Gần một tuần, mỗi lần khi Kiều Bích Ngọc đi qua phòng làm việc,
luôn nhìn chằm chằm vào cánh cửa dày cộp với ánh mắt phức tạp, cô
muốn đi vào.
Những tài liệu cũ trong phòng làm việc khiến đáy lòng cô tràn
đầy các loại suy đoán.
Nhưng cô vẫn luôn không có cơ hội.
Nghe nói kỷ niệm năm mươi năm thành lập tập đoàn, Quách Cao
Minh đặc biệt bận bịu, mấy ngày nay cô thấy ngay cả Lục Khánh Nam
bọn họ cũng thường xuyên đến, mấy người bọn họ ở trong phòng làm
việc trao đổi tới khuya mới rời đi.
“Tôi không có mặt trong buổi lễ khai trương công ty mới
Venice…”
Bọn họ vừa mới ăn xong bữa sáng, điện thoại di động của Quách
Cao Minh lại bắt đầu đổ chuông.
Đầu dây bên kia điện thoại truyền tới tiếng báo cáo, sắc mặt
Quách Cao Minh không tốt, lạnh giọng nói: “Chuyện nhỏ này cậu
cũng xử lý không được!”
Kiểu Bích Ngọc nghe thấy giọng nói đầy tức giận của anh, không
khỏi ngẩng đầu lên len lén dò xét.
Công ty bên kia dường như gặp phải một số rắc rối, bình thường
Quách Cao Minh đối với công việc đều là tùy tính, anh hiếm khi tức
giận về việc của công ty.
“Có phải những người ông Châu…” Ngay cả ông cụ ngồi ở giữa
sô pha cũng nhướng mắt nhìn anh.
Trên mặt Quách Cao Minh lộ ra một tia tức giận cũng không có
trả lời ông cụ, trực tiếp cúp điện thoại.
“Ông Châu bọn họ dù sao cũng đã ở công ty ba mươi năm, đừng
làm mọi chuyện quá cự tuyệt.“ Ông cụ Quách ý vị không rõ dặn dò.
Vua nào triều thần nấy, bây giờ tập đoàn do Quách Cao Minh nắm
quyền, một người về hưu như ông cũng sẽ không can thiệp quá
nhiều.
Ông cụ Quách đột nhiên quay đầu nhìn về phía Kiều Bích Ngọc ở
bên cạnh: “Bích Ngọc, cháu đã từng học khiêu vũ nhỉ? Đêm nay là
tiệc rượu kỷ niệm năm mươi năm tập đoàn IP&G, điệu nhảy đầu tiên
cần cháu đồng hành…”
“Cô ấy không đi.”
Quách Cao Minh đột nhiên lạnh lùng nói.
Kiều Bích Ngọc hơi ngẩn ra, vẻ mặt có chút phức tạp, cúi đầu
không phản bác.
Tiệc rượu kỷ niệm năm mươi năm thành lập tập đoàn IP&G chắc
chắn sẽ rất hoành tráng, điệu nhảy đầu tiên của bữa tiệc phải do
Quách Cao Minh và người bạn nữ đồng hành của anh biểu diễn.
Rất rõ ràng bạn nữ đồng hành của Quách Cao Minh không phải là
Bạn nữ đồng hành của anh phải là Lê Yến Nhi.
Kiểu Bích Ngọc ngồi với ông cụ một lúc, sau đó quay trở lại
phòng ngủ.
Cô cũng không cố ý để ý đến người phụ nữ họ Lê kia, mà là gần
đây Lê Yến Nhi đăng ảnh cưới ba năm trước lên facebook, ngay sau
đó lại trở thành chủ đề nóng trong thành phố.
Bởi vì người đàn ông trong tấm ảnh kia, khuôn mặt “mờ ảo” đó là
của cháu đích tôn nhà họ Quách nổi tiếng, tổng giám đốc tập đoàn
IP&G.
Giới truyền thông không dám đưa tin về chuyện của Quách Cao
Minh cho nên lần này Lưu Yến Nhi chủ động đăng ảnh cưới cũ “mờ
ảo” của cậu chủ nhà họ Quách, tương đương làm cho người ta chấn
động, còn có người suy đoán rằng Lê Yến Nhi đã sớm gả vào nhà
quyền thế.
“Thảo nào cô ta ghét mình như vậy.” Kiểu Bích Ngọc ngồi trên
giường lướt điện thoại, sau đó nằm xuống ngơ ngác nhìn lên trần nhà.
Nếu không phải cô ngoài ý muốn mang thai đứa con của Quách
Cao Minh, cô nghĩ Lê Yến Nhi trở về kịp thời, Quách Cao Minh nhất
định sẽ cưới cô ta.
Kiều Bích Ngọc vô thức đưa tay phải vuốt ve bụng mình.
Đã mang thai được ba tháng, có thể cô tương đối gầy, tuy rằng
mang thai song thai lạ nhìn không rõ lắm, nhưng lòng bàn tay có thể
cảm nhận được sinh linh nhỏ bé trong bụng.
“Bởi vì mang thai, anh ấy cưới mình. Cuộc hôn nhân này cuối
cùng sẽ kết thúc, mà lại rất nhanh.
Nghĩ đến Quách Cao Minh, cô lại có chút cảm xúc ưu tư không
thể giải thích được.
Khuôn mặt của Kiều Bích Ngọc thoáng giật mình, cô nhanh
chóng đứng dậy, buộc bản thân không được nghĩ về anh.
Đúng lúc này, điện thoại di động bên giường đột nhiên vang lên.
Kiểu Bích Ngọc nhìn dãy số hiển thị trên màn hình, là cuộc gọi từ
viện dưỡng lão của dì Cung Nhã Yến, cô lập tức nhấn nút trả lời.
Cô còn chưa mở miệng, đầu dây bên kia điện thoại y tá đã nhanh
chóng nói: “Cô Kiều, hôm qua dì cô đột nhiên ngất xỉu…“
“Bây giờ dì tôi thế nào rồi, tại sao ngất xỉu không rõ lý do…” Kiều
Bích Ngọc lập tức lo lắng.
Cung Nhã Yến đã sống trong viện dưỡng lão đó được hai năm,
các bác sĩ và y tá trong bệnh viện đều rất quen thuộc với họ.
“Cô Kiều, cô không cần quá lo lắng, dì Cung cũng không có gì
nghiêm trọng, tôi chỉ là theo quy tắc thông báo với cô một tiếng.”
“Hôm qua đáng lẽ phải nói cho tôi biết.“ Kiều Bích Ngọc cũng
không có ý trách cứ, cô chỉ là rất lo lắng.
“Hôm qua dì Cung nhất định không cho chúng tôi liên lạc với cô.”
Giọng điệu cô y tá có chút xấu hổ.
Sau khi nói, cô y tá thở dài một bơi, nói chỉ tiết với cô: “Tôi cũng
không rõ tình hình cho lắm, gần đây sức khỏe của dì Cung đã tốt lên
rất nhiều, hôm qua bà ấy một mình ở trong phòng bệnh xem TV, đột
nhiên chửi bới một tin tức giải trí, sau đó khí huyết tăng lên rồi ngất
XIU..
“Tin tức gì?“ Khuôn mặt Kiều Bích Ngọc mê muội.
“Dì đã biết cháu ly hôn với Doãn Thành Trung rồi!”
Cung Nhã Yến giật lấy điện thoại của y tá, giọng nói mang theo
tức giận: “Bích Ngọc, chuyện cháu ly hôn, tại sao cháu lại giấu dì!
Nếu như không phải dì nhìn thấy tin tức thông báo đám cưới của
Doãn Thành Trung và con khốn họ Diệp kia trên TV, cháu định giấu dì
cả đời sao!”
Kiều Bích Ngọc nghe thấy giọng nói của Cung Nhã Yến, có chút
kinh ngạc vui mừng lại rất áy náy.
“Cháu xin lỗi.“ Trông cô có vẻ tội lỗi.
“Dì út, cháu không cố ý, cháu chỉ là…” Cô khẩn trương giải thích,
tính tình Cung Nhã Yến hiền lành, hiếm khi nói giọng lạnh lùng như
vậy.
“Bích Ngọc, cháu biết tại sao dì tức giận, dì tức giận cháu không
nói gì với dì, dì tức giận tim dì không tốt làm liên lụy cháu.”
Giọng nói của Cung Nhã Yến rất kích động, tay phải nắm chặt
điện thoại: “Dì biết, cháu lo lắng cho bệnh tình của dì, không dám nói
cho dì biết. Nhưng mà tại sao Doãn Thành Trung lại ly hôn với cháu,
tại sao cậu ta lại lấy Diệp Tuyết, có phải hai chị em họ Diệp kia lại ức
hiếp gây rắc rối cho cháu phải không, chị gái dì đã bị bọn họ ép chết
Kiểu Bích Ngọc nghĩ đến mẹ mình đã tự tử, tâm trạng càng thêm
SUY SỤP.
“Dì út, ba tháng trước cháu đã ly hôn, dì đừng lo lắng về chuyện
của cháu” cô trầm mặc một hồi, thấp giọng nói: “Cháu không thích
Doãn Thành Trung nữa, anh ấy cưới ai cũng không liên quan đến
cháu.”
“Bích Ngọc, dì biết những năm qua cháu gả vào nhà họ Dịch
không mấy vui vẻ, cháu không nói với dì, dì cũng biết.
Giọng nói Cung Nhã Yến nhàn nhạt mang theo đau buồn: “Cháu
theo dì rời khỏi nhà họ Kiểu chịu biết bao khổ cực, dì không giúp
được gì cho cháu cả, bây giờ dì sợ cháu vì bệnh của dì mà ủy khuất
bản thân.”
“Cháu không có…” Kiều Bích Ngọc vô thức đáp lại.
“Bích Ngọc, đừng yêu những người cháu không nên yêu, cháu sẽ
rất đau khổ, sống một cuộc sống bình thường ngược lại là một điều
may mắn.” Cung Nhã Yến không tiếp tục truy cứu, chỉ là trong mắt bà
cố nén ký ức, bà biết điều loại đau khổ này, không hy vọng cô cũng
mắc sai lầm.
Kiều Bích Ngọc cầm điện thoại rũ mắt nhìn xuống bụng mình.
“Cháu biết rồi“ Cô khẽ lên tiếng.
Sau khi cúp điện thoại, ánh mắt phức tạp của Kiều Bích Ngọc
nhìn xung quanh căn phòng ngủ sang trọng rộng rãi, còn có gối đầu
của anh ở trên giường.
“Quách Cao Minh.” Dưới đáy lòng cô lẩm bẩm cái tên này.
Kiều Bích Ngọc không thể không thừa nhận thật sự rất dễ dàng
yêu một người như anh.
Đó có được tính là yêu không, cô cũng không rõ lắm.
Chỉ có điều, cô hẳn là thích anh một chút, dù có phủ nhận thế
nào đi chăng nữa, trong lòng cô quả thực để ý chuyện liên quan đến
anh.
Quách Cao Minh là người không nên yêu.
Cô sẽ không để mình chìm hãm quá sâu, dù thích cũng không
muốn nói ra.
Quách Cao Minh và Diệp Tuyết rốt cuộc có quan hệ thế nào, tại
sao anh muốn giúp Diệp Tuyết, cô ấy rất để ý việc này..
Ở trong phòng ngủ suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên đứng dậy, lại một
lần nữa chưa từ bỏ ý định đi vào phòng làm việc bên kia.
Văn tay nắm cửa, khóa rồi.
Tuần này cô đã thử vài lần đều không có cơ hội đi vào.
Tối nay là lễ kỷ niệm năm mươi năm thành lập tập đoàn IP&G,
trên dưới nhà họ Quách đều tràn đầy vui mừng, ngay cả ông cụ
Quách và quản gia cũ cũng có mặt nhưng Kiểu Bích Ngọc vẫn ở nhà
như cũ không có đi, bởi vì Quách Cao Minh nhấn mạnh cô không cần
phải tham sự.
Quách Cao Minh không thích cô ra ngoài, có lẽ anh cảm thấy cô
ra ngoài khiến anh mất mặt.
“Kiều Bích Ngọc không đến?”
Tiệc rượu kỷ niệm năm mươi năm thành lập tập đoàn IP&G được
tổ chức tại khách sạn Gordon, hoạt động từ thiện, các doanh nhân
lớn và các ngôi sao điện ảnh nổi tiếng đều đến chúc mừng họ.
Bảy giờ tối, tiệc rượu vẫn chưa chính thức bắt đầu, Lục Khánh
Nam và Bùi Hưng Nam đã sớm đến, đang uống rượu và trò chuyện
trong một căn phòng riêng đặc biệt.
“Cao Minh, cậu không cho cô ấy ra ngoài?”
Lục Khánh Nam liếc nhìn người đàn ông trên ghế sô pha đối diện,
rồi đưa cho anh ta một ly rượu đỏ.
Quách Cao Minh nhận lấy ly rượu của mình lại trầm mặc không
nói chuyện.
Lục Khánh Nam nhún vai, đã quen với việc cậu ta không giải
thích, nhưng mà: “Đợi chút nữa tiệc rượu chính thức bắt đầu, cậu
phải khiêu vũ mở màn, bạn nhảy của cậu tối nay là ai?“
Thư ký, doanh nhân nổi tiếng, ngôi sao điện ảnh, tất cả phụ nữ ở
hội trường bên kia đều mong chờ, chỉ cần Quách Cao Minh nguyện ý,
anh không thiếu phụ nữ.
“Không phải là Lê Yến Nhi chứ?“ Vẻ mặt Lục Khánh Nam ảm đạm
lầm bẩm.
Lê Yến Nhi có phải là bạn nhảy của Quách Cao Minh tối nay
không?
“Tiêu Kiệt khiêu vũ mở màn.” Quách Cao Minh lạnh lùng nói một
câu.
Trong bữa tiệc rượu kỷ niệm năm năm, ngay cả ông cụ Quách và
các cổ đông lớn đều đến đây, Quách Cao Minh lại để phó tổng khiêu
vũ đầu tiên.
Nghe có vẻ không phù hợp phép xã giao, nhưng Quách Cao Minh
nói có thể, vậy chính là có thể.
Kỷ niệm năm năm thành lập tập đoàn IP&G, Quách Cao Minh lại
không quá để ý, nhưng cũng không có việc gì để lấy lòng anh.
Lục Khánh Nam đột nhiên nghĩ tới một chuyện khác: “Đúng rồi,
Cao Minh, gần đây Lê Yến Nhi liên tục nhận được một loạt thư đe dọa
nặc danh, một trong số đó được viết bằng máu…”
Lê Yến Nhi là một nghệ sĩ dưới trướng của anh ta, đặc biệt là có
chút quan hệ mập mờ với Quách Cao Minh, cho nên Lục Khánh Nam
cũng chú ý nhiều hơn một chút.
“Chuyện của cô ấy không cần nói với tôi.” Quách Cao Minh nhàn
nhạt trả lời một câu.
Lục Khánh Nam có chút ngoài ý muốn, hình như cậu ta không có
hứng thú với chuyện của Lê Yến Nhi.
“Kiểm tra thông tin của Kiều Thị thế nào rồi?“ Quách Cao Minh
không để ý tới Lục Khánh Nam, đột nhiên nhớ tới một chuyện khác,
trực tiếp hỏi Bùi Hưng Nam một câu.
Bùi Hưng Nam đang sử dụng máy tính xách tay, ngón tay thon
dài nhanh chóng thuần thục gõ: “Tôi chuyển tài liệu cho cậu.”
Nói xong Bùi Hưng Nam nhìn về phía Quách Cao Minh ở đối diện,
suy nghĩ một lúc: “Thật sự muốn giúp Kiều Văn Vũ?”
Người được gọi là người giàu nhất thành phố Hải Châu, kỳ thật
có nợ nần chồng chất, nhà họ Kiều nói muốn chuyển đổi, thực tế
chính là muốn nhà họ Quách bỏ vốn cứu kho.
“Nhìn tình hình này, khoản tiền này cũng không ít đâu.”
Bùi Hưng Nam nhìn số liệu trong cuốn sổ, hỏi một cách mơ hồ:
“Điều này thực sự đáng giá sao?”
“Lãi lỗ cũng không chỉ là trước mắt, nền tảng của Kiều Thị cũng
rất vững vàng: “Quách Cao Minh đột nhiên cầm ly rượu đỏ trên bàn
lắc lắc, mím môi nhấp một ngụm.
“..Có một số việc, chỉ khi cả hai có quan hệ dây dưa mới có thể
nắm trong lòng bàn tay.” Anh nói một cách đắc ý, như thể đang nói
chuyện làm ăn, lại như thể đang ám chỉ những chuyện khác.
Lục Khánh Nam mở to hai mắt nhìn anh, trong lòng chỉ có một ý
nghĩ, cũng may anh ta không phải là kẻ thù của Quách Cao Minh.
Bùi Hưng Nam ngược lại mỉm cười: “Tôi phát hiện dường như
Kiểu Văn Vũ không cam tâm tình nguyện để cậu giúp.“ Điều này thực
sự kỳ lạ.
“Có thể là do sợ hãi Cao Minh.” Lục Khánh Nam lầm bầm.
Kể từ khi Quách Cao Minh điều hành tập đoàn IP&G, anh đã dùng
thời gian ba tháng, lấy thủ đoạn mạnh mẽ tàn nhẫn, tiến hành thay
máu cho đế chế của tập đoàn khổng lồ.
Bây giờ trong phạm vi này bất luận là người mới hay người lớn
tuổi đều rất kiêng kị Quách Cao Minh.
Bùi Hưng Nam biết Quách Cao Minh đã công khai chọc tức dư
luận, anh đã huy động quyền lợi của một đám người, nhắc nhở: “Cao
Minh, tôi nghe nói tuần trước có một vụ án ở chi nhánh Venice, chú ý
an toàn.”
Những người kia đi vào ngõ cụt, cái gì đều có thể làm, cho nên ra
ngoài đều phải mang theo nhiều vệ sĩ.
Ánh mắt Quách Cao Minh liếc nhìn đồng hồ trên tường, anh
không hứng thú với bữa tiệc rượu hoành tráng này, đột nhiên muốn
nhanh về nhà…