Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài

Chương 547




Chương 547: Vợ cũ, thay đổi

 

Nhận được điện thoại của Châu Mỹ Duy, Bùi Hưng Nam thực sự tưởng đâu là ảo giác.

Giọng nói bên đầu kia điện thoại rất bình tĩnh: “Mười giờ sáng mai ở quán café ngoài trời, nếu như có thời gian thì anh tới đó, có một vài việc tôi muốn nói rõ với anh”

Sau khi cúp máy, Bùi Hưng Nam cầm chiếc di động, đứng ngây người trước khung kính cửa sổi nhìn phong cảnh bên dưới, anh ta thẫn thờ hồi lâu.

Anh ta vừa thay cặp kính mới, bên má phải vẫn còn sưng tấy, chiều qua do hiểu nhầm cô ấy và gã Henry tóc vàng vào khách sạn thuê phòng, một phút bốc đồng đã đánh nhau với Henry.

Châu Mỹ Duy rất tức giận, anh ta còn nhớ rõ ánh mắt căm phân, và thất vọng khi cô ấy nhìn mình Bùi Hưng Nam biết mình là một tên khốn, không nên nghỉ ngờ cô ấy có hành vi sai trái với người đàn ông khác, anh ta hành xử quá bốc đồng, muốn xin lỗi cô ấy, trước đây cô ấy rất dễ mềm lòng, đã quen được cô ấy tha thứ, hiện giờ, cô ấy sẽ không còn bao dung với anh ta như vậy nữa, có xin lỗi cách mấy cũng không bù đắp lại được.

Anh ta hiện đang ở tại một khách sạn sáu sao.

giữa trung tâm thành phố Paris, sau khi ra khỏi đồn cảnh sát vì gây sự đánh nhau, anh ta thấy mình lạc lõng, tuy thời trai trẻ sung sức thường cùng hội Lục Khánh Nam bay nhảy khắp nơi, nhưng anh ta chưa từng đánh nhau bao giờ, những vết thương trên người rất đau, lòng lại càng thêm phiền muộn, Paris này quá là cơn ác.

mộng với anh ta Anh ta đã đã vé máy bay, thậm chí đã nghĩ răng thôi thì đành về nước, mỗi người có một lựa chọn riêng, anh ta cũng không muốn cưỡng ép Châu Mỹ Duy, quấy rầy hạnh phúc của cô ấy thêm nữa Anh ta chưa bao giờ là một người chồng đạt chuẩn, cũng chẳng phải một người cha tốt, thậm chí còn chẳng làm nối một người con tốt.

Từ rất lâu trước đây đã thấu hiểu rãng, cuộc.

đời anh ta sẽ dốc lòng dốc sức cho nhà họ Bùi,   cái gọi là hạnh phúc anh ta không dám mơ tưởng.

tới, đã tê liệt rồi.

“Cô ấy thật sự muốn gặp mình ư?” Bùi Hưng Nam cảm thấy quá đối bất ngờ.

Tối qua lúc ở đồn cảnh sát, cô ấy nói chuyện với anh ta bằng giọng lạnh lùng như thế, còn tưởng cả cuộc đời này cô ấy cũng sẽ không muốn liên lạc lại với anh ta nữa.

“Cô ấy tha thứ cho mình rồi?” Bùi Hưng Nam ngỡ ngàng, bỗng chốc như được hồi sinh, khuôn mặt nhăn nhó bấy lâu cuối cùng đã nở một nụ cười Nửa đêm gọi điện cho thư ký như một đứa trẻ, giọng nhẹ nhàng: “Thanh Hải, vợ tôi bắt ở lại Paris mấy hôm nữa, vé máy bay tạm hủy đã, đợi khi nào chúng tôi về sẽ liên hệ với cậu sau”

Bùi Hưng Nam lại nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thấy phong cảnh ở Paris cũng chiều lòng người, khiến cho người ta thấy vui hơn.

Cô ấy băng lòng tha thứ cho mình So với Quách Cao Minh lúc nào cũng bị Kiều Bích Ngọc giày vò, tức ói máu còn phải về dỗ dành cô thì Châu Mỹ Duy lại quen nuông chiều anh ta, hết mực khoan dung anh ta, riêng điểm này ngay đến Quách Cao Minh cũng phải ghen ty với anh ta.

Bùi Hưng Nam tự hào về cuộc sống hôn nhân của mình, chỉ cần Mỹ Duy quay về, anh thề sẽ cố gắng thay đối để mang lại hạnh phúc cho cô.

Sắc trời bên ngoài chuyển từ tối đen sang.

xám xịt, rồi sáng dần.

Ánh nắng ban mai dịu nhẹ chiếu xuống thành phố, bầu không khí trong lành, đường phố đông nghịt xe, ngập tràn sức sống.

Từ sau khi nhận được cuộc gọi của Châu Mỹ Duy, Bùi Hưng Nam phấn chấn không ngủ nổi, ngồi dậy khỏi giường mấy lần, còn liên tục vào nhà tắm soi gương, bận tâm lo lắng cho quần áo và ngoại hình của mình.

Anh ta đến quán café ngoài trời đã hẹn trước sớm hơn một tiếng, lo lắng nhìn quanh, thỉnh thoảng lại cúi nhìn điện thoại, lẩm bẩm một mình: “Chắc cô ấy sẽ đến mà”

Trước kia Châu Mỹ Duy luôn đến trước mỗi lần hẹn anh ta, cô ấy có thói quen đợi người khác, sợ đến muộn sẽ gây phiền phức cho người ta.

Thế nhưng, Bùi Hưng Nam nhìn thời gian trôi đi từng phút, đã hẹn mười giờ sáng mà sao chín giờ năm mươi phút vẫn chưa thấy cô ấy đâu.

Bùi Hưng Nam rất muốn gọi điện thoại trực tiếp cho cô, nhưng lại lưỡng lự.

Anh ta thở dài, anh ta biết lúc này mình không nên có thêm yêu cầu gì nữa, nếu như cô ấy thay đối ý định vào phút chót không muốn gặp anh ta thì anh ta cũng có thể hiểu được.

Nhưng, liệu cô ấy có gặp bọn lưu manh trên đường đi không? Bùi Hưng Nam bắt đầu lo lẳng, Paris không an toàn bằng trong nước, những kẻ bất lương thấy cô ấy hiền lành dễ bắt nạt, lỡ như xông lên làm gì   cô ấy giống như lần trước cô ấy đi giao hàng…

Bùi Hưng Nam chau mày, nhìn chắm chăm   chiếc đồng hồ đeo tay, thời gian cứ thế trôi đi, như một sự giày vò.

Chín giờ năm chín phút, chiếc taxi chở Châu Mỹ Duy dừng lại, cô ấy xuống xe, đi thẳng về phía anh ta.

Gần như mười giờ đúng, cô ấy ngồi xuống vị trí đối diện anh ta.

Khoảnh khắc cô ấy xuất hiện, mọi suy nghĩ trong đầu Bùi Hưng Nam bay biến hết, anh ta hơi ấp úng.

“… Em, em đến rồi” Không biết nói gì, đến mở lời cũng thấy căng thẳng.

Châu Mỹ Duy rất bình thản, chỉ gật đầu với anh ta.

Thái độ của cô giống như đi gặp khách hàng theo thông lệ hàng ngày.

“Anh đến đây mang tới cho cuộc sống của tôi rất nhiều rắc rối” Cô đi thắng vào chủ đê, giọng nói không quở trách mà rất điềm tĩnh.

“Con mất rồi, cuộc hôn nhân của chúng ta không cần thiết phải gắng gượng kéo dài thêm nữa, sau này, mong rằng chúng ta không làm phiên nhau” Bùi Hưng Nam kinh ngạc, những lời này đã đập tan mọi ảo tưởng trước đó của anh ta thành mây khói.

Nghĩa là, cô ấy chủ động hẹn gặp anh ta không phải để tha thứ cho anh ta mà là muốn hoàn toàn cắt đứt quan hệ với anh ta, và cô ấy còn nói rằng anh ta đến đây gây nhiều rắc rối cho cuộc sống của cô ấy.

Châu Mỹ Duy ngày xưa không bao giờ nói những lời như vậy, dù có uất ức, có thiệt thòi, cô ấy cũng luôn dĩ hòa vi quý eC   y bây giờ khiến anh ta cảm thấy rất xa lạ.

“Chuyện của Henry, anh có thể trực tiếp xin lỗi cậu ấy” Dã sao Bùi Hưng Nam cũng là người thông minh, lăn lộn thương trường đã lâu, anh ta tìm lại tiếng nói của mình rất nhanh.

“Chuyện con cái, anh biết em rất đau buồn, con mất rồi, anh cũng đau lòng, sau này anh sẽ cố gắng bù đắp cho em “Anh đã từng làm gì cho con?” Châu Mỹ Duy kìm nén tâm trạng kích động, nặng lời hỏi ngược lại anh ta.

Bùi Hưng Nam ngây người nhìn cô.

Châu Mỹ Duy nói chậm rãi, lời lẽ không hề chua chát cay nghiệt, rất bình thản, giống như.

đang kể lại câu chuyện của một ai khác: “Khi mới phát hiện có thai, nhà anh khuyên tôi phá bỏ vì sợ Bùi Thanh Tùng không chấp nhận được. Sau khi tôi gây chuyện bỏ nhà ra đi, nhà anh cho phép tôi dưỡng thai và sinh con ở ngoài. Anh nói xem, tại sao tôi cứ phải giữ nếp sống hèn mọn như thế ở nhà họ Bùi!”

Khi đó, chỉ vì cô ấy yêu anh ta, bây giờ thì sao? Đầu óc Bùi Hưng Nam rối bời, anh ta biết đã để cô chịu nhiều ấm ức, nhưng cô chưa bao giờ oán trách, thế mà lúc này, nghe cô bình tĩnh nhắc lại chuyện đã qua, từng lời từng chữ của cô đánh mạnh vào tim anh ta, khiến anh ta chỉ muốn độn thổ cho xong.

“Có biết con đã mất như thế nào không?” Châu Mỹ Duy cúp mắt xuống, cố gắng giữ giọng bình tĩnh “Hôm đó, anh đến bệnh viện thăm tôi, lúc ấy   tôi rất cảm động cho dù anh chỉ đi mua cho tôi một suất cơm trưa. Ăn được một nửa thì anh nhận điện thoại của Quan Liên, anh không nói với tôi một lời mà vội vã bỏ đi.

“So với Quan Liên và Bùi Thanh Tùng, ở nhà họ Bùi của anh, tôi hiểu rất rõ mình xếp ở vị trí thứ mấy, từ nhỏ tôi đã quen bị ngó lơ, sự tồn tại của tôi đối với anh có cũng được không có cũng chẳng sao, chính vì lẽ đó nên anh mới cảm thấy ở bên tôi không có áp lực gì, giống như một món đồ chơi, lúc nào nhớ đến thì đem ra nghịch, trách ai được, đều do tôi tự nguyện mà”

Bùi Hưng Nam chưa từng biết đến những tâm sự này của cô ấy, vội cuống lên giải thích: “Châu Mỹ Duy, em nghe anh nói..” “Tôi đã nghe thấy anh nói chuyện điện thoại với Quan Liên, hai người nhắc đến khoa nhị, tôi lo Thanh Tùng gặp chuyện nên đã tự ý xuống dưới tìm hai người.”

Châu Mỹ Duy như thể hoàn toàn không cho anh cơ hội lên tiếng, tiếp tục nói bằng giọng bình tĩnh, lạnh nhạt.

“Tôi đứng ngoài cửa phòng bệnh, đột nhiên có ai đó từ đẳng sau bịt miệng tôi, túm tóc tôi, tôi sợ ứa nước mắt, liều mạng giãng co phản kháng, tôi đã mong sao anh có thế quay lại nhìn thấy tôi biết mấy…

“Chỉ cách có hai mươi mét, anh ở trong phòng bệnh, anh và Quan Liên đang ôm nhau.

“Như vô số lần khác, anh bỏ qua tôi, bỏ qua con, tôi bị người đó kéo đến cầu thang bệnh viện, bị đẩy xuống cầu thang.

“Bùi Hưng Nam, anh có biết khi đó tôi đau đến thế nào không?” Cơ thể đau đớn dữ dội, phía dưới máu chảy không ngừng, căm hận anh ta tại sao không ngoảnh lại nhìn cô lấy một thoáng, căm hận bản thân mình tại sao khi đó lại xuống lầu quan tâm đến đám người luôn tổn thương mình, cô không muốn hèn mọn như thế nữa.