Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài

Chương 533




Chương 533: Họ muốn đưa em đi

 

“Có phải có gì giấu anh không?” “Em cảm thấy Thanh Châu có gì đấy rất kì lạ..” Quách Cao Minh giọng có chút nóng nảy, đánh gấy lời cô, hỏi ngược lại “Đồng tiền cổ em nhặt được trước đây đâu?”

“Lần nào em hỏi chuyện về Quách Thanh Châu mọi người cũng nghĩ là em cố tình kiếm chuyện “Anh hỏi em, đồng tiền cố!”

Kiều Bích Ngọc không nghĩ anh sẽ đột nhiên nhắc đến chuyện đồng tiền cổ, ánh mắt anh quá nóng, bị nhìn chăm chăm như vậy có chút không thoải mái, bèn âm ừ đáp một tiếng: “Không ở chỗ em.

Nhưng Quách Cao Minh rõ ràng không để cô ốm ờ cho qua như thế: “Vậy đồng tiền đó giờ đang ở đâu?”

Ánh mắt anh sắc bén nhìn cô đầy nghỉ ngờ, Kiều Bích Ngọc có chút không được tự nhiên, chầm chậm nói ra mấy chữ: “Đưa cho Đường Tuấn Nghĩa rồi”

Quách Cao Minh dường như rất ngạc nhiên với đáp án này, cố gắng dùng giọng điệu bình tính để hỏi: “Có biết đồng tiền cổ ấy là huân chương của gia tộc Strozzi không?”

“Đường Tuấn Nghĩa lúc nhìn thấy đồng tiền cố ấy cũng nhắc đến cái cụm ‘huân chương của gia tộc Strozzï'” Kiều Bích Ngọc nói sự thật, lúc ấy cô căn bản không đế tâm đến huân chương gia tộc gì gì đó, đồng tiền cổ kia kể từ lúc cô đưa cho Đường Tuấn Nghĩa thì nó đã không liên quan gì đến cô nữa”

“Con mèo đen đó ngay từ đầu đã xuất hiện ở khu phố Tân An nơi Đường Tuấn Nghĩa trú, nếu nó là con mèo tên Bá Tước, thì rất có khả năng nó cũng là của gia tộc Strozzi.

Giọng điệu Quách Cao Minh trầm thấp đều đều như đang xứ lí công việc.

Kiều Bích Ngọc không để bụng lắm: “Vậy thì sao? Không phải chỉ là một con mèo sao? Mà cái gia tộc gì gì kia liên quan gì đến em, em còn chẳng biết bọn họ…”

Đề tài câu chuyện vừa dời đi, sắc mặt Kiều Bích Ngọc liền không vui, nhấn mạnh: “Hơn nữa, em thấy một con mèo căn bản chẳng phải chuyện quan trọng gì, bây giờ chủ yếu là Quách Thanh Châu, em nghỉ ngờ việc Mỹ Duy sảy thai có liên quan đến cô ta..”

Quách Cao Minh lạnh mặt, đột nhiên bước một bước lớn đến gần cô.

Kiều Bích Ngọc bị động tác đột ngột của anh doạ giật mình, lùi lại một bước, ngã ngồi lên giường.

Ngẩng đầu lên ngước nhìn Quách Cao Minh đứng cạnh giường, không hiếu sao trong lòng.

thấy có chút thấp thỏm.

Ánh mắt cô nhìn ra xa, không dám nhìn thẳng   Cứ cảm thấy Quách Cao Minh tối nay có chút nghiêm túc quá.

Bình thường anh cũng không nói nhiều chuyện “công việc” với cô như vậy.

“Em nên biết, em không phải con ruột của Kiều Văn Vũ” Quách Cao Minh nói năng thẳng thần sắc bén.

“Cung Nhã Trang mẹ của em khi còn trẻ qua lại với không ít đàn ông, bà đi quán bar rồi ngủ với một gã đàn ông lạ mặt, ngoài ý muốn sinh ra em, em thậm chí còn không biết cha ruột của mình là ai” Sự thật bị nói trắng ra như vậy, cực kỳ khó chịu.

Kiều Bích Ngọc sắc mặt không dễ chịu chút nào, hét lên với anh: “Thế thì đã sao! Chuyện giữa em với bố em và nhà họ Kiều không cần anh quan tâm!” Nhà họ Kiều lụi bại, thân phận cô lại không rõ.

ràng, là đứa con riêng, đứa con hoang không biết bố đẻ là ai.. Nhưng dù sao đi nữa, trong lòng cô vẫn luôn có tâm lý muốn bao che, bất kể nhà họ Kiều có nát thế nào thì đó cũng là gia đình của cô.

So sánh với cậu quý tử độc đinh nhà họ Quách đây, cô đúng là trèo quá cao rồi.

“Anh.. anh đang nói mẹ em với gã đàn ông kia” Quách Cao Minh như mới ý thức được giọng điệu của mình có hơi quá nghiêm nghị, nhìn cô ngồi trên giường đầu cúi thấp, bộ dạng suy sụp, anh có chút hối hận bản thân vì đã nóng nảy quá.

“Đối phương chắc là người của gia tộc Strozzi” ~ Giọng anh trở nên mềm nhẹ hơn “Vậy thì sao chứ” Kiều Bích Ngọc tức giận, vẫn cái kiểu hỏi ngược lại không quan tâm đấy.

Quách Cao Minh mắt híp lại, anh đang cực kì nhãn nại với kiểu nói chuyện của cô, hai tay anh đặt lên vai cô, gương mặt lạnh lùng anh tuấn tiến lại gần, mắt đối mắt, từng chữ từng chữ nói với cô: “Nếu cha ruột của em là người gia tộc Strozzi, vậy rất có thể họ sẽ đưa em trở về” –

Giọng điệu anh mang một phần áp bức, Kiều Bích Ngọc hơi căng thẳng, não nhất thời   không tiếp thu được: “Trở về đâu cơ?” Quách Cao Minh mím chặt môi, nhìn chäm chăm vào cô, không nói tiếp nữa.

Anh xác định được, Kiều Bích Ngọc căn bản không biết chút gì về gia tộc Strozzi.

Gia tộc Strozzi kia là người ở đâu?” Vậy mà lại gợi lên lòng hiếu kỳ của cô.

Quách Cao Minh buông tay ra, không rõ trong lòng đang nghĩ gì, sắc mặt anh có chút kỳ quái, bèn bỏ lại một câu:   “Dù sao thì em cũng đừng hòng trở giọng, anh lạnh lùng kiên định, xoay người bước ra khỏi phòng.

Kiều Bích Ngọc ngơ ngác nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của Quách Cao Minh, từ lúc vào phòng đã ù ù cạc cạc bị anh hỏi đủ thứ, xong cũng chẳng nói rõ ràng đã bỏ đi luôn Nghĩ lại khi đó bị Quách Thanh Châu vu oan, bị ông cấm túc phạt chép sách, trong lòng lại bực mình, cô bèn túm lấy chiếc gối của Quách Cao Minh ở đầu giường, ném mạnh xuống đất, còn đạp đạp lên mấy cái để xả giận.

“…Tảng băng khốn kiếp, tên đàn ông xấu xa, nửa tháng rồi tôi không được về phòng ngủ, vừa vào đã chẳng hỏi thăm tôi bị cấm cửa đã phải chịu khổ sở thế nào, còn nóng nảy với tôi. Chẳng hiểu ra làm sao, tưởng tôi không biết học Châu Mỹ Duy chạy sang nước ngoài sao

? Hừ”   Gối của Quách Cao Minh bị giẫm lên vô số vết   chân mờ mờ, cuối cùng bị cô đá một phát bay đến bên cạnh thùng rác.

Cô giận dỗi bỏ đi tắm ngâm nước nóng mới thấy vơi vơi cơn tức, xong xuôi chui lên giường đi ngủ, ban nấy Quách Cao Minh có nhắc đến “gia tộc Strozzi”, cô cảm thấy không có hứng thú, càng không định trở về sống cùng cha ruột của mình “Meo~””

Con mèo đen ngồi bên ngoài ban công, màu lông đen tuyền như hoà lẫn với bóng đêm, nó ngồi đó bất động, đến Quách Cao Minh vừa nấy ở trong phòng cũng không phát hiện ra.

Từ khi Châu Mỹ Duy đi nước ngoài, Kiều Bích Ngọc luôn có cảm giác cuộc sống của mình thiếu đi cái gì đó. Vốn dĩ cô đã không có bạn bè gì mấy, người bạn duy nhất thì đột nhiên ra nước ngoài, nên có chút khó thích ứng.

Hơn nữa, đến cả con mèo đen thường xuất hiện trước mặt cô cũng đột nhiên mất tích, không còn lởn vởn trước mặt cô nữa.

“Chắc không phải là Quách Cao Minh đã bắt nó lại rồi đấy chứ?” – Cô đoán mò.

Nhưng vẫn có cảm giác để bắt được con mèo đen đấy không phải chuyện dễ dàng gì Sau khi dùng xong bữa sáng, cô nhàn rỗi tản bộ trong ngôi nhà rộng lớn của họ Quách, điểm đến đầu tiên chính là phòng của cặp song sinh nam.

Nếu không phải bởi vì mấy quy tắc nghiêm khắc của ông già đó, cô chắc chẩn mỗi ngày đều có thể chơi đùa với bọn trẻ, không đến mức nhàm chán như này.

“Ngoao..” Vừa bước đến cửa phòng bọn trẻ, cô liền nghe thấy tiếng mèo kêu.

Không giống tiếng kêu kiêu ngạo như bình thường, mà tiếng kêu cực kì thảm thiết, chói tai: “Ngoao…” còn có chút bất lực.

Kiều Bích Ngọc nhìn theo nơi phát ra tiếng kêu, sắc mặt kinh ngạc.

Thật sự là con mèo đen Bá Tước đó, Mà nó còn đang chơi ở trong phòng bọn trẻ.

“Gô Ngọc” ~ Cô giúp việc trong phòng vừa nhìn thấy cô lập tức lễ phép chào hỏi.

“Chuyện gì vậy!” — Kiều Bích Ngọc hốt hoảng chạy vào trong phòng, ngón trỏ chỉ vào con mèo.

đen nguy hiểm kia ~ “Tại sao lại để nó ở cùng bọn trẻ con…” — Giọng cô vội trở nên cao vút.

Móng vuốt con mèo đen kia có độc!   “Cô Ngọc, con mèo đó,   Cô giúp việc vẻ mặt khó nói, đang định giải thích.

Kiều Bích Ngọc đã chạy đến bên chiếc giường nhỏ, hai tay trực tiếp bế nhấc con mèo lên tránh xa bọn trẻ.

Ngoài ý muốn là con mèo đen đó lại không cào loạn, không kháng cự, ngoan ngoãn để Kiều Bích Ngọc ôm lấy, cuộn tròn người đầu gục xuống đuôi, dường như còn thở dài một hơi.

“U wa wa..” ~ Nhóc con đã học được cách bò.

dậy rồi, trên gương mặt non mềm bụ bẩm lăn dài từng giọt từng giọt nước mắt to, hai cánh tay mập.

mạp xua xua, tỏ rõ muốn con mèo đó, Đôi mắt vàng kim của con mèo đen giật mình, lại như sợ hãi thu nhỏ mình trong lòng của Kiều Bích Ngọc, bốn móng vuốt còn bám chặt lấy quần áo cô, sợ bị rơi xuống đất “Cô Ngọc à, cậu nhóc cực kỳ thích ôm con mèo đen này” ~ Cô giúp việc nhỏ giọng giải thích.

Kiều Bích Ngọc mềm lòng, mắt đối mắt với con mèo đang bám trên người cô, khó hiểu hỏi

Vừa dứt lời, Kiều Bích Ngọc liền tròn mất nhìn con mình vừa u u khóc to vừa giơ tay mạnh mế túm chặt lấy đuôi con mèo, mèo đen giật mình sợ hãi, sau đó cả con mèo rơi xuống giường nhỏ, Bánh Bao Nhỏ thoả mãn ôm lấy vật nuôi lông mềm mại, còn dụi dụi gương mặt phúng phính lên đầu mèo: “Meo, meo~” Kiều Bích Ngọc đứng bên cạnh nhìn.

Đối với việc con mình đang hành hạ con mèo, cô chẳng nghĩ gì, cô xoay đầu không cảm xúc   nhìn mấy cô giúp việc: “Các cô có nói với ông là đứa trẻ đã biết nói chưa?” Đứa con của cô đã gần tròn một năm tuổi, cuối cùng cũng đã học nói được rồi, thế nhưng lại không gọi ba mẹ, hay gọi ông, mà lại kêu tiếng mèo.