Chương 612: Săn thú, bản lĩnh
‘Vào đêm, khu rừng nguyên thủy âm u tối tăm, tiếng động vật cứ vang lên xung quanh khiến con người ta hoảng loạn bất an.
Quách Cao Minh đã di chuyển trong khu rừng này cả một ngày dài, ngoài thời gian nghỉ ngơi giữa trưa thì tất cả những thời gian còn lại họ đều di chuyển, đến đêm, mặt trời xuống núi, bọn họ châm một đống lửa và đóng quân dã ngoại ban đêm.
Bọn Ngụy Bắc không hề thấy mệt mỏi dù phải di chuyển ngày đêm thể này vì suy cho cùng bọn họ đều quen cả rồi, thế nhưng mặt mũi nhóm Lục.
Khánh Nam lại trảng bệch, nghe đến nơi nghỉ ngơi, bọn họ nhanh chóng ngồi xuống đất há miệng thở dốc.
“Còn chịu được nữa không?” Cua Biển nhanh chóng đặt quả cà chua mình gom được ra cho.
Châu Mỹ Duy, người này vẫn còn cười tủm tỉm được, trông hết sức hoạt bát giàu sức sống, thể hiện cho người ta thấy mình là một người biết thương hoa tiếc ngọc.
Sắc mặt Châu Mỹ Duy không được tốt lảm, cô cố miễn cưỡng gật đầu, nhận lấy một chùm cà chua nhỏ rồi yếu ớt nói: “Cảm ơn: Châu Mỹ Duy thấy bản thân mình ăn nhờ ở đậu trong nhà cha dượng bao năm nay, ăn đói mặc rách nhiều nên không đến nỗi yếu ớt nhưng đi rừng cả một ngày cùng với những vũng bùn lầy dọc đường, chỉ ăn chút trái cây dại cầm hơi đã rút cạn sức sống trong người cô ấy, có thể do trong rừng có quá nhiều hơi nước khiến bước chân con người ta cũng trở nên nặng nề và không còn sức.
Trước đó cô ấy đề nghị cùng theo bọn họ lên đảo quả là một quyết định sai lầm.Trang này chuyên đi ăn cắp công sức của người khác.
Châu Mỹ Duy ngày càng cảm thấy mình là một gánh nặng, cô ấy càng không dám thả chậm tốc độ lại, căn chặt răng kiên trì, sợ mình sẽ làm liên lụy đến mọi người.
Ban ngày, bọn Ngụy Bắc có tóm được vài con vật, gom khá nhiều củi đốt, bụng đói kêu vang, bọn họ hận không thể đi nướng liền ngay và lập tức. Bọn họ chia thành cặp, bọn họ cực kì thành thạo mổ bụng những con vật đó, dùng một xiên gỗ ghim chúng nó lại và đặt vào đống lửa chờ nó được nướng chín.
Mùi thịt nhanh chóng bốc lên mọi người ngửi thấy mùi thịt thì bụng lại càng kêu vang, thèm nhỏ dãi nhìn bọn Ngụy Bắc bên kia, cái rừng rách nát này, kiếm mãi cũng không thể tìm thấy một con mồi nào lớn, chỉ có mấy con chuột đất, thứ đó chạy thì nhanh người lại nhỏ, ăn không đủ nhét kế răng nữa là.
Thế nhưng giờ phút này bọn họ muốn ăn thịt chuột cũng là một chuyện cực kì khó khăn Mấy con chuột tóm được không đủ để chia cho tất cả mọi người nên ai cũng phải dùng bản Tĩnh của mình để kiếm ăn, ai bắt được thì tự ăn phần người đó, những người còn lại ngoan ngoấn ăn chay, ăn trái cây.
Lục Khánh Nam ôm một quả dưa hấu đen mình gom được, nhanh chóng đập nó xuống đất để nó bể thành hai nửa, ngồi xổm xuống, đánh mất hết phong độ của một cậu ấm nhà giàu, trực tiếp ngồi dưới đất, dựa vào một gốc cây đại thụ, ôm quả dưa hấu ăn lấy ăn để.
Thứ này ăn quá nhiều thì sẽ bị xót ruột, Lục Khánh Nam tái mặt mảng “mẹ nớ’ rồi lại tiếp tục cắn dưa hấu.
Sống trên hòn đáo hoang thế này khó khăn vất vả quá thể đáng.
“Có muốn thử một miếng thịt chuột không?”
Ngụy Bắc và Lục Khánh nam cũng khá là thân thiết nên chia một miếng chân thịt chuột cho anh †a, thịt nướng vàng rực rỡ, mùi thịt bốc lên thơm lừng.
Tất nhiên Lục Khánh Nam sẽ không khách sáo với Ngụy Bắc nên nhanh chóng giật lấy, đang định cắn một miệng thì lại do dự quay đầu sang nhìn bọn Bùi Hưng Nam.
Anh ta thoáng do dự: “Cho bọn họ đi” Suy cho cùng Châu Mỹ Duy cũng là cô gái duy nhất trong đám bọn họ.
Ngụy Bắc nhướng mày lên, Hầu Tử bên kia nhanh chóng kêu gào: “Cho tôi! Cho tôi này!” Anh †a cũng không có nhiều đạo lý nhân nghĩa như bọn Lục Khánh Nam, sống trên hoang đảo thế này thì tự bảo vệ mình luôn là ưu tiên hàng đầu.
“Cậu vừa mới ăn hết một con chuột đấy thôi?”
“Ba thứ nhỏ xíu đó không đủ nhét kẽ răng luôn đó được không!”
Ngụy Bắc đá cậu ta: “Muốn ăn thì tự đi mà bắt”
Bọn họ vào sinh ra tử với nhau, ai cũng da dày thịt béo, mạng rẻ bèo nên ba thứ lịch lãm phong độ không hề tồn tại ở chỗ bọn họ, đói quá rồi ra tay tranh giành với nhau quá nặng cũng là chuyện bình thường, bọn họ cũng không ghi hận ghi thù gì nhau, tự lực cánh sinh băng bản lĩnh của mình.
Châu Mỹ Duy giật mình hoảng hốt nhìn miếng thịt chuột nướng vàng óng ánh, cô không dám lấy, cũng không dám ăn.
Tuy là thịt chuột này đã được lột da mổ bụng, cũng nướng lên cực kì thơm nhưng nghĩ tới nó là thịt chuột thì Châu Mỹ Duy lại từ chối theo bản năng, cô lắc đầu cảm ơn Ngụy Bắc một lần nữa và bày tỏ mình là người theo chủ nghĩa ăn chay.
“Cho Quách Cao Minh đi” Châu Mỹ Duy nhỏ giọng đề nghị Hôm nay Châu Mỹ Duy có quan sát, cô phát hiện bọn Ngụy Bắc không bao giờ dị nghị phản đối Quách Cao Minh dù chỉ một câu, hơn nữa còn lập tức hành động theo mệnh lệnh của anh Nhưng trái cây và thịt hiếm thấy bọn họ gom góp được thì lại không chia cho Quách Cao Minh, điều này khác với những gì cô tưởng tượng, cứ nghĩ mỗi lần phát hiện ra thứ gì tốt thì bọn họ chạy tới cho Quách Cao Minh đầu tiên.
Hôm nay bọn họ đi dọc theo cả cánh rừng, Quách Cao Minh tự hái cho mình hai chùm cà chua rồi không ăn gì nữa, cũng không xin đồ ăn từ tay người khác.
“Anh Cao Minh không cần chúng tôi quan †âm, anh ấy muốn thì sẽ tự đi làm thôi.” Ngụy Bắc hết sức bình tĩnh nói.
Châu Mỹ Duy lại cực kì ngạc nhiên: ” chổ chúng tôi không có ai là người lớn hơn kẻ khác, trừ khi là thành viên bị thương nặng, nếu không chẳng có ai để ý đến sống chết của đối phương, tự bảo vệ mình là tự chịu trách nhiệm với bản thân và cũng là trách nhiệm với tất cả mọi người”
Nguyên tắc của bọn họ là không làm liên lụy đến mọi người và cũng không bao giờ bỏ lại thành viên của mình.
Bởi vì Lục kHánh Nam, Bùi Hưng Nam và Châu Mỹ Duy là ba người bình thường không liên quan nên bọn họ mới giữ ý giữ tứ nhường qua nhường lại thôi, nếu tình hình sau đó trở nên khắc nghiệt hơn ấy hả? Chậc chậc, nhân nghĩa đạo đức gì gì đó, ưu tiên phái nữ gì gì đó đều là chó má.
“Cô cứ xem miếng thịt này là thịt dê, thịt bò gì đó để nhắm mắt ăn đại đi, không biết còn bao lâu nữa mới ra khỏi khu rừng này, ra khỏi rừng thì việc Tìm thức ăn lại càng trở nên khó khăn, đến lúc đó thì chẳng có nổi một miếng thịt chuột nào ăn nữa là”
Châu Mỹ Duy có vẻ mặt cực kì phức tạp giơ †ay nhận lấy và luôn miệng nói lời cảm ơn, bấy giờ đồ ăn thật sự quá quan trọng.
Ngụy Bắc vừa nói những lời đó xong thì phía bên phải lại có mùi thịt bốc lên Lục Khánh Nam là người đầu tiên hét lớn: “Con gà rừng đó ở đâu ra thế hả?”
Nghe thấy chữ “gà rừng”, mọi người nhanh chóng tập trung tinh thần, cùng quay đầu lại nhìn.
Đám bọn họ sáng bừng cả hai mắt quay sang nhìn Rafael, một mình anh ta đốt một đống lửa, bên chân vẫn còn hai con gà màu sắc cực kì bắt mắt.
Ngọn lửa bùng lên, ánh lửa vàng ấm áp hắt lên gương mặt tuấn tú của Rafael, cánh tay thon dài của của anh ta đang cầm một nhánh cây, nhàm chán gấy gấy khúc củi trong đống lửa và khóe miệng cong lên tạo thành nụ cười khẩy nhìn về phía bọn họ.
Dường như tâm trạng Rafael cực kì tốt, anh ta lôi thịt đã được nướng kha khá trong đống lửa ra lắc lắc, nói cho bọn họ biết: “Đây là thịt thỏ.”
Mọi người lập tức nuốt nước miếng.
Trong rừng rậm tối đen có một vài âm thanh, có một bóng dáng nhỏ đang lao về phía này, vất vả đi tới chân Rafael.
Thì ra tất cả những con mồi đang có mặt ở đây đều do con mèo này tìm về.
Con mèo đen đó bình thường kiêu ngạo là thế, ánh mắt đó trông như đang khinh thường cả thế giới, bây giờ lại thấy nó ngoan ngoãn và thông mình đi bắt gà thế này khiến tất cả mọi người đều ôm tâm trạng cực kì ghen †ị Trong đó có rất nhiều người muốn đi qua tranh giành thức ăn với Rafael.
“Sát bên này có con mồi, mai tìm cẩn thận”
Quách Cao Minh trong góc nhanh chóng lên tiếng nói, điều đó cũng khiến tất cả mọi người không dám thèm thường nhìn gà rừng của Rafael nữa.
Con mèo đen Bá Tước có móng vuốt kịch động, Quách Cao Minh không muốn để bọn Ngụy.
Bắc đến gây chuyện với Rafael.
Rafael nhíu mày nhìn anh, chuyện thú vị thế này lại bị anh đánh gãy giữa chừng khiến anh ta cảm thấy hơi thiếu gì đó.
Bấy giờ, Kiều Bích Ngọc ở dưới cùng một bầu trời với bọn họ, cũng đang ăn bữa tối với tâm trạng cực kì áp lực.
Cô bị Tang Ba mang về hầm trú ẩn, từ ngày nhìn thấy Lucy ngoài cung điện gần chợ người nguyên thủy thì cô cực kì uể oải, tận mắt nhìn thấy Lucy cố gắng chống cự, đánh chết một hộ vệ người nguyên thủy cao lớn, đồng thời Lucy cũng bị một tên khác đánh đến ngất đi, cả người đầy vết thương, cuối cùng Lucy bị nằm sợi dây thừng trên cổ và kéo vào trong cung điện như xác chết.
Kiều Bích Ngọc nhớ đến cảnh đó lại phẫn hận và không cam lòng, khi đó cô bị Tang Ba che miệng lại, cô muốn xông lên cứu lấy Lucy theo bản năng, muốn nhét lên nhưng cọ chỉ có thể trợ mắt nhìn Tang Ba cũng không bán cô đi, cô tranh thủ lúc anh ta ngủ say đã dùng con dao Thụy Sĩ đắt đứt dây thừng và bỏ trốn, Tang Ba tóm lại và cực kì tức giận, liên tục gào rống lên với cô.
‘Vẻ mặt anh ta là quá đủ hung dữ rồi, để râu, cơ thể khổng lồ, nghĩ đến cảnh thảm thiết Lucy gặp được cô cũng cực kì tuyệt vọng, đến một hòn đảo thế này thì bỏ trốn đi chỉ là một giấc mơ.
Kiều Bích Ngọc cực kì sa sút tỉnh thần.
Không biết có phải do thấy mắng mãi Kiều Bích Ngọc vẫn không có phản ứng gì không, anh 1a cứ thấy cô im lặng không nói gì thì Tang Ba không nổi cáu lên với cô nữa và lại cho cô ăn đúng giờ.
“Tôi muốn đi tìm bạn tôi!” Cô gào lên thật to.
Kiều Bích Ngọc không còn cẩn thận và dè chừng nữa, suy cho cùng thì mạng cô cũng có thể mất đi bất kì lúc nào nên lòng can đảm nhanh chóng tìm tới, cô phụng phịu bắt đầu nổi cáu lên với Tang Ba.
Gương mặt hung dữ của Tang Ba thoáng ngẩn ra, dường như hoàn toàn không thể hiểu nổi tại sao cô lại đột nhiên có tỉnh thần gào với mình, cũng không thể nghe hiểu cô đang nói gì, dường như đang tức giận.
Bởi vì trong ấn tượng của Tang Ba thì Kiều Bích Ngọc chỉ là một đứa con ít, trông xấu xí lại gầy yếu nên bị đám người hoang dã kia vứt bỏ trong rừng không quan tâm tới.
Tang Ba thì thào nói thêm với cô cả một tràng dài, dường như là cả tiếng, anh ta đi vào trong hầm trú ẩn, một lát sau lại bê một cái đùi heo rừng phơi nắng ra ném trước mặt Kiều Bích Ngọc.
Kiều Bích Ngọc giật mình ngơ ngác.