Chương 537: Không muốn liên lụy cô
Phòng bệnh khu VIP rộng rãi thoải mái nhưng nó mang lại cho người ta cảm giác bầu không khí thật lạnh lão.
Bùi Hưng Nam bởi vì nhiều ngày liên tiếp tăng ca thâu đêm, lại không ăn gì nên dẫn đến dạ dày xuất huyết, thành công làm chính mình nhập viện luôn.
Anh nằm trên giường, hô hấp đều đặn, dường như đã cực kỳ mệt mỏi, lúc bình thường khuôn mặt anh mang vẻ ôn hoà lễ độ, lúc này lại trở nên hốc hác và tái nhợt, đôi mắt nhắm nghiền đang ngủ say như không muốn tỉnh lại .
Cửa phòng nhẹ nhàng bị mở ra “Anh đã ngủ ba ngày liền rồi, bây giờ cũng đã đến lúc tỉnh lại” Quan Liên bước vào với một bó hoa bách hợp lớn, vừa thay hoa tươi ở đầu giường, cô ta vừa quay sang nói một mình, rồi nhìn Bùi Hưng Nam đang nằm nhắm mắt trên giường.
Phòng bệnh VIP rộng rãi không có ai trả lời cô ta.
Quan Liên nhíu mày lại, trong lòng có chút lo lắng. Cô ta tự cho rằng so với Châu Mỹ Duy thì tâm tính mình kiên cường hơn nhiều.
“Bùi Hưng Nam, anh thế này là tự mình không muốn tỉnh lại đúng không?” Bác sĩ nói cơ thế anh ấy không đủ dinh dưỡng, lại làm việc quá sức, còn đột nhiên hôn mê trong phòng làm việc của mình, làm việc thâu đêm liên tục nhiều ngày mà lại không ăn gì cả.
Nếu không được cấp cứu kịp thời, suýt nữa là đột tử, Cô ta biết anh đây chính là tự buông bỏ bản thân.
Đã từng có một khoảng thời gian Bùi Hưng Nam cũng lấy mạng mình ra đế đùa giỡn như vậy.
Đó là lúc anh trai anh vừa qua đời.
Bùi Hưng Nam không sâu sắc như Quách Cao Minh, cũng không cởi mở như Lục Khánh Nam.
Cha Bùi mẹ Bùi luôn nói về đứa con trai lớn đã chết hiếu thảo như thế nào, ở bên chăm sóc họ ra sao. Bùi Hưng Nam ít thời gian rảnh để ở cùng họ, lại thích đi xã giao. Nhưng hai người bọn bọ đâu biết rằng ý thức trách nhiệm của đứa con trai út này rất lớn.
Bùi Hưng Nam luôn đem nguyên nhân cái chết của anh trai đổ lên đầu mình.
Cho nên vì vậy mà anh đã nhắn nhịn để cho cô ta ngang ngược tùy tiện suốt nhiều năm qua, vậy mà lại vì con trai của anh mình mà cưới cô ta, Quan Liên cảm thấy thật buồn cười.
Vi thế cho nên đối với cuộc hôn nhân đã qua kia, trong lòng Quan Liên cũng rất phức tạp, không ngừng muốn gây hấn với anh, chọc tức anh.
Cô ta muốn biết rằng cuối cùng anh cưới cô ta có phải là vì trách nhiệm với nhà họ Bùi hay không, hay là anh đối với cô ta vẫn có chút tình cảm.
“Em thật sự đã thay đổi rất nhiều.” Quan Liên ngồi bên giường bệnh, đưa tay ra nắm lấy bàn tay của anh, bình thường thì mang đáng vẻ hống hách ngang ngược nhưng lúc này lại có vẻ dịu dành, nhỏ giọng nói:’Em yêu anh nhiều như thế, vì anh mà đánh đổi nhiều như thế”
Quan Liên dùng tay vuốt ve khuôn mặt lạnh lùng của anh, bởi vì bất tỉnh nhiều ngày mà trở nên tiều tụy, một ít râu xanh cũng mọc lên dưới căm của anh, đầu ngón tay lướt qua đôi môi khô khốc của anh, khi nhìn anh, ánh mắt cô ta chan chứa tình yêu thương và sự phức tạp.
Cô ta lại tự mình lẩm bẩm:’Em không thích sinh con, nhưng cũng vì anh mà sinh ra Thanh Tùng, em cũng đã từng cố gắng để làm con dâu tốt của nhà họ Bùi, nhưng tất cả những gì anh đối với em đều là vì trách nhiệm, thậm chí buổi tối anh còn muốn chia phòng ngủ với em”
Quan Liên càng nói càng kích động, tay trái dùng lực nắm chặt lấy cổ tay anh, tạo nên một vệt tròn hồng hồng, đôi mắt nhìn chăm chăm vào người đàn ông trước mặt ”
Bùi Hưng Nam, là anh ích kỷ hay là em ích kỷ…anh cưới em, chỉ vì muốn được nhẹ nhõm hơn trước cái chết của anh trai anh. Em yêu anh như vậy, vậy mà trước giờ anh chưa bao giờ nhìn thấy”
Phòng bệnh lạnh lẽo tĩnh mịch, xung quanh chỉ có tiếng của Quan Liên vọng lại Mang theo cay đẳng, yêu và hận.
Cửa phòng lại một lần nữa bị mở ra, kèm theo đó là một giọng nói lo lắng:” Hưng Nhân đã không còn, nếu như Hưng Nam lại xảy ra chuyện gì, chúng ta phải làm sao bây giờ, Thanh Tùng còn nhỏ như vậy…”
Bà Bùi bước vào, đôi mắt đỏ hoe, sưng tấy Ông Bùi đi theo an ủi: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, chỉ là xuất huyết bao tử thôi, bác sĩ nói không sao… Chỉ vì không đủ dinh dưỡng, cho nên mới ngủ lâu như vậy”
*Từ nhỏ Hưng Nam đã không nghe lời, cứ thích chạy ra ngoài chơi, mỗi lần như vậy đều làm chúng ta lo lắng. Nếu như là Hưng Nhân thì chắc chắc sẽ không tùy tính như vậy.Bà Bùi vừa lẩm bẩm vừa lấy tay che mặt, giọng nghẹn ngào.
Ông Bùi cũng nét mặt u sầu, vỗ vỗ vai bà Bùi Quan Liên đã giảm bớt vẻ mặt kích động vừa rồi, đứng dậy gọi bọn họ: “Ba, mẹ”
Ông Bùi hỏi: “Tình hình của Hưng Nam hôm nay thế nào?” Khi ông bước đến cửa sổ, mở tấm rèm nặng trịch ra, roẹt một tiếng, ánh nắng chói chang cũng lập tức tràn vào, cả căn phòng dường như có thêm chút sức sống.
“Quan Liên tùy tiện trả lời:”Vẫn như cũ thôi ạ, còn chưa tỉnh lại” *..,
Cô là ai?” Chính vào lúc này, Bùi Hưng Nam đang năm trên giường bệnh mở mã ra, anh mơ mơ hồ hồ nhìn người phụ nữ trên đỉnh đầu mình.
Anh dường như cảm thấy toàn thân cứng đờ và khó chịu, nhíu mày thật chặt, sau đó quay đầu nhìn những đồ trang trí màu trắng xung quanh, lầm bầm nói: “Tôi, tôi đang ở đâu?”
Quan Liên mở to hai mắt nhìn anh đầy phấn khích “ Bùi Hưng Nam cuối cùng anh cũng tỉnh rồi” Cô cúi xuống ghé sát vào mặt anh, giọng nói háo hức và thiết tha: “Anh không nhận ra em sao ?I”
Những lời này có chút lo lắng “Quan Liên” Anh nhanh chóng nói ra tên của cô, nhưng giọng điệu đầy cảnh giác, ngủ nhiều ngày đến khàn cả giọng, mạnh mẽ cảnh cáo cô: “Quan Liên, tôi cấm cô làm tổn thương anh của tôi!”
Tay trái của anh còn đang truyền dịch, mạnh mẽ nắm chặt lấy tay cô:”Đi nói cho anh ấy biết, không cho anh ấy đi Thụy Sĩ leo núi tuyết, anh ấy không có kinh nghiệm, rất nguy hiểm” “Bùi Hưng Nam anh bình tĩnh một chút đi”
Anh nằm lấy tay của Quan Liên làm cô bị đau, sau đó cô đột ngột kéo nó lại: “Anh trai của anh đã chết rồi” Cô hét lên Toàn bộ khu VỊP im lặng trong giây lát Mơ hồ có thể nghe thấy tiếng bà Bùi đang che mặt khóc nức nở.
Mà Bùi Hưng Nam ngơ ngác như thể đã hiểu ra, cả người thất thần nhìn lên hoa văn trên trần nhà trắng xóa trên đầu.
Thì ra anh lại gặp ác mộng.
Chỉ cần bị căng thẳng và áp lực trong công việc, anh sẽ mơ thấy lại những ký ức xám xịt ngày xưa và không thể dứt ra được.
Ngoài cửa có người đi vào, khẽ ho một tiếng: ” Bùi Hưng Nam, cậu tỉnh rồi” Lục Khánh Nam lại gặp phải cảnh tượng Bùi Hưng Nam nửa tỉnh nửa mê.
Từ lâu, họ đã biết rằng Bùi Hưng Nam luôn ưu tư về chuyện của anh trai mình, đem hết lỗi và trách nhiệm đổ lên đầu mình.
Nhưng không ngờ Bùi Hưng Nam lại tự tạo áp lực tâm lý cho mình đến vậy.
Thấy có người ngoài bước vào, ông Bùi bà Bùi lập tức điều chỉnh cảm xúc, bà Bùi cũng vào phòng tắm rửa mặt lau nước mắt trên mặt “Giúp tôi xuất viện” Bùi Hưng Nam cũng không khách khí với Lục Khánh Nam, nhìn anh ta và khẳng định một câu.
Quan Liên xúc động: ” Sao có thể như vậy được? Bác sĩ nói cơ thể anh còn rất yếu, rất có thể lại xuất huyết dạ dày, phải tiếp tục năm viện” Lục Khánh Nam nhìn Bùi Hưng Nam yếu ớt đến sắc mặt tái nhợt, nhưng ánh mắt lại kiên định, nhún vai, xoay người đi ra ngoài giúp Bùi Hưng Nam làm thủ tục xuất viện.
Hưng Nam, anh lại phát điên cái gì vậy? Anh có biết lúc đó anh đột nhiên ngất xỉu trong phòng làm việc không, khi nghe tin đó em đã lo lắng như thế nào không? Bây giờ anh không được phép xuất viện!” Quan Liên rất lo lắng.
Anh tự mình ngồi dậy, chậm rãi tháo bỏ cây kim tiêm trên tay trái, sau đó bước ra khỏi giường, tự lẩm bẩm một mình: “Có rất nhiều chuyện tôi không thể khống chế, nhưng ít nhất tôi có thể kiểm soát được tấm thân tàn của mình.
Ông Bùi có vẻ hơi tức giận, ông ấy trầm giọng nói: “Hưng Nam, con không thể ích kỷ như vậy, con không thể khiến mọi người phải lo lắng cho con nhiều như vậy”
*Con ích kỷ sao, nếu như con ích kỷ thì con đã không màng tới vợ con mình rồi” Bùi Hưng Nam mặc đồ bệnh nhân, chân có chút yếu, hai tay chống đỡ thành giường, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Mọi người còn muốn cái gì ở con” Nhà họ Quách, phòng ngủ chính Đông uyển.
Lúc này, Kiều Bích Ngọc đang nói chuyện điện thoại với Châu Mỹ Duy:”… Tôi có một chuyện không biết có nên nói với cô hay không.” “Bùi Hưng Nam mới đây vì xuất huyết dạ dày đã phải nhập viện rồi”
“Thoả thuận ly hôn lúc nấy cô gửi cho anh ấy, anh ấy đã ký rồi và đã gửi đến toà án” Ban đầu Bùi Hưng Nam nói vậy là vì không muốn làm liên lục Châu Mỹ Duy, để cô an tâm đi Pháp bắt đầu cuộc sống mới một lần nữa.