Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài

Chương 521




Chương 521: Mèo đen dẫn đường

 

“Chắc chắn có hiểu lầm.”

*…Kiều Bích Ngọc không thể thêm hoa nhụy tây trong tố yến của em” Trong bệnh viện, Châu Mỹ Duy vì thân thể suy yếu, thai nhi không ổn định, cần phải nhập viện để quan sát tránh xảy thai Bùi Hưng Nam nói nguyên nhân đắn đến việc cô suýt chút nữa xảy thai, lại là do trong bong bóng cá hải sâm tổ yến mà Kiều Bích Ngọc mua cho cô có trộn lẫn hoa nghệ tây.

Thời gian gần đây cô vẫn luôn dùng những đồ này, vậy nên khi nghĩ lại sau lưng không khỏi phát lạnh.

“…Cũng may những thứ đồ khô này đều cần ngâm rửa nhiều lần, nếu không lượng em ăn vào sẽ càng nhiều” Bùi Hưng Nam đã sai người đem “bằng chứng” toàn bộ đều bảo vệ ổn thỏa, đợi sau khi Quách Cao Minh đi công tác về, lại nói tiếp Bùi Hưng Nam ít nhiều cũng hiểu tính cách của Kiều Bích Ngọc, cô ấy không phải là loại phụ nữ tâm địa độc ác, giấu hoa nhụy tây kiếu này đại   khái không phải là chủ ý của Kiều Bích Ngọc, nhưng hiện tại liên quan đến an nguy tính mạng của đứa bé và tiểu Châu, anh ta muốn mọi thứ: phải nghiêm ngặt.

*…Tiểu Châu, Vì sự an toàn của em và con, đoạn thời gian này nên ở lại bệnh viện dưỡng thai, anh sẽ nhân mấy ngày này đi tìm một căn nhà yên tĩnh thoải mái, em không cần phải quay về chỗ của Kiều Bích Ngọc nữa.”

Châu Mỹ Duy nghe anh ta nói lời này, biểu tình có chút do dự: “Nhưng mà, nhưng mà chuyện này khẳng định không phải do Kiểu Bích Ngọc làm…”

Bùi Hưng Nam múc nửa bát cháo thịt đưa cho cô: “Đừng nghĩ nhiều, chuyện này anh và Quách Cao Minh nhất định sẽ tra rõ ràng, hiện tại anh chỉ hy vọng em cố gắng chăm sóc cho bản thân, bổ sung dinh dưỡng cho bảo bảo, biết chưa” Âm thanh của anh ôn nhu.

Châu Mỹ Duy nhìn anh, quyết định nghe theo ý kiến của chồng, thuận theo gật gật đầu.

Cô biết, tính tình của Bùi Hưng Nam thuộc loại lạnh nhạt, nhưng hễ anh chấp nhận rồi, thì anh sẽ gánh vác trách nhiệm không chút do dự.

Giống như thời khắc này, anh là thật sự quan tâm cô cùng với bảo bảo trong bụng oô.

*,.Bà Lục lúc nấy nói chuyện không giống bình thường” Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Sắc mặt bà Bùi có chút khó chịu, xách theo một chén oanh gà bước vào.

“Mẹ” Châu Mỹ Duy ngồi dựa vào trên giường bệnh, nhìn thấy người lớn, lập tức ngoãn ngoãn cất tiếng chào.

Bà Bùi nhìn cô, nhẹ ừ một tiếng, “… Sáng sớm nay cùng cha con đi chợ mua gà, nấu mấy tiếng đồng hồ rồi”

“Cám ơn mẹ” Bà Bùi tỏ ý bảo Bùi Hưng Nam đem canh gà đổ ra đợi nguội rồi hãng uống, theo sau đó rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh giường của Châu Mỹ Duy, giọng nói ôn nhu: ” Tiểu Châu, qua con đột nhiên nhập viện, mẹ và cha con cái gì cũng không biết, con đừng trách chúng ta”

“Đừng nói như vậy, con không có việc gì, không cần thiết phải làm phiền cha mẹ” Sắc mặt Châu Mỹ Duy vẫn như cũ có chút yếu ớt tái nhợt, nhưng cũng miễn cưỡng cười.

Về phần nguyên nhân cô nhập viện, Bùi Hưng Nam cũng không có nói chỉ tiết với cha mẹ, càng không đề cập đến ở trong đồ bổ mà Kiều Bích Ngọc tặng phát hiện hoa nghệ tây, nhiều một chuyện không bằng bớt đi một chuyện.

Mà bà Bùi dường như cũng không quá nhiệt tình đi hỏi nguyên nhân, khách sáo nói một câu: “Không có việc gì thì tốt” Nhưng ngay lập tức bà Bùi lại hỏi: “Đúng rồi, tối hôm qua Kiều Bích Ngọc có nói gì với bà Lục không?” Lời này thế hiện rõ sự quan tâm.

Châu Mỹ Duy đang định mở miệng qua loa nói không có chuyện gì.

Nhưng bà Bùi lại nhíu mày nói tiếp: “Tiểu Châu, mẹ biết với tính cách của con sẽ không nói lung tung, có thể là do nguyên nhân tối hôm qua mẹ và cha con không kịp thời đến bệnh viện thăm con, miệng lưỡi người xung quanh…

Kiều Bích Ngọc cũng không biết là đã nói gì với bà Lục, lúc nấy bà Lục gọi điện thoại cho mẹ mà ngữ khí dường như nói mẹ là bà mẹ chồng độc ác gì đó…”

Bà Bùi thân là giáo sư nổi tiếng, cũng được coi là người có danh dự, được học sinh kính trọng và yêu quý, tự nhiên sẽ có vài phần kiêu ngạo, nhưng vừa nấy bi bà Lục dạy dỗ một hồi, thật sự là ấm ức.

Chuyện này Châu Mỹ Duy không biết phải mở miệng như thế nào, bởi vì chuyện trước đây Kiều Bích Ngọc tức giận ra tay đánh Bùi Hưng Nam khiến bà Bùi luôn canh cánh trong lòng, mặc dù cô cũng đau lòng vì chồng bị tát, nhưng Kiều Bích Ngọc là vì cô trút giận, cô tự nhiên sẽ không thể nói gì “Mẹ, thực ra Kiều Bích Ngọc cô ấy…”

*Bỏ đi, đừng nhắc đến cô ta nữa? bà Bùi dường như bất đắc dĩ thở dài: “…nhà chúng ta từ trước đến nay không tranh không giành, bọn họ thích bôi đen như thế nào liền như thế đó, cây ngay không sợ chết đứng”

“Đúng rồi, tiểu Châu, trước cha mẹ nói với con chuyện bỏ đứa bé này, thực ra cũng không phải là ép buộc con, chỉ là cảm thấy đứa bé này đến có chút đột ngột rồi”

Châu Mỹ Duy nghe bà Bùi nói những lời này, cô lập tức trở nên căng thẳng: “Mẹ, nếu như cha mẹ là sợ Bùi Thanh Tùng không chấp nhận con của con, vậy thì con nguyện ý ở bên ngoài không quay về nhà họ Bùi nữa” Trải qua chuyện tối qua suýt chút nữa mất đi đứa bé, hiện tại đứa bé chính là toàn bộ của cô.

Bà Bùi trấn an, an ủi cô, ngữ khí ôn hòa: “Đừng căng thẳng như vậy, chúng ta là người một nhà…mẹ là muốn nói, nếu hiện tại chúng ta đã quyết định giữ lại đứa bé này, vậy thì con hấy cố gắng dưỡng thai, thuận lợi sinh đứa bé này ra, thêm một đứa cháu nhà họ Bùi chúng ta đương nhiên vẫn nuôi được.”

Châu Mỹ Duy nghe đến : “Chúng ta là người một nhà’ trong lòng có chút cảm động, đang muốn nói chút gì như về sau nhất định sẽ hiếu thuận cha mẹ chăm sóc con nhỏ…

Nhưng lúc này bà Bùi ngữ điệu lại thêm phần   nghiêm túc: “Bùi Thanh Tùng là cháu đích tôn, theo trình tự cũng là người thừa kế thứ nhất của nhà họ Bùi sau này, mẹ hy vọng sau này con cũng có thể coi Bùi Thanh Tùng như con ruột, đừng đối xử phân biệt với nó có được không?”

Biểu tình cảm động trên mặt Châu Mỹ Duy nháy mắt cứng đờ, Cô không muốn đối mặt với bà Bùi, thoáng nghiêng mặt đi, sau đó gật đầu. “Vâng”

Bà Bùi lúc này vẻ mặt với tràn đầy tươi cười vừa lòng: “Nhà họ Bùi chúng ta đúng là đã cưới về được một nàng dâu tốt, hiền lành hiểu lòng người, về sau gia đình chúng ta chắc chắn sẽ hòa thuận, vạn sự như ý” Mà lúc này, điện thoại để trên tủ đầu giường bệnh của Châu Mỹ Duy rung lên, cô nhanh chóng nhìn một cái, tên hiển thị là Kiều Bích Ngọc gọi điện đến.

Châu Mỹ Duy lập tức cầm điện thoại tắt đi.

Nếu như bà Bùi nghe thấy cô nói chuyện điện thoại với Kiều Bích Ngọc, vậy thì bầu không khí hòa thuận khó có được sẽ bị phá vỡ.

Điện thoại Kiều Bích Ngọc gọi đến cô không dám nghe.

Nhà họ Quách, ở trong phòng ngủ xa hoa rộng lớn ở tầng 2 Uyển Như.

Kiều Bích Ngọc nhìn điện thoại bị tắt, biểu  tình có chút giật mình.

Trước đây Châu Mỹ Duy sẽ không tắt điện thoại của cô như hiện tại, có khả năng Châu Mỹ Duy tức giận chuyện ở trong tổ yến có giấu hoa nghệ tây.

Cô ấy cũng nghi ngờ sao.

Hay là nói cô ấy và Bùi Hưng Nam đều tránh „Coi như thật sự tìm thấy hoa nghệ tây gì đó, vậy thì cũng không nên nghỉ ngờ mình chứ, mình sao có thể sẽ làm loại chuyện này”

Thần sắc của Kiều Bích Ngọc có chút mất mát, ngồi trên giường, tay nằm chặt điện thoại, trong đầu cô có chút kích động muốn gọi điện thoại cho Quách Cao Minh, muốn nói cho anh chuyện này, cô thật sự là bị oan mà.

Cuối cùng cô cũng không gọi điện cho Quách Cao Minh, một là không muốn gọi điện làm phiền đến công việc của anh, hai là cô không muốn gọi điện thoại đường dài chỉ đế gọi cho anh cáo trạng Cô Kiều Bích Ngọc cũng là người có nguyên tắc.

vàng xuống lầu tìm bác Phương: “… Trước đây tôi nhờ bác chuẩn bị một ít bong bóng hải   sâm tố yến là mua ở đâu, làm sao lại trộn lẫn cả hoa nghệ tây.”

Bác Phương đang ở trong phòng bếp của Uyển Như bận việc, nghe thấy âm thanh của Kiều Bích Ngọc, quay đầu có chút ngạc nhiên cô ấy cư nhiên vậy mà chạy đến phòng bếp rồi, càng ngạc nhiên khi nghe thấy lời cô ấy nói   *Nguyên liệu nấu ăn của nhà họ Quách như đồ khô, tổ yến, hoa quả đều là do các nhà cung ứng cung cấp cổ định, mỗi lân hàng hóa chuyển vào đều được kiểm tra một lượt, hơn nữa những nhà cung ứng này đều là hợp tác lâu dài, thực phẩm an toàn nên bình thường không thể xảy ra vấn đề được”

Bác Phương dừng lại việc đang làm, cùng cô vừa bước ra khỏi phòng bếp nóng hầm hập, vừa nói chuyện: “Mợ cả, cô lúc nãy nói cái gì mà giấu hoa nghệ tây?” Sắc mặt của Kiều Bích Ngọc ngưng trọng nhìn bác Phương, nghiêm túc nghe mỗi từ mà bác ấy nói, cô sẽ không dễ dàng hoài nghỉ người ở bên cạnh mình, trong ánh mắt bác Phương không hề có ý xấu, không thể nào là bác ấy làm được.

*…Đoạn thời gian trước tôi nhờ bác chuẩn bị ít đồ bổ, những thứ đó là tôi tặng bạn, bác lúc đó có trộn lẫn thứ đồ gì vào trong những đồ khô đó không?”

“Trộn lẫn? Làm sao có thể” Vẻ mặt bác Phương căng thẳng, vội vàng giải thích: “Tôi biết cô Châu có thai, đồ đưa cho thai phụ ăn sao có thế tùy tiện được, càng không thế trộn lẫn hàng kém chất lượng được…”

Bác Phương là quản gia của Uyển Như, ngoại trừ ngày thường chăm lo đồ ăn thức uống cho mọi người bọn họ, cũng sẽ đặc biệt quan tâm đến những người làm khác.

“Lần trước là tôi đích thân lựa chọn, đều là những đồ bố cao cấp nhất” Nhà họ Quách bọn họ nếu đã tặng quà, chắc chắn sẽ tặng những đồ tốt nhất.

Kiều Bích Ngọc nhìn bác Phương không giống như nói dối, nghĩ muốn hỏi thêm chút nữa, nhưng lúc này một loạt âm thanh ngạo mạn truyền đến: “Từ sáng đến tối đều chỉ nghĩ xem làm thế nào đem mọi thứ của nhà họ Quách mang đi”

Cô Quách Linh vẻ mặt khiêu khích đánh giá cô, châm chọc khiêu khích: ” Kiều Bích Ngọc cô tốt xấu gì cũng đã gả vào nhà họ Quách, là dâu nhà họ Quách, bất luận như thế nào thì cô cũng nên vì nhà họ Quách mà suy nghĩ, cô làm sao mà ngày ngày nghĩ đến việc chiếm lợi từ trong nhà thế, còn mặt dày mang nhiều đồ trong nhà về nhà mẹ đẻ như vậy” *Cô ba, mợ cả có một người bạn mang thai, chỉ là tặng chút đồ thôi mà” Bác Phương hòa khí mở miệng, giải thích Kiều Bích Ngọc không có mang đồ về nhà mẹ đẻ.

Nhìn thấy Kiều Bích Ngọc cư nhiên lại không phản bác tranh cãi, rất hiếm thấy, bình thường hai người này hễ gặp mặt là phải cãi nhau vài câu, khí thế ngút trời.

Bác Phương nhìn ra được hôm nay Kiều Bích Ngọc có chút tâm sự trong lòng, quan tâm nói: “Mợ cả, có phải là có chuyện gì rồi không, mấy thứ đồ khô đó thực sự là kiểm tra ra được có trộn hoa nghệ tây sao, điều này là không thế nào…hay là nói với cậu Cao Minh một tiếng.”

“Không cần” Kiều Bích Ngọc nói xong liền tự mình đi ra khỏi Uyển Như, tâm tình ngổn ngang, cũng không có tâm tình để tâm đến lời khiêu khích của cô Quách Linh, sắc mặt nghi hoặc đi bộ tùy ý theo con đường nhỏ.

“Meo~” Đột nhiên ở bụi cỏ bên phải hậu hoa viên Uyển Như truyền đến tiếng mèo kêu.

Kiều Bích Ngọc dừng lại bước chân, cô cảnh giác nhìn về phái cây hoa hồng phía bên tay phải, quả nhiên có một con mèo cả mình đen thui ưu nhã chậm rãi đi ra ngoài.

Nó lắc cái đuôi dài, đoan trang ngồi xuống, một đôi mắt màu vàng nhìn về phía cô.

Trong nháy mắt, Kiều Bích Ngọc có một cảm giác hoảng sợ, đại não chưa phản ứng kịp, con mèo đen này đột nhiên nhanh nhẹn nhảy lên một cái, nó nhanh chóng chui vào lùm cỏ, ồn ào một   chút rồi biến mất.

Buổi chiều ánh nắng trên đỉnh đầu cô chói chang, thân hình nhỏ nhẫn của con mèo đen tuyền nhanh chóng hiện lên trước tâm mắt của cô, Kiều Bích Ngọc theo bản năng đuổi theo.

Nói tiếp, thân hình của con mèo đen này nếu như trốn ở trong góc tối Kiều Bích Ngọc đoán chừng là sẽ không tìm được, nhưng cố tình ở dưới ánh nắng chói chang này con đường mà nó chạy rất rõ ràng, thậm chí dường như là cố ý dẫn Kiều Bích Ngọc đến nơi nào đó.