Chương 671: Qua cầu treo
“Ngươi làm việc cho Rafael sao? Xem ra anh ta cũng chỉ ở quanh đây thôi. Tên khốn này!” – Kiều Bích Ngọc không nhịn được mắng.
Bá Tước trung thành bảo vệ chủ nhân, không muốn nghe thấy bất cứ lời nào phỉ báng chủ nhân, lông mèo dựng lên, sắc mặt lập tức trở nên hung tợn, gào thét cảnh cáo Kiều Bích Ngọc.
“Trao vương trượng, nếu không bọn họ sẽ không bao giờ tách khỏi ảo ảnh”
“Đừng có mơ, ta có vứt đi cũng không đưa.
Mặc dù Quách Cao Minh và những người khác không thể nhìn thấy Kiều Bích Ngọc hoặc chạm vào cô, nhưng họ có thể mơ hồ nghe thấy cô ấy đang tranh cãi với ai “Chuyện gì đã xảy ra?”
“Kiều Bích Ngọc, em bị sao vậy?” – Quách Cao Minh vô cùng nóng lòng.
Kiều Bích Ngọc biết ý tứ của con mèo đen kia chính là chỉ cần đi qua cây cầu thì ảo ảnh cũng tự biến mất. Nhưng nghĩ tới bọn họ bị Rafael tính kế vì quyền trượng thì không kiềm nổi cơn giận, không thể để anh ta được như ý.
“Anh có tin em không?” – Kiều Bích Ngọc đột nhiên hỏi.
Mọi người vẫn cứ lo lắng mà hỏi nhau: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Kiều Bích Ngọc không giải thích với họ, mà chỉ hỏi lại: “Quách Cao Minh, anh có tin tưởng em không? Em có thể đưa anh qua cây cầu treo này, chỉ cần đi qua, ảo ảnh sẽ biến mất”
Lúc này, bầu trời của Quách Cao Minh và những người khác hoàn toàn tối om, Lục Khánh Nam, Ngụy Bắc và những người khác lần lượt lấy ra một chiếc bật lửa để thảp sáng.
“Tin” – Quách Cao Minh đơn giản đáp lại.
Lục Khánh Nam và Ngụy Bắc cũng lần lượt nói: “Bọn tôi cũng tin cô”
“Vậy mọi người đừng nhúc nhích, tôi sẽ tìm đường trước”
Quách Cao Minh dường như nhận ra rằng cô sắp làm một việc nguy hiểm, cơ thể anh hơi cứng lại, như thể có thứ gì đó lướt qua anh, anh đột nhiên quay đầu lại: “Em đi đâu?”
“Chờ em” – Kiều Bích Ngọc. nhanh chóng chạy đến cầu treo phía trước.
Lúc này, Bá Tước chạy đến trước mặt Kiều Bích Ngọc, nó có vóc dáng nhỏ bé chỉ cần nhảy vài bước rồi chạy trên cầu treo một cách dễ dàng trên cầu treo.
Kiều Bích Ngọc lập tức làm theo, cô nghĩ ngoại trừ cầu treo bị gió quật mạnh thì sẽ không có vấn đề gì trong việc giữ thăng bằng, nhưng cô sợ gỗ dưới chân đã bị mục nát.
Ngay lập tức một trong những tấm gỗ không chịu nổi sức nặng của cô, nó bị gấy làm đôi, gần như rơi khỏi bầu trời lơ lửng.
Bá Tước dường như đã mong đợi điều đó từ lâu, nó đứng cách đó không xa nhìn cô đang hoảng hốt. Nó nhìn thẳng vào Kiều Bích Ngọc, chờ mong cô cầu xin thỏa hiệp.
Kiều Bích Ngọc phớt lờ sự khiêu khích của nó. Kiều Bích Ngọc nhìn thẳng về phía trước, không dám nhìn vực thẳm bên dưới, cuối cùng đi trên cầu treo hơn 30 phút, liền nhìn thấy đầu bên kia.
Khi quay lại tìm họ, cô đã dùng giọng nói của mình để hướng dẫn từng người một.
“Anh có thể cảm giác được tem ở trước mặt đúng không?”
Kiều Bích Ngọc yêu cầu Quách Cao Minh đi qua cầu treo trước và những người khác hãy theo sát anh.
“Mọi người dang hay tay ra để giữ thăng bắng cho cơ thể. Hai bên trái và phải của bạn có hai sợi cáp sắt gỉ. Nếu có chuyện gì xảy ra có thể cố gắng nảm lấy sợi cáp sắt ở hai bên”
“Ngoài ra, tấm ván dưới chân thực sự không đủ chắc chắn, hãy nhớ theo dõi bước chân của Quách Cao Minh”
Đoàn người giống như bầy vịt trên đường, đối với mấy người Lục Khánh Nam mà nói bọn họ đi cứ như mấy tên ngốc. Bởi vì trước mặt bọn họ không có cầu treo, cũng không có nguy hiểm.
Một người nào đó trong đội không tin vào chuyện ma quỷ này vì tò mò, anh ta cố tình không đi đến vị trí mà Quách Cao Minh đã bước. Kết quả là anh †a cảm thấy chân phải đang treo lơ lửng trên không trung sau đó là cả người như bị thứ gì đó kéo xuống Lục Khánh Nam ở phía sau anh ta sững sờ. Theo góc nhìn của Lục Khánh Nam họ vẫn đang đi trên đồng cỏ bằng phẳng, nhưng người phía trước anh ta đã bị trũng chân phải, như thể phần lớn chân của anh ta bị đồng cỏ che mất.
“Giúp… giúp tôi”
Người đó cũng hoảng sợ tận mắt chứng kiến bàn chân phải của mình biến mất trên trắng cỏ.
Lục Khánh Niên trong tiềm thức muốn bước tới giúp anh ta, nhưng đột nhiên nghe thấy giọng nói nghiêm nghị của Kiều Bích Ngọc: “Đừng nhúc nhích!
Những người phía sau lập tức không dám thở mạnh. Kiều Bích Ngọc không nói dối, họ thực sự đứng trên một cây cầu treo đổ nát, nếu một người vô tình ngã xuống sẽ hoàn toàn biến mất.
“Làm sao bây giờ?” – Người bị mất chân phải run run hỏi “Dùng hai tay hướng lên một chút, nắm lấy dây sắt hai bên, hiện tại dùng sức đứng lên hai tay. Tôi khuyên anh nên biết quý trọng sinh mệnh hơn” – Giọng điệu của Kiều Bích Ngọc rất lạnh lùng, Sau đó mọi người căng thẳng tột độ nghe theo chỉ dẫn của Kiều Bích Ngọc không dám lại trái. Cho đến gần cuối cầu treo, biểu hiện của Kiều Bích Ngọc trở nên vặn vẹo.
– Cô đột nhiên nghiến răng Trong năm mươi mét cuối cùng của cây cầu treo, những tấm ván dưới chân những sợi dây cáp sắt cố tình bị loại bỏ, chỉ để lại bốn sợi dây cáp sắt trống trải dài đến tận sườn núi bên kia.
“Có chuyện gì vậy?” – Mặc dù Quách Cao Minh không thể nhìn thấy môi trường trước mặt, nhưng anh cũng nhận ra sự khác biệt.
“Mấy tấm gỗ phía trước đã bị Rafael gỡ bỏ”