ đánh vào khe hở nhỏ hẹp. Bên ngoài thác nước, núi non rung chuyển dữ dội, cứ như thế này, con vật khủng khiếp đó sẽ thoát ra ngoài.
Sắc mặt Đại trưởng lão Fusco đột ngột biến xấu, không tiện nói gì thêm. Những người còn lại bị sự cuồng bạo của trận động đất làm ảnh hưởng, có chút đứng không vững.
Họ quay đầu nhìn về phía thác nước, lo lắng dòng thác lớn cũng không thể trấn áp nổi con rắn thần bên trong nữa.
Ngay lúc này, vô số rằn dường như nghe thấy và đáp lại tiếng kêu của thần rắn Nạp Gia.
Những tiếng rít liên tiếp, dài có ngắn có phát ra từ những bụi rậm xung quanh. Mọi người quay lại nhìn, rắn nhiều vô cùng, chúng trườn bò trong nước, trên cành cây và ẩn núp trong những bụi rậm.
Những con rắn hung dữ này đang di chuyển với tốc độ nhanh đến chóng mặt.
“Rắn, rất nhiều rắn đang tiến về phía chúng ta” Vẻ mặt các trưởng lão trở nên kinh hãi tột cùng.
Thần Naga đang rất tức giận, nó muốn xử tử họ.
Thung lũng này vốn không phải nơi bọn họ nên đến. Đây là nơi sinh sống của các vị thần, không, thác nước này là nơi trấn áp họ, các vị thần bị giam giữ ở đây.
Những người canh gác đứng xung quanh thủ lĩnh cũng lộ ra vẻ sợ hãi. Tuy họ được trang bị súng ống, đạn dược nhưng làm sao có thể chống chọi được lũ rẳn rết vây quanh này.
“Hãy mang quyền trượng theo!”
Tên thủ lĩnh trông thật xấu xí. Khi nhìn thấy quyền trượng, ông ta ngừng lãng phí thời gian với những người xung quanh, ông ta cao lớn, trông thật uy nghiêm, sải bước về phía Kiều Bích Ngọc một cách vô cùng thô lỗ.
Quách Cao Minh vội đẩy Kiều Bích Ngọc ra đãng sau mình, giọng nói lạnh lùng đầy chế nhạo: “Vị này, trước tiên anh nên nghĩ tới cách đối phó với đống rắn rết từng đàn này đi?
Dùng súng đạn cũng không đủ đâu.”
Tên thủ lĩnh vô cùng tức giận, quát: “Cút ngay!”
Vừa nói, tên thủ lĩnh vừa vung nắm đấm lên. Quách Cao Minh né sang một bên, dùng chân phải đá hắn, cả hai lập tức lao vào đánh nhau.
“Rắn, rằn đang tới kìa”
Lúc này, con rắn đốm đen đốm đỏ ở gần nhất đã bị đánh chết lại có ngay một con khác hung dữ hơn bò đến. Các vị trưởng lão yếu ớt chịu không nổi, hét lên rồi bỏ chạy tán loạn.
Nhị trưởng lão lớn tiếng quát: “Thủ lĩnh, rắn sợ lửa, chúng ta nên dùng lửa đối phó với chúng”
Hai vị trưởng lão khác, trông dữ tợn hơn nhiều cũng gấp gáp nói với Quách Cao Minh: “Các vị, tốt nhất đừng nghĩ đến việc dùng thuốc nổ. Chúng ta không thể thả Naga ra. Bây giờ tốt hơn hết là chúng ta nên hợp tác để tiêu diệt những con rắn này, các vị hãy trả lại quyền trượng cho chúng tôi và chúng tôi sẽ đưa các người an toàn rời đảo”
Quách Cao Minh cũng biết tình thế cấp bách nhưng không muốn đặt mình ở thế bị động, anh vừa giao chiến với thủ lĩnh vừa vặn lại: “Tôi sẽ không kích nổ và có thể hợp tác với các người để đối phó lũ rắn này… Quỳnh trượng sẽ được trả lại vào giây phút cuối cùng chúng tôi ở trên hòn đảo này”
“Đây là lãnh địa của ta, không đến phiên cậu xen vào” Thủ lĩnh cực kì bất bình với giọng điệu của Quách Cao Minh.
Thủ lĩnh đã quen với việc người khác phục tùng mình, ông ta không thể để người thanh niên không biết trời cao đất dày này lấn át mình.
Rốt cuộc thì thủ lĩnh cũng đã không còn trẻ nữa, Quách Cao Minh vung một cú đấm vào ngực trái của thủ lĩnh và thêm một cú đá vào chân trái khiến ông ta khuyu xuống.
Điều này làm cho thủ lĩnh tức giận, ông ta đứng dậy muốn phản công nhưng quả thật ông ta không đủ mạnh để làm đối thủ của Quách Cao Minh.
Kiều Bích Ngọc và Quách Thanh Châu đứng bên ngoài xem hai người lao vào nhau, Quách Thanh Châu còn ngầm xuýt xoa khi thủ lĩnh bị đánh, thật đúng là già rồi.
Cùng lúc ấy, các trưởng lão và những người khác đã vội rút súng ra bản vào những con rắn bơi tới từ miệng hồ.
Tiếng ồn của thác nước, tiếng súng nổ, tiếng người đánh nhau, tất cả hợp lại biến thành một cảnh tượng vô cùng hồn loạn Mọi người càng rối loạn, Quách Cao Minh lại càng có thể lấy đó làm lợi ích cho mình, anh nhấn mạnh một lần nữa: “Chúng tôi sẽ trả lại quyền trượng nhưng các ông phải đảm bảo rằng chúng tôi sẽ được rời đảo trong an toàn”
Các trưởng lão nhìn rắn xông tới càng ngày càng nhiều, không khỏi kinh hãi: “Nếu như có thể đối phó với những con rắn này, vậy thì, chúng tôi đồng ý..”
Thủ lĩnh không muốn làm kẻ thiệt thòi trong cuộc giao dịch này, ông ta quay đầu nhìn con gái, hung ác nói: “Quách Thanh Châu, nếu không đưa quyền trượng cho ta, ta sẽ thiêu chết mẹ anh”
Vẻ mặt thủ lĩnh không hề có chút cợt nhả nào. Ông ta thực sự sẽ đích thân đốt xác đệ nhất phu nhân Alisa của mình.
Quách Thanh Châu làm tất cả những việc này, kể cả việc đi tìm vương trượng chỉ để tìm ra thuốc phục sinh và hồi sinh mẹ mình.
Quách Thanh Châu chỉ dùng nửa giây để đưa ra quyết định, ánh mắt dần trở nên kiên linh, đưa tay ra đột ngột đẩy Kiều Bích Ngọc về phía cha mình Thủ lĩnh nhanh chóng nắm lấy quyền trượng và đẩy Kiều Bích Ngọc ra với vẻ mặt chán ghét. Quách Cao Minh không còn tâm trí để tiếp tục chiến đấu, ngay lập tức bước lên đỡ cô.
Kiều Bích Ngọc vẫn còn chưa hết bàng hoàng, khi cô chưa kịp phản ứng gì thì đã bị ném đi như một món hàng hóa Đúng là cha con, ngay cả bản tính ích kỷ cũng tương tự nhau không sai lệch đi chút nào.