Chương 646: Không thể rời đi
Hoàng hôn buông xuống, người hoang dã trên đảo đã dần dần bình tĩnh lại, trời đất đã tốt nịt.
Ban ngày đám người hoang dã hợp lại một chỗ rất ồn ào, nhưng vừa đến đêm, tất cả người hoang dã đều tự động thu dọn đồ đạc trở về nhà mình, những người hoang dã không có nhà để về cũng sẽ tụ họp ở một khu đất trống rộng của người hoang dã vắng vẻ để vượt qua một đêm đối với Tang Ba mà nói thì đêm nay là một đêm rất lạnh, rất yên tĩnh.
Bé con đi rồi.
Tang Ba ngây ngốc đứng ở trước căn nhà lá, Bé Con đã nói với ông rất nhiều điều, còn để lại cho ông rất nhiều vàng, ông ta không cần số vàng này, nhưng Bé Con vẫn nói cho ông.
Bé Con còn nói cô phải về nhà, nhà cô cách rất xa chỗ này.
Sau này ông cũng không thể gặp lại Bé Con.
Tang Ba ngây ngốc đứng ở đó không nhúc nhích, nhìn đám người trước mặt càng lúc càng đi xa, rồi từ từ biến mất không còn bóng dáng, Bé.
Con cũng không thấy.
Kiều Bích Ngọc và đám người Lục Khánh Nam trở về cung điện Lúc cô rời đi không hề quay đầu lại.
Khuôn mặt Kiều Bích Ngọc rất cứng ngắc, không thể nhìn ra được cô đang đau lòng hay chút không nố nào, cô chỉ là đang làm chuyện mình cần làm, cô và Tang Ba khác nhau, ly biệt là điều tất nhiên.
hưng cho dù là vậy, trong lòng Kiều Bích Ngọc có gắng kiềm chế mất mát, nhưng vẫn như cũ cô rất khó chịu Kiều Bích Ngọc ghét phải ly biệt.
“Cô thật lòng muốn tạm biệt với người hoang dã kia sao?” Lời nói của Lục Khánh Nam truyền vào tay cô làm cô giật mình.
Kiều Bích Ngọc nhìn anh không nói gì.
“Kiều Bích Ngọc, cô làm tốt lắm, chúng ta và người hoang dã không chung đường” Lục Khánh Nam vui mừng nói “…Những chuyện rắc rối của các người đừng để dính vào Tang Ba.”
Kiều Bích Ngọc cảnh cao một câu, cuộc sống của những người hoang dã rát đơn giản, Tang Ba nên trở về cuộc sống vốn có của ông ấy, tránh cho bị đám người Quách Cao Minh liên lụy đến, rước đến phiền phức vào mình Lục Khánh Nam hừ lạnh một cái, cảm thấy cô đã quá bảo vệ những người hoang dã to đầu kia, Tang Ba có gì tốt chứ, không phải chỉ cho cô ăn mất miếng thịt nướng sao.
Kiều Bích Ngọc dùng chính hành động của mình để thể hiện cô đang thiên vị, chuyện đầu tiên sau khi trở về cung điện là cô đi báo thù!
“Lôi Nạp”
Lôi Nạp bị bọn Quách Cao Minh nhốt lại, Kiều Bích Ngọc cầm theo một khẩu súng, cô bản súng không được tốt lắm, chỉ tùy tiện bắn lung tung, Bành bành bành Nhưng để thị uy thì hiệu quả cũng không tệ lắm.
Lôi Nạp sợ tới mức ép sát vào trong gốc, ánh mắt sợ hãi nhìn Kiều Bích Ngọc, tự mình lấm bẩm bằng tiếng thổ dân.
“Sau này nếu cậu còn giám tìm Tang Ba gây phiền phức, tôi sẽ dùng chính khẩu súng này bắn vào người cậu!”
Kiều Bích Ngọc nói tiếng thổ dân không tốt lắm, nhưng cô nâng khẩu súng nguy hiểm này lên, rồi nói tới Tang Ba, Lôi Nạp dù có ngu đến mấy cũng biết cô đang nói gì, cậu ta lập tức hốt hoảng gật đầu.
Hai mắt Kiều Bích Ngọc nhìn thẳng vào Lôi Nạp, thuận tiện nói với cậu ta một câu: “Nhà lá của cậu tôi đã đốt rồi”
Hai mắt Lôi Nạp trợn tròn, không có tức giận hay không cam lòng mà ngược lại thì cậu ta càng Đối với người hoang dã mà nói, bẩm sinh bọn họ đã sùng bái những người mạnh, cá lớn nuốt cá bé, nhất là những người hoang dã giống như Lôi Nạp, thì nhất định phải làm cho cậu ta sợ hãi thì cậu ta mới biết kính trọng, việc thị uy mới có tác dụng.
Kiều Bích Ngọc đã thành công dạo Lôi Nạp sọ, chắc hẳn sau này khi Lôi Nạp nhìn thấy Tang Ba cũng sẽ đi đường vòng.
Đám người Quách Cao Minh đứng bên ngoài nhìn cô, cũng không ngăn cản hay nói gì.
Người giúp việc trong cung điện còn vì bọn họ mà đặc biệt chuẩn bị một bữa tối phong phú, so với việc trước kia sống cùng Tang Ba ăn thịt nướng, thì trong cung điện có đầy đủ thức ăn mỹ vị, các loại các dạng khác nhau, bánh mì, sữa bò, ngay cả trái cây cũng được sắp xếp rất tỉnh xảo.
“…Tôi đi tắm trước”
Kiều Bích Ngọc có cảm giác trong người rất mệt mỏi, nhìn một bàn toàn thức ăn trong lòng luôn cảm thấy thiếu sót, không quen Quách Cao Minh trực tiếp cho dừng bữa cơm lại đế mọi người trở về tắm rửa dọn dẹp lại, bữa ăn tối bọn họ tập trung lại một chỗ nhân tiện bàn một chút chuyện quan trọng.
Trước kia khi sống cùng Tang Ba muốn tắm cũng là một chuyện rất xa xỉ, tùy tiện ngấm mình trong một dòng sông để tắm, cả người đều bị ướt, lúc lên quần áo vẫn còn ướt hoàn toàn dựa vào gió tự nhiên để khô lúc này Kiều Bích Ngọc ngâm mình trong nước ấm, đầu óc cũng trở nên mê mang, có lúc cô cũng không phân biệt rõ đây là thực tế hay chỉ là ảo giác.
Tang Ba trở về cuộc sống người dã nhân vốn có của ông, mà cô trở về nơi thuộc về cô nước nóng song, Kiều Bích Ngọc cố với dì nhỏ, sống hạnh phúc qua ngày.”
“Bây giờ chúng †a không thể trở về.
Khi Kiều Bích Ngọc vừa thay quần áo xong, lúc đi vào phòng ăn, cô nghe được Quách Cao Minh vào bọn Lục Khánh Nam nói chuyện.
Kiều Bích Ngọc rất kinh ngạc: “Chưa trở về?”
Cô còng nghĩ rằng, Quách Cao Minh sẽ không kịp chờ đợi mà rời khỏi hòn đảo này.
“Ban đầu chúng ta lên hòn đảo này là vì tìm Kiều Bích Ngọc”
“Nhưng với tình hình trước mắt, chúng ta còn chưa tìm được tung tích của Lucy Hầu Tử lộ ra vẻ mặt lo lắng, mặc dù nói mụ la sát Lucy ngày thường ức hiếp anh ta không ít, nhưng các anh em cũng không muốn nghe được tin xấu của Luey.
Kiều Bích Ngọc tìm một chỗ ngồi xuống: “…Tôi nhìn thấy Lucy bị mấy hộ về người hoang dã lôi vào cung điện” Cô ngồi ở vị trí giữa Lục Khánh Nam và Châu Mỹ Duy, đối diện Quách Cao Minh Quách Cao Minh ngước mắt nhìn cô: “Lúc nào?” Giọng của anh vẫn giống như cấp trên đang lạnh lùng hỏi vậy Kiều Bích Ngọc không thèm để ý đến việc anh lạnh lùng với cô nói: “ Cách lúc này khoảng hai tháng”
“Hai tháng trước cô thực sự nhìn thấy Lucy vào cung điện sao?”
“Nhưng những người hoang dã trong cung điện, và những người giúp việc đưa mua vào kia đều nói chưa từng thấy Lucy”
Trong đội ngũ của bọn họ có người giỏi hội họa đã vẽ bức hoa của Luey sau đó đi hỏi tất cả mọi người, nhưng bọn họ đều nói chưa từng thấy qua, Bao Quát cũng đến nơi tụ họp của người hoang dã âm thầm hỏi thăm nhiều ngày nhưng cũng không hề có tin tức của lucy.
“Có thế nào Luey bị ngộ hại không?” Cua Biến thấp giọng lầu bầu.
Biểu cảm của Kiều Bích Ngọc có chút kích động phản bác lại: “Không thể nào, lúc đó tôi chính mắt nhìn thấy Lucy một mình giết chết một người hộ vệ hoang dã, thân thủ cô ấy tốt như vậy, hơn nữa đầu óc cơ trí, không thể nào…”
Lúc phi cơ bị nổ, nếu như không phải có Lucy đồng hành, cô có lẽ không thể sống lâu như vậy.
Trước đây trong một khoảng thời gian dài, việc tìm kiếm Lucy chính là động lực giúp cô sống tiếp trên hòn đảo này, cô cũng không giống như Lục Khánh Nam nói, cô không hề kiên cường như vậy, đã từng có lúc cô nghĩ đến việc từ bỏ bản thân.
“Hiện tại chúng ta thật sự không thể rời khỏi hòn đảo này sao?” Bùi Hưng Nam đột nhiên nói.
“Dụng tâm của Rafael không thể dò được, anh ta muốn chúng ta ở lại trên hoàn đảo này chỉ vì muốn lợi dụng chúng ta” Bùi Hưng Nam vẫn nhìn mọi người rồi tiếp tục nói: ”…Càng đi sâu vào trong, đường càng dài chắc chẳn nguy hiểm cũng rất nhiều.”
Tôi cảm thấy chúng ta không nên tiếp tục ở lại trên đảo, việc này quá mạo hiếm..”
Hầu Tử lập tức lớn tiếng phản đối: “Lucy có thể vấn đang chờ tiếp viện của chúng ta, bây giờ chúng ta tuyệt đối không thể rời đi được!”
Mặc dù tình mạng của Lucy không quan trọng bằng Kiều Bích Ngọc nhưng bọn họ tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông bỏ đồng bạn mình Bùi Hưng Nam nhíu mày một cái nói: “Cậu nghe tôi nói một chút, tôi nói là, chúng ta trước hết có thể cho một nhóm người trở về trước “.„.Dù sao những người giống như tôi và Châu Mỹ Duy ở lại trên đảo chỉ làm liên lụy đến mọi người, nếu như Rafael có cách để đưa những đồ dùng hàng ngày lên đảo, thì chúng ta cũng thể ra vào bình thường, một nhóm người của chúng ta trở về trước, coi như là làm quan tiếp viện, tra rõ những con đường an toàn bên trong và bên ngoài đảo…”
Trên bàn có vài người thấp giọng thảo luận, Cua Biển và Hầu Tử cũng nhỏ giọng phân tích.
Lời của Bùi Hưng Nam cũng rất có đạo lý.