Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài

Chương 652




Chương 652: Miễn nhiễm

“Trưa nay có một người hoang dã bị bệnh Anh ta đột nhiên phát bệnh và nôn mửa khắp người tôi..”

Kiều Bích Ngọc vẻ mặt phức tạp nói “Tôi đã nhờ Tang Ba giúp tôi gánh nước sông để rửa sạch những thứ dơ bẩn đó trên người?

Lục Khánh Nam cùng mấy người Ngụy Bắc há hốc mồm sau khi nghe điều này.

“Chất nôn của bệnh nhân vốn dĩ có tính lây nhiễm nhưng mà dòng sông mới là khởi nguồn của bệnh, vậy mà cô đi dùng sông cho lên người.” – Lục Khánh Nam tức giận đứng lên mắng cô Kiều Bích Ngọc cũng căng thẳng. Giọng điệu của cô cũng không chắc chẳn “Tôi chắc là không có sao đâu”

Người hàng xóm trước đây của cô là một người hoang dã làm thơ mộc cũng bị bệnh, cô đến tìm Tang Ba thuận tiện nhìn xem người hàng xóm, không ngờ có một tên nhiễm bệnh chạy vào nôn mửa lên người cô. Người hàng xóm thợ mộc cũng rất áy náy, Kiều Bích Ngọc không trách anh ta nên cô lập tức lấy nước sông để rửa Cô không nghĩ nhiều, cũng không trực tiếp uống nước sông Cô càng không biết răng chất nôn của bệnh nhân có thể lây lan.

“Anh, đừng qua đây!” – Kiều Bích Ngọc hét lên Quách Cao Minh đang đứng cách cô ba mét, đôi mắt anh nhìn chăm chãm vào oõ, tức giận, đau lòng, nghiến răng nghiến lợi, những cảm xúc khác nhau hiện lên trên khuôn mặt lạnh lùng của anh.

Kiều Bích Ngọc không dám nhìn vào mắt anh trong lòng áy náy nói “Đêm nạy tôi sẽ cách ly trong phòng, sẽ không lây nhiễm cho mọi người”

“Ai bảo em ra ngoài chạy lung tung!” – Quách Cao Minh vừa tức giận vừa lo lắng, sải bước về phía cô.

“Anh đừng tới đây mà!”

Kiều Bích Ngọc ngay lập tức lùi lại, nhìn chäm chẳm vào anh trịnh trọng nói: “Quách Cao Minh, anh không thể bị bệnh”

Tai họa bệnh tật này đang đến rất khốc liệt, nếu cứ để mặc nó mà không can thiệp thì sẽ là một hậu quả rất khủng khiếp Trong số đó, Quách Cao Minh tuyệt đối không được bị bệnh Cô sẽ không liên lụy anh.

Quách Cao Minh nhìn cô một cách giận dữ, xem xét tình hình chung, anh không đến gần cô nữa.

Ánh mắt của anh quá sắc bén, Kiều Bích Ngọc quay mặt tránh đi, giống như người không sao, cố ý nói giọng bình thản “Bây giờ tôi vào phòng cách ly, nếu có gì bất thường tôi sẽ hét lên, đừng xông vào phòng tôi”

Nói xong, Kiều Bích Ngọc bỏ chạy theo hướng có ít người.

Mấy người Lục Khánh Nam nhìn thấy cô thất thần rời đi đến khi họ từ từ định thần lại thì cô đã ra ngoài.

“Kiều Bích Ngọc đúng là ngốc” – Lục Khánh Nam thở dài.

Mấy người Ngụy Bắc trong lòng cũng có nhiều lo lắng hơn, tuy sống trên hoang đảo này bảng chính khả năng của mình, cũng không có nhiều phiền muộn, nhưng lòng người luôn có phần thiên vị.

Vợ của Quách Cao Minh bị bệnh, đây không phải là người khác, tính mạng của Kiều Bích Ngọc còn còn quan trọng hơn họ, Kiều Bích Ngọc nép mình trong phòng không dám bước ra, người đưa đồ ăn đặt đồ ăn ở cửa, cô ngồi ăn một mình và ngẩn người.

Lục Khánh Nam bất cứ khi nào rảnh rỗi sẽ đến trò chuyện với cô, nhưng Kiều Bích Ngọc không quá hào hứng.

Chu Mỹ Duy cũng đến, cách một tấm cửa, hỏi cô có cảm thấy không khỏe ở đâu không.

Không có chuyện gì, mình chỉ cảm thấy có chút buồn chán thôi”

Kiều Bích Ngọc ủ rũ đáp lại, không quên nói thêm: “Đừng dựa sát vào căn phòng này. Nếu có thêm một bệnh nhân nữa thì sẽ thiếu đi một người, lại phải tốn nhiều công sức chăm sóc bệnh nhân hơn”

Châu Mỹ Duy không chắc tình trạng hiện tại của Kiều Bích Ngọc có thực sự tốt hay không, theo suy đoán, nếu thật sự bị nhiễm bệnh thì cô đã có vấn đề về đường ruột từ lâu .

Kiều Bích Ngọc ở trong phòng được bảy ngày, cả não cô đều sắp mốc meo, nếu ở xã hội văn minh hiện đại, cô cũng có thể quẹt điện thoại di động lên mạng, bây giờ cô thật sự như bị giam lỏng “Cô có thấy không thoải mái chỗ nào không?”

~ Mỗi ngày đều có người đi qua cửa đúng giờ hỏi cô.

“Vẫn ổn”

Trong bảy ngày liên tiếp, Kiều Bích Ngọc đã trả lời như vậy, điều này khiến Quách Cao Minh và những người khác vừa vui mừng, nhưng cũng cảm thấy khó hiểu.

Thật ra, Kiều Bích Ngọc chỉ cần thời gian quan sát ba ngày là có thể ra ngoài, bản thân cô cũng không hiểu điều kiện này, Quách Cao Minh là vì không an tâm nên để cô ở trong tiếp tục quan sát.

“Lần sau khi nấu thịt nướng, nhớ cho thêm ít hương cây cỏ, tức là loại lá nhỏ màu tím, hoa trắng nhỏ, có hương ngò gai..

Kiều Bích Ngọc bắng lòng kiên nhắn chờ họ quan sát. Cô sợ lây nhiễm bệnh cho Quách Cao Minh và những người khác. Tuy nhiên, bản tính của cô khó thay đổi đặc biệt là thói quen ăn uống kén chọn của cô.

Cô yêu cầu cải thiện món ăn, thịt nướng hiện tại nhiều đầu mỡ, không ngon bằng Tang Ba nước.

“Ngoài ra, đối với trái cây hàng ngày của tôi, †ôi không muốn ăn cà chua bi nữa, có thể đổi qua mấy quả xoài không?”

Cua Biển vừa ghi chép vừa trợn mắt ngoác mồm, người phụ nữ này quả thực không khách sáo chút nào.

Tuy nhìn Cua Biểu đến hỏi thăm tình trạng cơ thể, Quách Cao Minh đều đứng ở một bên, tuy không nói gì nhưng Cua Biểu cũng rất thức thời mà đáp: “Được rồi, mai sẽ đưa đến đồ ăn như yêu cầu của cô: “Tôi còn phải cách ly bao lâu?”

Kiều Bích Ngọc trong phòng cũng bắt đầu tự hỏi có phải cô đã bị theo dõi quá lâu không.

Cua Biển vô thức liếc nhìn Quách Cao Minh trước, Quách Cao Minh nhướng mày, sau khi suy nghĩ một lúc, anh vẫn giữ biểu cảm dơ hai ngón tay.

Cua Biển hiểu ý vừa định nói hai tuần thì thấy Quách Cao Minh liếc mình một cái, nhanh chóng sửa lại cất giọng: “Phải cách ly hai tháng!”

“Hai tháng? Lâu vậy sao?”

Cua Biển nói với cô một cách bình tĩnh: “Bệnh này có thời gian ủ bệnh rất lâu. Cô không chỉ đụng vào chất nôn trên da mà còn rửa nước sông. Nếu vi rút và vi khuẩn trên người cô lại lây nhiễm cho mọi người, sẽ rất phiền phức.”

Hồi lâu, người trong phòng vẫn không có phản hồi.

Kiều Bích Ngọc muốn lẻn ra ngoài, nhưng cô lại không dám làm loạn, có chuyện gì cô gánh không nổi.

Cô ủ rũ ngồi ở bên giường, phải ở đến tận hai tháng!

Khóe miệng của Quách Cao Minh bên ngoài cửa hơi nhếch lên, Cua Biển thì chỉ biết thở dài “Cô ấy thực sự không có bất kỳ triệu chứng khó chịu nào?”

Vào buổi tối, Quách Cao Minh và những người khác ăn cơm cùng nhau, nhân tiện nói về tình hình của Kiều Bích Ngọc.

Mấy người Ngụy Bắc nghĩ rằng điều đó thật khó tin không nói dối. Chúng tôi đã kiểm tra sau đó. Kiều Bích Ngọc bị dính nôn mửa và cánh tay cũng bị rửa qua nước sông. Những người đi ngang qua đều xui xẻo nhiễm bệnh nhưng Kiều Bích Ngọc đã lâu như vậy mà không có triệu chứng, đúng là lạ”

“Có phải cô ấy chịu đựng cơn đau trong phòng mà không nói với chúng ta?” – Hầu Tử suy đoán.

Lục Khánh Nam là người đầu tiên phủ nhận “Tôi cùng Cao Minh lén mở cửa số, cô ấy vô cùng bình thường không có chút khó chịu gì.

Kiều Bích Ngọc thời kỳ này bị cách ly, ăn ngủ ngon lành, béo mập lên mấy cân thịt “Thật thần kỳ”

“Cũng không khoa học”

Mặc dù tất cả đều hy vọng rằng Kiều Bích Ngọc không bị nhiễm bệnh, nhưng ngay cả những kẻ hoang dã cường tráng đi qua cũng bị bệnh “Kiều Bích Ngọc có miễn dịch với dịch bệnh này?”

Tất cả đều cau mày.

“Cô ấy không có vắc-xin như chúng ta, vậy khả năng miễn dịch ở đâu?”

“Vậy thì tại sao cô ấy không bị bệnh?”

Mọi người đều không có giải pháp, điều này thực sự kỳ lạ Ngay cả Quách Cao Minh cũng cau mày Kiều Bích Ngọc có miễn dịch với căn bệnh này không?

“Kiều Bích Ngọc có quan hệ họ hàng với Rafael. Bọn họ có thân phận đặc biệt trên hòn đảo này. Có lẽ họ đã thực sự miễn nhiễm..”

Chẳng bao lâu, vấn đề này đã có một số manh mối bởi vì người hoang dã Tang Ba đột nhập vào cung điện, anh ta nhất định muốn tìm Kiều Bích Ngọc.

Họ cách ly Kiều Bích Ngọc quá lâu. Tang Ba đợi bên ngoài cung điện, cuối cùng nỗi lo lẳng cũng bùng phát, không biết chuyện gì đang xảy ra và phải đến gặp cô trực tiếp.

“Đáng lý tên Tang Ba này cũng nên bị bệnh.

Anh ta là người tiếp xúc với Kiều Bích Ngọc nhất và anh ta đã đích thân giúp Kiều Bích Ngọc dọn sạch chất nôn bẩn”

Có vẻ như Kiều Bích Ngọc và Tang Ba đã thực sự miễn nhiễm với căn bệnh này.

Quách Cao Minh bọn họ nói Kiều Bích Ngọc đã bệnh, dẫn dụ Tang Ba đi vào bên trong tìm kiếm. Tang Ba thực sự tin họ, anh ta nghĩ răng Kiều Bích Ngọc bị ốm, vẻ mặt rất bưồn, tìm kiếm trong đám đông bệnh như điên.

Mặc dù Quách Cao Minh và những người khác không vào căn phòng lớn ở đó, nhưng họ vẫn luôn quan sát và thân hình vạm vỡ to lớn của Tang Ba vội vã chạy tới chạy lui và không ngừng †ìm kiếm Kiều Bích Ngọc.

Có thể thấy Tang Ba đang rất sung sức.

Ba ngày ba đêm, Tang Ba vẫn không tìm thấy Kiều Bích Ngọc.

Tang Ba rất suy sụp, thậm chí còn dùng hai nảm đấm rất lớn đập vào cửa phòng – nếu không có Ngụy Bắc canh giữ thì cánh cửa này đã bị Tang Ba đập nát.

“Hãn thực sự không bị nhiễm bệnh”

Lục Khánh Minh miễn cưỡng nói ra kết luận này, Mấy người Ngụy Bắc đều có biểu hiện phức tạp, thực sự rất kỳ lạ, sao lại miễn nhiễm?

Một lúc lâu sau, Quách Cao Minh nói: “Kiểm tra xem bọn họ thường ăn gì?”