Chương 623: Hạnh phúc giản đơn
Từ lúc đặt chân lên hòn đảo này chưa có lúc nào là được nghỉ ngơi một cách thỏa mái.
Khi Quách Cao Minh ra lệnh nghỉ ngơi và đề cao cảnh giác tại đây trong hai ngày mọi người đều cảm thấy nhẹ nhõm. Suy cho cùng bản thân họ không phải được làm bằng sắt đá, họ đã cạn kiệt sức lực sau nhiều ngày đi bộ ròng rã.
“Không biết những người hoang dã đó trông như thế nào nhỉ ?”
“Sợ cái rằm, trong tay tôi có khẩu súng tiếu liên này người hoang dã hay quái vật đều cũng phải ngã xuống trước tay tôi”
Họ nghỉ ngơi theo từng đợt và thay phiên nhau trực. Những người dậy sớm có thể đi hóng gió và quan sát mọi thứ xung quanh.
Lục Khánh Nam và Hầu Tử chỉ ngủ khoảng ba tiếng, rõ ràng ai cũng rất mệt nhưng lại không chút buồn ngủ, chỉ đứng dậy đi lại quan sát xung quanh “Cậu nói xem tại sao lại có nhiều thiên thạch ở đây như vậy?”
“Làm sao mà tôi biết được.”
Thật tò mò khi chạm vào những cục thiên thạch lớn bé như thế này, thậm chí có một số thiên thạch màu đen khổng lồ nặng đến hàng trăm tấn, bề dày của nó rất lớn. Và cũng không biết thành phần cấu tạo của nó là gì.
“Nó thực sự có thể dùng làm đá để đánh lửa I“ Lục Khánh Nam nhặt hai cục thiên thạch nhỏ lên, chán nản ngồi cọ xát chúng vào nhau cho đến khi có ánh lửa.
Hai con mắt của Hầu Tử sáng lên, nhanh chóng nhặt một ít thiên thạch trên đất bỏ vào trong túi, “Nếu chúng ta mà còn mạng sống để trở về, thiên thạch này có thể làm cho chúng ta trở nên giàu có”
Thoát được cái chết thì chỉ có làm giàu mới giải tỏa được nỗi u sầu!
Lục Khánh Nam không hứng thú lắm đối với ín đề làm giàu, anh nói với giọng hơi tiếc nuối : “Liệu những thiên thạch này có phóng xạ không?”
‘Vừa nói anh vừa nhanh chóng ném chúng đi.
Hòn đảo này gần như biệt lập với thế giới, muốn vào đảo cũng không mấy dễ dàng cộng thêm cơn bão lớn và lốc xoáy ở vùng biển này đã suýt cướp đi mạng sống của tất cả bọn họ.
Tại đây, có rất nhiều thiên thạch từ trên trời rơi xuống rải rác khắp nơi. Ta có thể tưởng tượng lúc đó có một lượng lớn thiên thạch với tốc độ khủng khiếp rơi xuống mặt đất giống như là long trời lở đất. Thật là một thám họa kinh hoàng.
Nghe xong Hầu Tử cũng cảm thấy những thiên thạch này có vấn đề nên cũng không dám tùy tiện lấy. Mọi thứ trên hòn đáo này đúng thật kỳ lạ “Nhiều thiên thạch rơi xuống quần đảo này như vậy, có phải chăng từ trường ở đây tương đối đặc biệt 2”
“Không biết”
Đối với những điều bí ẩn và không biết rõ, tốt hơn hết nên tránh đi để đỡ phải rước họa vào.
thân Cua Biển và những người khác rất hăng hái đi tuần ở nơi khác và họ tìm thấy có một con sông ở bìa rừng, nước trong và ngọt có thể uống được , ngoài ra còn có vài con cá đang tung tăng bơi lội “Đã lâu rồi không tắm”
Vài người đàn ông to lớn ngay lập tức cởi quần áo và nhảy xuống làn nước mát lạnh ‘Sau ba tiếng đồng hồ đi bộ, Lục Khánh Nam và Hầu Tử cũng tìm thấy con sông ở bìa rừng, họ liền vui vẻ đi tắm. Cả một đoạn đường dài không có thời gian cũng như tâm trạng để tắm rửa sạch sẽ, cả người bây giờ đều bốc mùi chua.
“Này, Châu Mỹ Duy, có một con sông nhỏ ở đăng kia, cô có thể đi tắm”
Lục Khánh Nam vừa chạy vừa gọi Bùi Hưng Nam và Châu Mỹ Duy, hai người có thể lực kém nhất trong đội đã say giấc được khoảng 8-9 tiếng.
Châu Mỹ Duy là người phụ nữ duy nhất trong đội nên mọi người dành cho cô ấy ở trong hang nhỏ nhất để nghỉ ngơi. Một chặng đường dài như vậy thực sự quá khổ cho cô. Sự kiên trì chính là thứ giúp cô vượt qua mọi khó khăn để bước tiếp.
Có khi cô còn tưởng rằng đây chắc hẳn là một giấc mơ.
“Tôi có thể đi tắm không?” Châu Mỹ Duy cũng rất phấn khích.
Nhưng mà tắm sông thì toàn là đàn ông người hở cả ngực, hở lưng, thậm chí còn cởi cả quần … Cô ngượng ngùng khi nghĩ đến điều này.
Cô càng ngày càng cảm thấy khi bản thân dính dáng tới đại quân và là phụ nữ duy nhất tham gia vào chuyến đi lần này, thật sự là không thích hợp chút nào.
“Tôi sẽ mang nước đến cho cô, cô sẽ vệ sinh đơn giản ngay tại hang động này”
Bùi Hưng Nam tìm được một cái ba lô chống thấm nước, loại này chỉ dùng cho Ngụy Bắc. Ba lô rất lớn nên phải tìm thêm một người phụ đi xách nước sông đủ để cô có thể đi tắm.
Châu Mỹ Duy đỏ mặt gật đầu, “Vậy tôi sẽ đi nấu canh cho các anh”“
Cô ấy cũng muốn cố gắng đối xử tốt và làm điều gì đó cho mọi người Kỹ năng nấu nướng của cô rất tốt, ngay cả khi ở trên hòn đảo hoang sơ này mà vấn có thể nấu ra được những món ăn ngon.
‘Vốn dĩ họ có một chiếc nồi sắt, nhưng do trước đây quá bận rộn nên không có thời gian sử dụng được. Bây giờ Châu Mỹ Duy đã nhờ một vài người đàn ông giúp làm một cái bếp bằng cách tìm một vài hòn đá làm thành một cái bếp lửa.
Sau đó đặt nồi sắt lên trên bắt đầu nấu nước sôi.
Cô lấy thịt khô mà họ đã dự giữ trước đó, cho vào nước đun sôi thành canh trắng, tiếp đến cho.
cà chua nhỏ mà mọi người đã hái được cho vào nồi canh rồi nêm gia vị vào. Tất cả mọi thứ quyện vào nhau làm nước dùng đặc lại có vị chua ngọt và dậy mùi rất đặc trưng.
So với món thịt nướng mà họ đã ăn trước đó, nước canh này làm ấm dạ dày của họ và khiến họ cảm thấy thoải mái hơn nhiều “Loại trái này giống như một trái măng cụt lớn. Thật sự có thể ăn được sao?” Mọi người thấy Châu Mỹ Duy đem ra thứ trái cây rất lạ, họ chưa nếm thử loại trái cây này bao giờ nên không biết là nó có độc hay là không.
Cô mim cười và chỉ về hướng của hang động thứ hai, “Nó chắc là có thể ăn được. Tôi tìm thấy chúng trong hang động đó, chắc do người hoang dã dự trữ”
Lục Khánh Nam mạnh dạn bóc lớp vỏ dày và cắn một miếng thịt trắng bên trong quả, anh ngạc nhiên, “Rất ngon” Nó có vị hơi chua nhưng cũng rất ngọt.
“Nếu là Kiều Bích Ngọc, cô ấy chắc chắn sẽ thích nó” Lục Khánh Nam thốt lên trong tiềm thức.
Châu Mỹ Duy trở nên buồn bã, “Tôi hy vọng cô ấy an toàn không có chuyện gì và mong rằng chúng ta sẽ sớm tìm được cô ấy”
Để tồn tại trên một hòn đảo nguyên sơ như này với tài nấu nướng của Kiều Bích Ngọc, cho dù không có người hoang dã nào bắt cô, thì cô cũng đủ khổ sở rồi.
Trong lòng Lục Khánh Nam cũng rất lo lắng, nhưng ngoài miệng thì cứ mắng, “Đúng lúc có thể loại bỏ được tật kén ăn của cô ấy.”
Rafael cố ý ngăn cản mọi người tìm được Kiều Bích Ngọc một cách thuận lợi, chính vì cô.
còn giá trị lợi dụng nên hắn không dám để cô chết, nhưng chịu khổ là việc không thể nào tránh khỏi, chỉ hi vọng Kiều Bích Ngọc có thể sống sót.
Hiếm khi được nghỉ ngơi hai ngày, bọn họ sẽ đối mặt với lọai kẻ thù nào, những người hoang dã có sức mạnh ra sao, căn bản đều không ai biết.
‘Sau khi ăn canh canh do Châu Mỹ Duy làm, nhóm quân tỉnh nhuệ này bt đầu trở nên ưa thích thức ăn do cô nấu.
‘Sáng sớm hôm sau, họ bắt đầu đi săn trong rừng, nghĩ đến việc bắt được vài con gia cầm sống rồi trở về nấu canh và nướng chúng lên làm ai ai cũng háo hức.
Mọi người trở nên phấn khích khi có nhiều con mồi nhỏ như gà lôi, thỏ rừng,… đã dính bẫy trong rừng đã được đặt sẵn từ trước đó.
“Hahaha, những con mồi mắc bẩy như này thật là tiết kiệm nhiều thời gian và công sức của chúng ta”
“Động vật ở đây thật không có đầu óc, nên mới có thế dễ dàng mắc bầy như vậy”
Một vài người vội vàng nhảy xuống đáy hố và vớt gà lôi và thỏ rừng lên.
“Thật sự rất cảm ơn những người đào hố này trước đây. Bẫy này được đào rất tỉ mi, khắp nơi đều là bẫy, phải gọi thêm người đến để nhặt hết tất cả, tránh lãng phí hahaha… “
‘Tống cộng họ đã nhặt được hơn 30 con gà lôi và thỏ rừng, Bên kia, Lục Khánh Nam và Ngụy Bắc đang đan cỏ mây thành lưới để đánh cá dưới sông.
Cá ở đây chưa bị con người đánh bắt nên phản ứng của nó rất chậm. Lục Khánh Nam và những người khác đã câu được hơn mười con cá đù vàng loại nhỏ trong vòng hai giờ. Tuy cá không †o nhưng thịt rất chắc, đem nấu canh chắc chẩn sẽ rất ngon.
Một nhóm người khác và Cua Biển vào rù hái trái cây. Cứ thấy trái nào bị cần dở là hái về hay thấy mấy con sóc đang gặm trái gì thì cứ hái trái đó về ăn thử.
Giữa trưa, bọn họ đốt hơn chục đống lửa rồi bắt đầu nấu nướng. Mọi người quay quần ngồi xuống nói chuyện. Trời xanh mây trắng, quang cảnh rộng lớn bao trùm lên đám người nhỏ bé.
Hầu Tử cười cứ như học sinh tiểu học được khen thưởng, “Mọi người đoán xem tôi vừa tìm được cái gì, tăng tăng tãng… hơn một trăm quả trứng chim!”
‘Hóa ra trên cây cao chót vót có rất nhiều tổ chim… Này, đừng lấy, đừng lấy hết, đây là trứng mà tôi khó khăn lắm mới tìm được đó.”
Hầu Tử chưa kịp nói xong thì mọi người đã lao tới và lấy đi số trứng từ chổỗ anh.