Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài

Chương 568




Chương 568: Không cần nuông chiều cô ấy

“Không thể được”

“Tôi không đồng ý!”

Kiều Bích Ngọc bị hai người họ phát hiện cô ở nghe lén, liền quang minh chính đại mà tiêu sái bước qua, gãm mặt xuống, để lộ ra sự hung hăng của bản thân: “Tôi không đồng ý chuyện tối nay sẽ ngủ cùng anh!”

Nói xong, mặt cô không tự chủ được mà đỏ lên.

Mặc kệ mặt đỏ là bởi vì cô thấy xấu hổ, hay là do cô đang khẩn trương đi chăng nữa, Kiều Bích Ngọc theo bản năng liền đi tới bên người của Cung Nhã Yến, rất gắt gao lôi kéo lấy cánh tay của bà ấy, Quách Cao Minh thấy cô dựa vào gần người Cung Nhã Yến như vậy, tâm tình liền trở nên vô cùng phức tạp.

“Em không đi ngủ với anh, vậy thì em ngủ với ai? Anh đang cố gắng để có thế bình tĩnh lại, giọng nói nhẹ nhàng hỏi lại cô.

Khuôn mặt của Kiều Bích Ngọc lúc này đã rất đỏ rồi, lập tức trả lời lại một câu: “Tôi sẽ ngủ với dì của mình”

“Nhưng hai chúng ta đã là vợ chồng với nhau rồi”

Giọng nói của Quách Cao Minh từ trước đến nay vẫn rất trong trẻo nhưng cũng rất lạnh lùng, trầm thấp, nghe còn mang theo cả chút cảm giác uy hiếp nữa.

“Nhưng mà bây giờ tôi không nhớ ra anh là ai cá.” Khi Kiều Bích Ngọc đối mặt với anh thì bỗng nhiên cảm thấy có chút lo lắng.

“Đêm nay, những ngày sau này, đều sẽ ngủ ở phòng ngủ chính, ngủ với anh.”

Quách Cao Minh trước sau như một vẫn không hề cho cô cơ hội nói rõ ràng với anh.

Đối mặt với một người đàn ông có tính cách mạnh mẽ như vậy, Kiều Bích Ngọc trong lúc nhất thời không biết phải làm thế nào, giống như trong một cuộc đàm phán, cô à người không có chút kinh nghiệm nào cả, nên chỉ có thể bị đối thủ vô tình chèn ép mà thôi Quách Cao Minh không muốn nhìn thấy cô tiếp tục dùng ánh mắt đầy xa lạ như vậy để nhìn anh, anh quay đầu, bước chân muốn rời khỏi đây.

“Này, sao anh lại có thể như vậy được chứ!”

Kiều Bích Ngọc trừng mắt nhìn theo bóng đáng anh rời đi, cảm thấy vô cùng tức giận, cô muốn mảng anh, nhưng lại nói năng vô cùng lộn xôn: “Anh, anh một chút cũng không biết quan tâm chăm sóc người khác, lại còn không biết nói đạo lý”

Quách Cao Minh dừng bước, khuôn mặt lạnh lùng của anh lúc này lại để lộ ra một chút kinh ngạc Quách Cao Minh nhìn cô, nghe lời chỉ trích của cô, nhưng cũng không nói gì cả.

“.. Anh lúc nào cũng như thế này, có đúng không?”

“Loại người như anh thật là, quá quá đáng rồi đót”

Kiều Bích Ngọc quả thật không biết phải mảng chửi người khác như thế nào, nhất là bây giờ cô đã mất trí nhớ, trở thành một cô gái có trí nhớ đến năm học trung học, một cô gái ngây thơ trong sáng Người đàn ông này không để cho cô có cơ hội nói chuyện, không nghe theo suy nghĩ của cô, chuyên chế áp đặt áp bức cô, cô thực sự rất chán ghét khi phải sống chung với một người như vậy trong cùng một mái nhà Rốt cuộc là vì sao mà trước kia cô lại gả cho anh.

Chẳng lẽ là bởi vì nhìn anh rất đẹp trai, nên khi cô vừa gặp đã yêu anh, chung tình với anh.

Chẳng lẽ là bởi vì cô rất thiếu tiền, nên đã bán cá bản thân mình đi rồi Trong đầu của Kiều Bích Ngọc tràn ngập những suy nghĩ khác nhau, chúng đều đang liều mạng giấy dụa..

Mà Quách Cao Minh lại không hề hay biết về những thứ đang diễn ra trong người cô lúc này, anh chỉ thấy cô đang yên lặng nhìn chính mình, ánh mắt của cô vô cùng chăm chú.

“… Cậu chủ Cao Minh”

Dì Phương vội vàng đi tới.

“Cô chủ, để tôi đưa cô đi xung quanh tham quan một chút nhé, làm quen lại với nhà họ Quách của chúng ta một chút, sau khi ăn xong chúng ta đi tản bộ một chút cho tiêu cơm có được không?”

Vê chuyện này, thì từ trước khi Kiều Bích Ngọc xuất viện, Quách Cao Minh đã phân phó với bà ấy rồi, phải giúp cô ấy mau chóng làm quen với nhà họ Quách.

“Không cần.”

Kiều Bích Ngọc nghiêm mặt cự tuyệt.

Hiện tại cô cảm thấy không thể nói lý lẽ với người đàn ông Quách Cao Minh này nữa, đối với một nơi rộng rãi thoáng mát, vô cùng sa hoa tráng, lệ như thế này của nhà họ Quách cô cũng không có hứng thú đi thăm quan nữa rồi Nhưng Quách Cao Minh không cho phép cô cự tuyệt.

“… Đưa cô ấy đi đi, bắt đầu đi từ bên vườn phía đông, mặt trời đã lặn rồi, ngày mai hãy đi từ khu vườn phía nam”

Giọng nói của Quách Cao Minh vẫn như bình thường, vô cùng lạnh lùng mỏe miệng hạ lệnh cho bọn họ.

“Vâng” Dì Phương gật đầu sau đó khẽ kéo cô.

“Tôi nói rồi, tôi không đi, mấy người các người vì sao lại luôn bắt ép tôi phải làm theo ý của mấy người vậy?”

Kiều Bích Ngọc vô cùng tức giận, lửa đã bốc lên đỉnh đầu rồi, từ khi cô bước chân đến nơi này của nhà họ Quách thì đã bắt đầu cảm thấy cả người không được tự nhiên.

Cô hiện tại thấy vô cùng nghỉ ngờ, lúc trước cô kết hôn với người đàn ông này có phải là vì bất đắc dĩ, vì bị ép buộc hay không.

Cung Nhã Yến ở một bên nhìn thấy thấy sự Tình như vậy thì vô cùng lo lắng, khuyên một câu; “Cao Minh à, trên người Bích Ngọc vẫn còn có vết thương, hiện tại cũng không còn sớm nữa, chờ thêm vài ngày nữa, đợi tới khi vết thương trên người con bé được cắt chỉ thì hấy để cho Dì Phương dẫn con bé đi dạo ở xung quanh..: Quách Cao Minh coi như không thấy sự tồn tại của Cũng Nhã Yến, chỉ là đưa ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Dì Phương một cái, thúc giục bà ta, nhanh chóng dẫn người đi.

“.. Cô chủ, trên mỗi con đường trong nhà họ.

Quách của chúng ta đều có đèn đường, rất sáng, vậy nên cô không cần phái lo lắng sau khi mặt trời lặn sẽ không nhìn thấy đường đâu'” Dì Phương nói một câu rất ôn hòa, muốn làm dịu lại bầu không khí căng thẳng này một chút.

Muốn khuyên Kiều Bích Ngọc hãy nghe theo lời của cậu chủ, đừng làm khó dễ đám người làm bọn họ nữa.

Khuôn mặt của Kiều Bích Ngọc lúc này lại đần ra, Cung Nhã Yến thấy thế, cũng chỉ có thể thở dài, Bất luận là nói về cái gì, Quách Cao Minh vẫn luôn có suy nghĩ của riêng mình, anh rất kiên trì những người khác thực sự không thể thuyết phục được.

Kiều Bích Ngọc xoay người, vô cùng tức giận mà bước nhanh về phía một con đường mòn ở trước mặt, Cung Nhã Yến cũng lập tức đuổi theo đi, ngữ khí lo lắng cẩn thận kéo lạ.

động Hỏa khí của Kiều Bích Ngọc đã lên đến đỉnh đầu rồi, nhưng lại không thể không nghe theo, tức giận mà không thể trút ra ngoài, cô lấy chân đá vào một hòn đá nhỏ dưới đất, hòn đá này tuy rằng chỉ to bằng quả trứng chim cút, nhưng nó lại rất cứng và nặng Kiều Bích Ngọc tự làm tự chịu, sau khi đá đi một cước này, thì lại làm hại chân của mình bị đau.

Đau đến nỗi mặt của cô cũng nhăn hết lại, còn cái chân kia thì không ngừng run rẩy.

“.„. Ôi, làm sao thế vậy?”

Cung Nhã Yến thấy cô như vậy thì lại càng thêm lo lắng.

“Vô duyên vô cớ cháu lấy chân đá hòn đá kia làm gì vậy cơ chứ, mau cởi giày ra để dì xem xem, xem có bị tím chân không.”

Kiều Bích Ngọc cảm thấy vô cùng tức giận mà mắng to: “Cái tảng đá chết tiệt kia vậy mà cũng muốn bắt nạt tôi, tôi là một người dễ bị bắt nạt như vậy sao!”

Cô thực sự rất ngây thơ, sống chết cũng phải nhặt viên đá kia lên cho bằng được, sau đó tức giận mà ném mạnh nó vào trong bể nước. Một tiếng tõm vang lên, tảng đá rơi xuống nước, làm cho nước trong bể bắn tung tóe lên cao.

Quách Cao Minh đứng thẳng người ở phía sau, anh đã nhìn thấy tất cả, nhưng anh lại không tiến lên ngăn cản hay an ủi cô vài câu.

Dì Phương thấy vậy thì lại liên tục thở dài Cô chủ à, cô, cô hiện tại có tính khí giống như một đứa trẻ vậy, khó tránh khỏi..” Khó tránh khỏi có chút ngây thơ non nớt.

“Cô ấy từ trước đến nay đều như vậy: “

Trên khuôn mặt của Quách Cao Minh không hiện rõ là cảm xúc gì, khó khăn lắm mới mở miệng nói chuyện, quay đầu, dặn dò một câu: “Bà về sau để ý cô ấy một chút, nhưng đừng chiều cô ấy quá”

Nói xong, Quách Cao Minh xoay người đi về phía gara để xe, anh phải đi ra ngoài một chuyến Dì Phương nhìn theo bóng dáng đã đi xa của Quách Cao Minh, một lúc lâu sau mới mới có thể lấy lại tinh thần, bật cười : “Chúng ta có bao giờ chiều cô ấy quá đà đâu.”

Tất cả là bởi vì cậu chủ Cao Minh của bọn họ sau khi kết hôn đã bắt đầu dung túng Kiều Bích Ngọc, cho nên đám người làm bọn họ mới học theo, ngay cả ông cụ Quách cũng vậy.

Đầu ngón chân phải của Kiều Bích Ngọc thật sự đã bị tím lại rồi Cô ngồi ở ở trên chiếc ghế đá, cởi bỏ giày ra, ánh chiều tà đẹp đề chiếu lên bàn chân sưng vù bị thâm tím kia của cô, Dì Phương kêu người cầm cho bà ấy một lọ thuốc mỡ, giúp cô bôi thuốc và xoa bóp một cách rất chuyên nghiệp.

“.. Ai ya, nhẹ một chút, nhẹ nhàng một chút”

Kiều Bích Ngọc đau đến nồi phải kêu lên Dì Phương ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn cô một cái, cảnh tượng như vậy, thật sự là rất quen thuộc, lúc trước Kiều Bích Ngọc ở nhà họ Quách rất hay bị thương ở ngón chân, mỗi lần đều như vậy đều sẽ kêu bà nhẹ tay một chút.

Nghĩ nghĩ, Dì Phương bỗng cảm thấy có chút buồn cười.

Kiều Bích Ngọc đem chuyện ngón chân của cô bị thương này ghi tội lên đầu Quách Cao Minh, tất cả đều là do anh hại, cô chỉ vừa mới xuất viện, vậy mà lại dở dở hâm hâm bắt cô đi tới khu vườn phía bắc để tản bộ, vết thương trên ngực của cô rất sâu, đến bây giờ vẫn còn đang âm ỉ đau, hiện tại ngón chân lại còn đau hơn.

“. Cô chủ à, bây giờ cô đã thấy đỡ hơn chút nào chưa?” Dì Phương đóng nắp lọ thuốc mỡ lại, đứng lên hỏi cô.

Kiều Bích Ngọc quơ quơ chân, xác nhận chân đã không còn đau như trước nữa.

“Gọi tôi là cô Kiều đi” Cô lại sâm mặt, hơn nữa còn cố tình cường điệu nó lên.

Dì Phương biết cô và Quách Cao Minh đang giận dỗi nhau, liền bật cười: “Được được, bậy tạm thời từ bây giờ tôi sẽ gọi cô là cô Kiều, được rồi chứ”

Kiều Bích Ngọc không nghĩ tới bà ta lại dễ nói chuyện như vậy, có chút nghỉ ngờ nhìn chăm chảm Dì Phương đánh giá: ‘Anh ấy là một người có tính cách gia trưởng như vậy, quân lệnh như núi, bà không sợ anh ấy sao?”

“Sợ, tất cả mọi người trong nhà họ Quách đều rất sợ cậu chủ Cao Minh, từ khi cậu chủ còn rất nhỏ, chúng tôi đã có cảm giác này rồi” Dì Phương cười cười.

Kiều Bích Ngọc gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Đúng vậy, anh là một người rất bá đạo, mọi người sợ anh cũng là điều đương nhiên thôi – chủ Cao Minh từ trước đến nay đối với người khác, đều yêu cầu vô cùng nghiêm khắc, có thể cô sẽ cảm thấy cậu chủ quản cô rất nghiêm khắc. Nhưng mà, cậu chủ Cao Minh vẫn luôn rất tốt với mọi người trong nhà, cậu chủ sắp xếp như vậy nhất định là cậu chủ có suy nghĩ riêng của cậu ấy”

Kiều Bích Ngọc không nói chuyện, cô có thế cảm giác được, mọi người trong nhà họ Quách hình hình như đều rất sợ Quách Cao Minh, nhưng lại cũng rất kính trọng anh.

Từ tận đáy lòng cô vẫn có chút nghỉ vấn, cô rốt cuộc đã gả cho một người đàn ông như thế nào.

Người đàn ông này rất khó để nhìn thấu, để hiểu.