Chương 635: Hờn dỗi
Kiều Bích Ngọc một bụng hờn dõi gặm thịt nướng ăn tối, âm thầm thề cô nhất định phải phát huy bản tính gian thương của mình.
“Về sau, chúng ta bán thịt nướng và đá đánh lửa, nhất định phải tăng giá!”
Tang Ba không hiểu nhìn dáng vẻ thời phì phò của tôi, an ủi sờ sờ đầu cô.
Thật ra Kiều Bích Ngọc không biết, Tang Ba lắc đầu chỉ là đang nói Tộc trưởng hiện tại không có trong nhà, có vàng cũng không mua mộc bài được, phải chờ Tộc trưởng trở về.
“Ba ngày, chính xác kiếm lời được 360 cây vàng”
Từ khi mấy người Quách Cao Minh dùng vũ khí thống trị cung điện, Rafael rất không muốn tiếp nhận quyền thống trị vùng này, mấy Ngụy Bắc bọn họ cũng trực tiếp vào cung điện ở.
Không quen ở không hưởng thụ, Ngụy Bắc bọn họ bình thường càng muốn chạy đến chợ người hoang dã đi dạo hơn. Mấy ngày gần đây, bọn họ nghe được một ít chuyện thú vị “Tôi nghe nói, dường như bọn họ bán chủ yếu là thịt nướng, mua thịt nướng tặng đá đánh lửa.”
“Hai xiên thịt nướng, hai viên đá đánh lửa, cần hai khối vàng” Ngụy Bắc duỗi ngón tay ra so một hồi. Một khối vàng lớn ít nhất cũng phải 25 gram.
“Mẹ nó” Hầu Tử nghe xong trong lòng hết sức ghen ty Ngày hôm nay Lục Khánh Nam cũng đi theo bọn họ mở mang kiến thức, rất tò mò hỏi: “Cái quầy hàng đó ở đâu, tôi muốn xem xem…”
“Hôm nay không bày sạp.” Ngụy Bắc suy nghĩ một chút: “Chắc là đi nhập hàng”
Loại đá đánh lửa kia, thật ra chỉ là một viên thiên thạch nhỏ, nhập hàng từ thiên nhiên hoàn toàn miễn phí.
Hầu Tử đỏ mắt, nhổ nước bọt nói một câu: “Những người hoang dã này thật sự chưa tiến hoá sao, tại sao bọn họ có thể tiếp nhận việc định giá thị trường không hợp lý như thế, có chút quá đáng”
Có chút quá đáng, hai xiên thịt nướng thêm hai tảng đá vụn, vậy mà lại kiếm lời nhiều như vậy.
“Có thể có người kiếm lợi từ những thiên thạch kia sao?” Châu Mỹ Duy cũng đi cùng bọn họ, trong lòng rõ ràng những viên đá nhỏ đó đâu đâu cũng thấy.
“Đá đánh lửa so với bật lửa thì càng có ích hơn” Ngụy Bắc giễu cợt một tiếng nói: “Có phải cảm thấy nội tâm rất không cam lòng không, mấy người chúng ta so với một tên người hoang dã còn không có đầu óc bằng”
Lục Khánh Nam xuất thân từ giới buôn bán, anh suy nghĩ một chút nói một câu: “Tôi cảm thấy không phải là bán thịt nướng tặng đá đánh lửa.
Chắc là vừa mới tung ra thị trường nên dùng tiêu thụ ràng buộc, để tuyên truyền đá đánh lửa. Dù sao đó là sản phẩm mới, một khi những người hoang dã khác đã quen với việc sử dụng đá đánh lửa, sau này lợi nhuận liền cuồn cuộn rồi”
“Không thể, người hoang dã tại sao suy nghĩ được nhiều như vậy”
Cua Biến nghe xong những lý luận của Lục Khánh Nam cũng cảm thấy có chút choáng váng, huống chỉ là người hoang dã “Nếu như đá đánh lửa thay thế số lượng bật lửa trên thị trường, chẳng lẽ không phải là lợi nhuận vào cuồn cuộn?”
Bọn họ đều tận mắt chứng kiến cảnh tượng người hoang dã xếp hàng mua bật lửa, quả thật là lãi suất kếch sù.
Đột nhiên, mấy người bọn họ đều trâm mặc.
‘Vẻ mặt Bùi Hạo Nhiên có chút nghiêm túc nói một câu: “Nghĩ ra chuyện dùng thịt nướng thu hút người hoang dã, rất thông minh”
Đúng vậy, người hoang dã là loài người nguyên thuỷ, khó lòng chống cự đối với thức ăn, đặc biệt là còn biểu diễn nướng tại chỗ, hoàn toàn chính là một mồi dụ khiến bọn họ phải kích động tiêu phí.
Huống hồ còn có thể tiêu thụ ràng buộc, mở rộng sản phẩm mới, chờ đến khi chiếm lĩnh thị trường..
“Xem ra, nơi này còn có một người hoang dã vô cùng đặc biệt” Trong giọng nói của Bùi Hạo Nhiên mang theo cảm giác tràn ngập nguy hiểm.
Nếu như tất cả người hoang dã đều có suy nghĩ như thế, vậy thì đám người bên ngoài như.
bọn họ đặt chân ở chỗ này cũng không phải việc Tốt.
Lục Khánh Nam cũng không lo lắng như vậy, có chút bất bình chửi bới một câu: “… Nếu quả thật có người hoang dã thông minh như vậy, tôi hi vọng một ngày nào đó hẳn ta xông vào cung điện, sau đó thông hoa cúc Rafael đi.”
“Rafael chính là sử dụng chúng ta như vũ khít”
Ngụy Bắc cũng rất buồn bực.
Bọn họ càng ngày càng nhìn Rafael không vừa mắt, thật hận không thể hội đồng đánh chết †ên yêu nghiệt này một trận.
“… Cậu ta không phải nói là đã phái người đi tìm Kiều Bích Ngọc sai, làm sao một chút tin tức.
cũng không có.”
“Cậu thật sự tin tưởng cậu ta?”
“Tình trạng như bây giờ, không tin cậu ta thì còn có thể có cách nào: Nếu không phải Rafael năm lấy lá bài Kiều Bích Ngọc này thì sao cậu ta có thể lớn lối như vậy.
Bọn họ đi dạo một vòng chợ của người hoang dã, bên cạnh có một nữ “phiên dịch” do Rafael phái tới. Trong cung điện có không ít thanh niên nam nữ trẻ tuổi đi vào, bọn họ tự nguyện ký khế ước bán thân để làm việc và sinh hoạt tại đây, cho.
nên cũng hiểu được một ít ngôn ngữ thổ dân của người hoang dã.
‘Vừa nấy bọn họ nghe được chuyện thú vị bán đá đánh lửa kiếm tiền, cũng là do nữ “phiên dịch” này kể lại “Người đẹp, chúng tôi đang mắng Rafael. Cô có thể báo cáo trực tiếp cho cậu ta, chúng tôi thì không sao nhưng quan trọng là không ảnh hưởng công việc.”
Lục Khánh Nam rất thuần thục đùa giỡn gái nhà lành, nở nụ cười đẹp trai, cực kỳ quan tâm chăm sóc.
Nữ “phiên dịch” này tên là Lily, mới vừa 20 tuổi, chưa bao giờ tiếp xúc qua với các quý công tử đẹp trai như mấy người Lục Khánh Nam, lập tức không chịu nổi đỏ mặt.
“Người đẹp, lần sau nếu như người hoang dã của quầy bán đá đánh lửa kia bày sạp, phiền cô thông báo cho tôi một chút, tôi rất muốn thử thịt nướng của bọn họ: Lục Khánh Nam cười xán lạn, thẳng thừng nhìn chăm chăm vào cô nương nhà người ta “Được” Lily thẹn thùng đồng ý ngay lập tức.
Châu Mỹ Duy đỡ trán, nếu như Kiều Bích Ngọc nhìn thấy, chắc chấn sẽ mắng Lục Khánh Nam gieo tai hoạ cho thiếu nữ ngây thơ.
Đột nhiên Châu Mỹ Duy nghĩ đến một con vật nhỏ khác: “… đã lâu không nhìn thấy Hắc Miêu rồi: Hắc Miêu, bá tước.
Ngụy Bắc nhíu mày, nghiêm túc sửa: “Phải là đã lâu không nhìn thấy con mèo kia” Bọn họ cũng không dám xem thường bá tước một chút nào.
Con Hắc Miêu sẽ tìm được Kiều Bích Ngọc sao?
Mà giờ khắc này, bá tước đang ngồi xổm trên một cây đại thụ. Một đôi mắt mèo vàng óng ánh đang rất nghĩ hoặc nhìn về phía Kiều Bích Ngọc và Tang Ba phía trước.
“Tang Ba, nói cho ông ta biết, chúng ta muốn xây một căn nhà tranh lớn”
Kiều Bích Ngọc mang theo Tang Ba, ở trong cái chợ chiếm đất làm vua. Nếu không thì cô không có chỗ để vàng