Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài

Chương 638




Chương 638: Bé con có chút hung dữ

Con đường học tập thố ngữ của Kiều Bích Ngọc rất gập ghềnh khúc khuỷu. Cô không có cách nào giao tiếp trôi chảy với Tang Ba, chỉ có thể nghe được Tang Ba nói, có một ít người rất nguy hiểm đã tới. Hẳn cầm vàng ôm cô bỏ chạy.

“Hạng người gì?”

Kiều Bích Ngọc cau mày cảm thấy kỳ quái.

Nếu ngay cả Tang Ba cũng cảm giác được nguy hiểm, vậy chẳng lẽ là người hoang dã bảo vệ trong cung điện.

Hôm nay bày sạp không thuận lợi, còn có một phần đá đánh lửa không bán xong. Trái lại tuy không kiếm được tiền lời, nhưng bọn họ được về nhà tranh sớm tính kế lâu dài.

Kiều Bích Ngọc sau khi quen thuộc hòn đảo, tư tưởng của cô càng ngày càng sa đọa. Cô cảm thấy căn nhà tranh đơn sơ châu Phi kia là ngôi nhà năm sao vô cùng thoải mái Cô và Tang Ba vừa đi vừa nói về chuyện đột ngột xảy ra. Mà đang lúc bọn họ sắp về đến nhà, bỗng nhiên năm, sáu người hoang dã bảo vệ khổng lồ khoẻ mạnh cầm vũ khí thương dài vọt về phía bọn họ, bao váy Kiều Bích Ngọc và Tang Ba.

Tang Ba tựa như là theo bản năng bảo hộ Kiều Bích Ngọc trong lồng ngực, phát ra tiếng gào hung ác nhắc nhở.

Kiều Bích Ngọc cũng bị tập kích bất thình lình làm sợ hết hồn. Tay phải cô nằm thật chắc dao của quân đội Thuy Sĩ, chỉ lo lát nữa nổi lên xung đột cô cũng có thể bảo vệ mình.

Năm người hoang dã bảo vệ cao to đen hôi cũng chỉ cầm thương dài chĩa vào bọn họ, cũng không có công kích. Chốc lát sau, Rayner vẫn như cũ quần áo màu sắc rực rỡ, trên đầu và cổ mang theo một chuỗi đá quý, kiêu căng đi tới, ánh mắt khinh bỉ nhìn Tang Ba.

Rayner ngạo mạn rống to một câu với Tang Ba, Kiều Bích Ngọc chỉ có thể nghe hiểu mấy từ, “con hoang”, “không có tư cách”, “cút đi”

Đáy mắt Kiều Bích Ngọc nổi lên lửa giận, cái tên Rayner này mồi lân đều có thái độ cao cao tại thượng, tuỳ ý nhục nhã Tang Ba.

Tang Ba chỉ giữ Kiều Bích Ngọc càng chặt, không có trả lời Rayner không ngừng chửi rủa hắn, có lẽ là cảm thấy mắng Tang Ba mà hản thờ ơ không quan tâm nên khí thể hùng hổ doạ người đi tới, thô bạo vung tay đấm một cái vào gò má phải của Tang Ba.

“Mẹ kiếp, ông dựa vào cái gì bắt nạt người khác như vậy: Kiều Bích Ngọc trơ mắt nhìn Tang Ba bị đánh, lửa giận càng tăng lên. Nếu không phải Tang Ba giữ chặt cô, cô sẽ xông tới tặng hẳn một dao.

Tâm mắt Rayner rơi vào người con gái Tang Ba đang bảo vệ trong lồng ngực. Cặp mắt của hẳn nheo lại lộ ra ý nghĩ hèn hạ xấu xa, duỗi cánh tay thô to định mạnh bạo cướp cô đi.

Tang Ba nhất thời vung lên nằm đấm, nặng nề đánh vào trên mũi Rayner. Rayner không ngờ tới Tang Ba dám phản kháng hắn, vững vàng ăn phải một quyền, mũi cũng bị đánh lệch, chảy một dòng máu mũi.

Cả người Rayner tức giận cứng đờ ra, tàn bạo nhìn Tang Ba. Thân thể to lớn như thú dữ muốn đập lại đây, Tang Ba nhanh chosnh giấu Kiều Bích Ngọc ở phía sau mình, chuẩn bị ứng chiến.

Khiến người ta không nghĩ tới chính là, tên hoang dã bên cạnh lại ngăn cán Rayner, nói thầm một tràng thổ ngữ. “Tộc trưởng”, ‘cung điện”, “không thể”.

Rayner tựa như kiêng ky đối với những câu nói này, cứ như là khoảng thời gian này tình hình không ổn định lắm, hẳn không dám sinh sự đánh nhau lung tung. Hắn lập tức thu liễm khí thế tức giận, vẫn cực kỳ hung tan trừng mắt nhìn Tang Ba.

Rayner để sáu tên hoang dã quát mắng và đánh đuổi Tang Ba, giống như lần trước bọn họ lấy quyền thế dối gạt người khác, muốn xua đuổi Tang Ba rời khỏi khu chợ.

Tang Ba khom người, chỉ bảo vệ Kiều Bích Ngọc thật chặt trong ngực, tuỳ ý để tên hoang dã ÿ thế nhiều người muốn đuổi mình đi.

Kiều Bích Ngọc phân nộ, cực kỳ tức giận trừng mắt nhìn Rayner và tên hoang dã đi theo.

Tang Ba không có bất kỳ đòn đánh trả nào, cũng không đánh lại được nhiều người Kiều Bích Ngọc không biết thù hận giữa Tang Ba và Rayner, nhưng liên tiếp nhìn thấy Tang Ba bị người khác bắt nạt như thế, trong lòng cô như lấp đầy một tảng đá, rất khó chịu.

Nhưng cô chỉ có thể nhịn, không thể ra sức được, cô không có bản lĩnh ra mặt thay Tang Ba.

Rayner dường như cảm thấy xua đuổi Tang Ba không đủ hả giận. Hắn lại còn sai người huỷ đi nhà tranh của bọn họ. Cả người Kiều Bích Ngọc thần thờ nhìn nhà của cô, phòng của cô bị những †ên hoang dã này thô bạo đập phá, xốc tung cả căn nhà, xô vào cột xây nhà, cầm nồi niêu mạnh mẽ đập xuống đất phát tiết.

Kiều Bích Ngọc muốn giấy giụa: “… Tang Ba, sao ông không phản kháng”

Nhưng Tang Ba vẫn ôm chặt cô, không cho cô ra ngoài.

Cô giận không chịu nối gào to về phía đám người Rayner: “Chúng ta không thể bị bọn họ bắt nạt như vậy được!” Viền mắt của cô đều đỏ lên.

Kiều Bích Ngọc càng sốt ruột, Rayner lại càng đắc ý nhìn về phía Tang Ba. Hẳn hất hàm ném ánh mắt khinh bi, tư thái ngạo mạn vô cùng, Phảng phất như Tang Ba vĩnh viễn chỉ là một người cấp thấp, tuỳ ý hắn ăn hiếp.

Mãi đến khi nhà của Kiều Bích Ngọc hoàn †oàn bị phá huỷ, cột trụ nhà tranh, cỏ khô, nồi bát, ngay cả thùng đá đựng nước cũng bị đẩy ngã, những người này mới nghênh ngang rời đi. Rayner vốn là bộc lộ ra quyền lực của hẳn dùng quyền ức hiểm người nhỏ yếu.

Kiều Bích Ngọc được Tang Ba buông ra. Cô nhìn thấy trước mắt bị phá hoại thành một đống hoang tàn thì yên tĩnh lại Tang Ba đào lên toàn bộ số vàng mà bọn họ giấu đi trước đó, từng túi từng túi vàng được mang đến trước mặt cô.

“…. Không phải vấn đề vàng, ông đến cùng có hiểu hay không, đám người Rayner bắt nạt ông như vậy, tại sao ông không lên tiếng. Ông có tức giận hay không, ông cứ như vậy chịu oan ức, sao ông vô dụng như thế!”

Kiều Bích Ngọc quay về phía hắn vừa nện lại vừa đánh, lớn giọng mắng to.

Tang Ba có thể nghe hiếu cô đang mảng hẳn, thân thể cao lớn đứng thẳng cúi đầu, trầm mặc như nước Kiều Bích Ngọc giận không muốn nói chuyện với hẳn. Cô quay đầu tự mình chạy ra.

Tang Ba phản ứng chậm chạp, lúc hắn xoay người thì chỉ nhìn thấy bóng người nhỏ bé đã sắp chạy xa. Phục hồi tỉnh thần lại, Tang Ba có chút luống cuống. Hẳn nhìn mười mấy túi vàng một chút, quay nhìn lại nhìn, đã không còn bóng dáng bé con, không biết cô đã chạy đi đâu!

Tang Ba biết những khối vàng này rất quan trọng với Kiều Bích Ngọc, hẳn nhanh chóng giấu vàng trở về chỗ cũ, sau đó một đường chạy theo phương hướng của cô tìm kiếm.

Tìm hơn nửa ngày, trời đã sắp tối rồi. Tang Ba có chút hoảng hốt, không thấy bé con đâu hết.

Thật ra Kiều Bích Ngọc leo lên một cái cây, cô ngồi trên cây đại thụ, từng quyền từng quyền nện xuống thân cây, cô là đang giận dỗi. Cô cảm thấy nhìn thấy Tang Ba bị bắt nạt như vậy nên tức giận Những người thấp kém chung quy phải chịu thiệt thòi và oan ức, bất kể là xã hội hiện đại hay.

xã hội nguyên thuỷ, đều có bất công Trơ mắt nhìn người khác huỷ đi nhà mình, nhục nhã mình, xua đuổi mình… Cô nuốt xuống, một ngụm, bất luận như thế nào cũng không nuốt trôi.

Nhìn thấy sắc trời bắt đầu tối, Kiều Bích Ngọc biết Tang Ba chắc chắn là đang tìm mình. Vốn dĩ cô định khi tỉnh táo lại thì mới trở về, nhưng cô chính là không bình tĩnh được.

“… Phá huỷ nhà của tôi đúng không, khốn kiếp. Tôi mặc kệ ông quyền quý cái chó má gì, dám đến bắt nạt những người hoang dã ngốc.

nghếch, tôi đi đốt cả nhà ông!”

Kiều Bích Ngọc từ trên cây trèo xuống, cô chạy đi tìm thợ mộc người hoang dã mới quen gần đây, dùng thổ ngữ bập bẹ hỏi chuyện Rayner.

Thợ mộc người hoang dã nói với cô rất nhiều về Rayner nhưng cô nghe không hiểu lắm, Tuy nhiên cô đã biết nhà của cái tên Rayner to cao ngốc nghếch này ở đâu rồi.

Kiều Bích Ngọc thật sự đốt nhà của Rayner, lửa lớn cháy hừng hực mau chóng tràn lan.

Rayner đứng trước nhà mình kinh ngạc. Những tên hộ vệ đi theo hẳn muốn xông lên trước dập.

lửa nhưng đều phí công. Đêm nay gió Tây lớn, càng thổi lửa càng mạnh.

Mãi đến tận khi Kiều Bích Ngọc tận mắt nhìn thấy xà nhà Rayner bị đốt đến mức ầm ầm ngã xuống, cô mới coi như hả giận: “Dám phá nhà của tôi!”

Tang Ba nghe nói bên này có hoả hoạn, vội vã chạy tới tìm kiếm bốn phía, thật sự tìm được bóng người nhỏ bé quen thuộc phía sau cái cây, lúc này hẳn mới thở phào nhẹ nhõm.

Tang Ba nhanh chân bước đến bên cạnh Kiều Bích Ngọc, nhỏ giọng ùng ục vài câu, giáo dục cô lần sau không được chạy loạn.

Kiều Bích Ngọc một mặt hung hăng, quay đầu trừng hẳn: “Làm gì! Tôi đốt nhà hẳn thì có gì sai Tôi không thể để mình tức giận đến không ngủ được”

Tang Ba nghe được lời của cô, sợ ngây người một hồi, nhìn nhà của Rayner bị đốt thành than đen Bé con của hắn, có chút hung dữ.