Chương 613: Người hoang dã
Tang Ba tốt tính Bọn Quách Cao Minh mang theo dụng cụ nhóm lửa hiện đại, chảo sắt, sạn sắt, gia vị này nọ, có cả vũ khí súng ống dao găm, ngoài việc chưa quen với hoàn cảnh và khí hậu mấy ngày trước khi vừa mời vào rừng thì sau đó bọn họ không còn phải chịu đói nữa, săn được kha khá thỏ hoang, gà rừng, thậm chí còn có cả heo rừng với mấy con hươu sao.
Bọn họ nướng thịt con mồi lên xong ăn không hết lại treo lên ba lô cho nó phơi gió tự nhiên xem như thức ăn dự trữ.
Lục Khánh Nam thầm than thở vì tình trạng thức ăn của bọn họ đã được cải thiện, mỗi lần nghỉ ngơi được ăn thịt lại thở hắt ra: “Không biết một mình Kiều Bích Ngọc ngoài kia có giò ăn không” Giọng điệu cực ki lo lắng sốt ruột.
Châu Mỹ Duy nghe thấy cũng lộ ra vẻ mặt lo lắng, cắn một miếng thịt thôi cũng thấy tội lỗi không biết bao nhiêu lần Ngụy Bắc và Hầu Tử nhìn nhau và cùng nhìn sang một người khác là Quách Cao Minh, mấy ngày nay Quách Cao Minh của bọn họ chẳng được ăn thứ gì ra hồn, gầy yếu nên bọn họ cùng trừng mắt nhìn tên họ Lục bên kia.
Bọn họ cực kì ăn ý giơ chân đá cho Lục Khánh Nam một cái khiến anh ta ôm mông nhảy dựng lên, mấy người đuổi theo lại tức giận mắng.
Quách Cao Minh đặt một cái đùi thịt thỏ xuống, ánh mắt sâu thăm thẳm nhìn chấm chăm phía trước không nói một lời nào.
Bấy giờ Kiều Bích Ngọc đang ngồi xổm trước mặt một ấm nước và đống lửa hắt xì.
Cô xoa mũi, hơi lo lắng nghĩ không biết mình có cảm cúm gì không.
Trước đó Kiều Bích Ngọc trơ mắt nhìn Luey bị đánh thảm thương lại không thể lao tới cứu khiến tinh thần cô cực kì sa sút, cảm thấy phản kháng cũng vô dụng, trốn không thoát nổi hòn đáo này và không cách nào trở về được.
Thế nhưng dù không có ai đến đây cứu cô thì cô cũng không thể ngồi yên ở đây chờ chết.
Chỉ qua mấy ngày Kiều Bích Ngọc đã tự lên tinh thần cho mình.
Lucy mạnh mẽ như thế thì chắc chắn cô ấy sẽ không chết được, Lucy không phải là người vô dụng, cô ấy chắc chắn sẽ cố gắng bảo vệ mạng sống của mình ở thời điểm mấu chốt, tuy cả người Lucy đầy vết thương, bị kéo vào trong cung điện như xác chết nhưng khả năng cao là cô ấy vẫn còn sống.
Kiều Bích Ngọc lập tức cảm thấy mình không thể tiếp tục sa sút tinh thần thế này được nữa, Lucy đánh nhau với người nguy thủy hung hãn như thế cũng vì giữ lại mạng sống, cô ấy còn đánh thẳng được một người, cô thì tốt hơn Lucy rất nhiều, ít nhất Tang Ba không làm gì hại đến cô, cứ suy sút tỉnh thần thế này thì Kiều Bích Ngọc lại càng thấy mình vô dụng quá thể đáng.
Cô phải cố gắng làm quen với hoàn cảnh trên hòn đảo này, luyện tập một số kỹ năng thiết yếu và nhất quyết không để mình bị bệnh.
Chỉ có bản thân trở nên mạnh mẽ thì mới có tư cách bảo vệ người khác.
Tang Ba vẫn như ngày thường, mặt trời vừa mọc là thức dậy, cực kì siêng năng chịu khó vào rừng để sẵn thú bắt mồi, khoảng hai giờ chiều anh ta thường sẽ mang hai ba con thỏ hoang hoặc là một con lợn rừng về.
Bọn họ ăn mỗi ngày chỉ có một bữa, chiều đó khi tang Ba săn thú về thì anh ta sẽ đến trước cửa hầm trú ẩn thứ ba để dời tấm ván cửa dày cộm ra rồi khiên Kiều Bích Ngọc ra ngoài Tang Ba sẽ cho cô ăn thịt nướng và uống nước.
Kiều Bích Ngọc không hiểu tại sao Tang Ba lại muốn nuôi nhốt mình, cố đoán chắc là trông cô có vẻ quá nhỏ bé và gầy yếu, muốn nuôi cho mập rồi mới mang cô đi bán hoặc là nuôi béo lại ăn.
Hồi đầu Kiều Bích Ngọc chỉ ăn mỗi ngày một bữa, dạ dày cô không thể chịu nổi nên lúc ăn thịt nướng cô đã lén giấu đi một miếng để ăn khuya hoặc là ăn sáng Chẳng mấy chốc Kiều Bích Ngọc đã phát hiện ra chuyện là Tang Ba không quan tâm là cô có giấu thịt nướng hay làm gì với nó, cô muốn giữ lại ăn bao lâu anh ta cũng lười không thèm quan tâm tới.
Chia thức ăn xong, Tang Ba chỉ ăn đúng phần mình, phần của Kiều Bích Ngọc thì trừ khi cô không muốn ăn hoặc là ném đi thì anh ta sẽ nhặt lại ăn, bình thường Tang Ba không giành đồ ăn với cô bai giờ, “Người nguyên thủy lại sống cao thương thế nhỉ?” Kiều Bích Ngọc càu nhàu.
Tang Ba là một người cực kì có nguyên tắc, anh ta từng cho cô một con dao Thụy Sĩ cùng với ấm nước nhỏ, sau đó dường như Tang Ba đã khắc ghi trong đầu rằng đó là vật sở hữu cá nhân của Kiều Bích Ngọc nên dù Kiều Bích Ngọc chơi xấu dùng con dao cắt dây thừng hết lần này đến lần khác, gây thêm phiền toái cho anh ta thì Tang Ba vẫn không giành mất công cụ thực hiện những việc đó của cô.
Lòng tiếu nhân của Kiều Bích Ngọc cứ quấy phá mãi, được voi cô lại đòi thêm Hai Bà Trưng Hôm nay Tang Ba lại săn được một con chim tí cực kì rực rỡ về, cũng như những ngày bình thường khác, việc đầu tiên anh ta làm khi về đến là kéo cánh cửa hầm trú ẩn thứ ba, dời tấm ván gỗ nặng trịch nọ, khi anh ta cúi xuống nhìn thì lại phát hiện dây thừng buộc hai tay Kiều Bích Ngọc đã đứt.
Tang Ba để râu che gần hết mặt và chỉ để lại đôi mắt đen nhánh, ánh mắt đó đang lộ lên vẻ khó chịu nhưng anh ta không gào lên với cô, cúi xuống cầm sợi dây thừng khác trói Kiều Bích Ngọc lại rồi mới khiêng cô ra ngoài Hôm nay Kiều Bích Ngọc lớn gan, cô nhỏ người nên nhanh chóng lướt khẽ, trốn ra khỏi hầm trú ẩn, Tang Ba cầm dây thừng đờ mặt ra một lúc lâu rồi nhanh chóng sải bước chân nặng nề đuổi theo.
Nhưng lần này Kiều Bích Ngọc không bỏ trốn mà cô đi ôm một đống củi khô về, dùng hòn đá đánh lửa cô tìm được trước đó, tìm một cái nồi sắt cũ mèm nát bấy rồi hứng nước vào nửa nồi, cô chuyện khai cục đá nhỏ tới đặt cái nồi lên và nấu nước.
Tang Ba đứng đó nhìn chăm chăm vào cô với đôi mắt đen nhánh, không biết cô muốn làm gì.
Tang Ba cực kì kiên nhần, có lẽ anh ta nghĩ mình đang ở đây theo dõi thì Kiều Bích Ngọc không thể trốn thoát nên anh ta cũng ngồi trên đống cỏ bên kia, thoải mái bốc một nằm cỏ non mới nhú lên bỏ vào miệng ăn, trông anh ta ăn nhồm nhoàm như một món ăn vặt khiến con người ta thích thú.
Kiều Bích Ngọc quay đầu sang thấy anh ta thoải mái ăn cỏ, không hề có ý định buộc cô lại Kiều Bích Ngọc hết sức kích động, cô đã đoán đúng, Tang Ba là một người nguyên thủy có tính tình khá tốt! Khá giống như một con golden nghe lời.
Trong quá trình nấu nước, Kiều Bích Ngọc bắt chước Tang Ba bốc thử một nắm cỏ bỏ vào miệng, cô vẫn bình tĩnh nhai nhai, vị cay nồng khó chịu nhanh chóng tràn ngập trong miệng và cổ họng, phụt, nhanh chóng phun ra ngoài Gớm thế này mà sao Tang Ba vẫn ăn uống ngon miệng thế nhỉ?
Nước bắt đầu sôi, Kiều Bích Ngọc ném con chim trĩ Tang Ba săn về hôm nay vào trong nồi cho nó chín sơ rồi cần thận lôi ra vặt lông.
Tuy Tang Ba để râu đầy mặt nhưng ánh mắt anh ta lại thể hiện được vẻ kinh ngạc và khó hiểu nhìn chảm chằm Kiều Bích Ngọc, dường như anh †a ngày càng không hiểu nổi cô đang làm cái quái gì.
Khi Kiều Bích Ngọc vặt hết sạch lông con chim trĩ thì cô lại rút con dao Thụy Sĩ ra, chém xuống, mổ bụng.
Khi cô lôi nội tạng con chim trĩ ra thì Tang Ba đã hoàn toàn sợ ngu người rồi, cơ thể khôi ngô vạm vỡ nhanh chóng đứng bật dậy và gào lên với cô, liên tục gào to, chỉ vào con gà đã được Kiều Bích Ngọc làm sạch sẽ nằm trên đất Dường như vẻ mặt Tang Ba hơi đau đớn, ánh mắt nhìn Kiều Bích Ngọc như thể đang bảo cô.
quá tàn nhẫn Kiều Bích Ngọc ở chung với anh ta lâu ngày nên có thể đoán được phần nào, lập tức chán nản: “Anh là người nguyên thủy nên chắc phải ăn tươi nuốt sống mấy con này chứ nhỉ, vẻ mặt gì kì cục thế này, tôi đâu có làm chuyện gì hại đất hại trời hại người xung quanh đâu?”
Trong mắt Tang Ba, Kiều Bích Ngọc mổ bụng vặt lông con chim trĩ đã chết thế này, lại còn lôi hết nội tạng nó ra thì quá là hung ác, không bằng loài cầm thú.
Kiều Bích Ngọc không biết anh ta đang nghĩ gì, cô xoa mũi, tiếp tục làm con chim trĩ nướng ngon lành của của mình Cô hái mấy cành cây nhỏ xoa lên thịt gà rồi nhanh chóng tới gần ngọn lửa thong thả nướng Hoàn toàn khác với cách làm nhanh gọn lẹ súc tích của Tang Ba, không cần biết Tang Ba săn về con gì thì anh ta luôn ném nó vào trong đống lửa, cả da lông và nội tạng cũng bị nướng lên, mấy thứ bị nướng cháy xung quanh thì cản đi ném, chỉ ăn thịt ở giữa, Kiều Bích Ngọc cảm thấy cực kì dở.
Tang Ba lại nghĩ hành động của cô bây giờ cực kì thiếu tôn trọng với “người chết”, hơn nữa nướng kiểu này thì lâu phải biết, không hiểu tại sao cô lại không ném luôn vào trong đống lửa, rốt cuộc cô muốn làm cái gì?
Gương mặt hung hãn của Tang Ba bắt đầu thể hiện sự mất kiên nhẫn khiến nó trông dữ dẫn hơn, thế nhưng bây giờ Kiều Bích Ngọc không còn sợ anh †a.
Hôm nay tâm trạng cô rất tốt, nhìn món gà nướng của mình nhanh chóng trở nên vàng giòn và óng ánh lên trong ánh lửa, lớp da gà có mỡ gà chảy xuống cùng với mùi thịt xông vào mũi Vị này có thể hơn đống “thức ăn cho heo” của Tang Ba trăm ngàn lần, mỗi lần Tang Ba ném con mồi vào lửa nó lại có mùi cháy sém, hơn nữa nội tạng vẫn còn nên hơi đẳng. Đừng hại người khác nữa nhé thằng kia, trời sẽ quả báo.
“Không có gia vị”
Kiều Bích Ngọc quay đầu sang nhìn cỏ non bên kia, suy cho cùng thì Tang Ba ăn cũng chẳng chết nên nó không có độc, Kiều Bích Ngọc lấy một nắm vò nhỏ rồi xem nó như hành để giám bớt độ ngấy cũng ổn.
Tang Ba bắt đầu tưởng cô đang đùa.
“Anh đã học được cách làm chưa vậy?” Khi Kiều Bích Ngọc đưa miếng thịt cho anh ta thì cực kì thành khẩn hỏi Tất nhiên Tang Ba không biết cô đang nói cái gì nhưng anh ta nhận lấy gà nướng, đầu tiên là cảnh giác ngửi ngửi thử rồi mới nếm thử một miếng, sau đó thì không dừng lại được nữa rồi, chưa tới một phút món gà trên tay anh ta đã hết sạch không còn miếng xương nào, bị anh ta nuốt hết vào bụng, Tang Ba với tay muốn lấy miếng thịt nướng thứ hai, thấy anh ta ăn có vẻ rất vui, tuy là anh ta không nói chuyện nhưng bộ râu cứ lắc lư mãi trông có vẻ vui lắm.
Kiều Bích Ngọc nhìn lên, cô không cần quan tâm anh ta có thích ăn hay không, cô chỉ muốn bảo vệ bữa tối của mình nên nhanh chóng cúi đầu ăn.
Tang Ba chưa bao giờ được ăn một thứ ngon như thế, anh ta cực kì hào hứng và suýt tí nữa đã giơ tay chém giết cả miếng thịt của Kiều Bích Ngọc, bị Kiều Bích Ngọc trừng mắt nhìn xong mới nhớ ra “nguyên tắc” của bản thân mình bèn vội vàng ngồi nghiêm chỉnh bên kia nhìn cô ăn, bụng anh ta vẫn còn lưng lửng, mới lót dạ thôi.
Tang Ba quay đầu nhìn sang rừng rậm bên kia và trông có vẻ như đang nghĩ xem có nên lao vào rừng lấy một con mời khác về nướng không.
“Anh đừng trông chờ vào việc tôi sẽ làm đầu bếp cho anh” Việc Kiều Bích Ngọc ghét nhất trên đời này chính là làm bếp.
Tuy nhỏ Kiều Bích Ngọc đã có tính cách như con trai, ngoài đống thịt nướng làm khi đi cảm trại có thể cố gắng nhai nuốt ra thì bảo cô vào bếp xào rau hầm thịt là chuyện không tưởng, cô nấu miếng mì thôi cũng bị mềm oặt ra đấy.
Miệng nhỏ của Kiều Bích Ngọc ăn khá chậm, Tang Ba nhìn thấy thèm rồi lại không thể tranh thức ăn của cô, cơ thể khổng lồ của anh ta đứng dậy, kéo hai nhánh gỗ treo đầy trái cây tới đây, đó là thứ anh ta tiện tay lôi về.
Nhánh cây đó có thứ quả màu vàng, trông to chừng quả trứng gà, bỏ bóng loáng nhưng ăn vào miệng lại hơi chua chát.
Kiều Bích Ngọc ăn thử một miếng rồi nhanh chóng ném cái quả đó đi Một thứ quả khác to bằng cái nắm tay, vỏ quả cực dày, Tang Ba thì thoải mái há miệng căn luôn, Kiều Bích Ngọc thì phải dùng tay lột vỏ ra, chỉ ăn thịt quả màu trắng trong suốt, trông có vẻ giống.
quả măng cụt, trắng trong rồi lại hơi chua.
Vì thế Kiều Bích Ngọc chỉ ăn mỗi măng cụt, thứ quả giống trứng gà nọ cô còn chẳng đụng vào lấy một miếng Hôm nay Tang Ba cũng phát hiện ra một chuyện đó là đứa con nít anh ta nuôi cực kì kén ăn.
‘Vừa xấu vừa gầy lại còn kén ăn, thảo nào lại bị vứt lại trong rừng rậm Kiều Bích Ngọc nghiêng đầu sang nhìn anh ta với vẻ mặt kì quái: ‘Ánh mắt thương hại đó là làm sao đấy?”