Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài

Chương 491




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 491: Người đàn ông thích ăn đồ ngọt

 

Một khu phố cũ ở phía đông của Thành phố Bắc An, khu phố Tân An từng là khu vực trung tâm của Thành phố Bắc An, đã từng rất sầm uất và cũng lưu truyền lại nhiều công trình kiến trúc lịch sử có giá trị Các tòa nhà ở khu vực này không cao, nhiều nhất là khoảng năm hoặc sáu tầng, tuy không hiện đại như những tòa nhà ở thành phố, nhưng cư trú tại đây chủ yếu là cư dân địa phương, họ khá giàu có, những người già đã về hưu trong tay đều có vài căn nhà mới ở khắp nơi.

Nhịp sống của người dân ở đây rất chậm, rất thoải mái và an nhàn, “Người đàn ông đó hôm nay có đến nhà hàng của chúng ta không?” Một nữ nhân viên của một nhà hàng đang tò mò nhìn xung quanh quảng trường.

Ở trung tâm khu phố Tây An có một quảng trường cũ, môi trường xung quanh trong lành cũng khá tốt, xung quanh cũng có nhiều nhà hàng, đặc biệt là có một nhà hàng đồ Tây chuyên về bánh quy và bánh ngọt làm thủ công, kinh doanh rất tốt, có rất nhiều khách du lịch từ khắp nơi đến ăn.

Gần đây nữ nhân viên của nhà hàng này đã để ý đến một vị khách nam rất đặc biệt Anh ta thường xuyên đến đây, tính tình có vẻ hơi quái gở, thích nhất ngồi ở một vị trí trong góc, có vẻ ám ảnh về chỗ ngồi cố định, nếu có người ngồi ở vị trí anh ta thường ngồi thì anh ta sẽ quay lưng bỏ đi.

“Anh ta đến nhà hàng của chúng ta dùng bữa cũng đã gần nửa năm rồi. Cô còn chưa biết anh ta tên gì sao?” Trong thời gian rảnh rỗi của nhà hàng, các nữ nhân viên tụ tập với nhau và thích bàn luận về vị khách nam đặc biệt kia.

“Cô ngay cả anh tới ăn cơm ở nhà hàng của chúng ta bao lâu đều nhớ rõ như vậy sao hả?” “Tất nhiên rồi, anh ta có ngoại hình và khí chất đặc biệt như vậy, làm sao có thể quên được” Hầu hết những người làm việc ở nhà hàng đều là những cô gái rất trẻ, có một số là sinh viên đại học làm việc bán thời gian, một số đã bỏ học để đi làm kiếm tiền.

Ở tuổi mới biết yêu, phụ nữ đa số đều rất háo hức và tò mò về những người đàn ông có khuôn mặt tuấn tú.

“Có cảm giác anh ta không giống một tầng lớp lao động bình thường, cô xem áo sơ mi và âu phục hết   anh ta thường mặc đều là hàng “Đương nhiên rồi, người giống như anh ta được ông trời chiếu cố, tùy tiện đi làm người mẫu. Đều có thể là nam người mẫu hàng đầu, thu nhập cao hơn nhiều so với tầng lớp lao động bình thường.” Những cô gái nhỏ nhiệt tình như lửa, nhưng bấy.

lâu nay lại không có ai dám hỏi anh tên là gì, người ở đâu.

Đột nhiên một cô gái với mái tóc ngắn hào hứng chỉ ra tấm kính của phòng ăn và gọi: ‘Nhìn kìa, anh ta đang ở quảng trường bên kia…” “Ở đâu?!” “Bên phía tay phải một chút, chính là dưới gốc cây đó, nhìn thấy chưa, anh ta đang dựa lên gốc cây ngủ kìa!” Giống như nhìn thấy đối tượng bản thân ngưỡng mộ trong lòng vậy, kinh ngạc phấn khích.

“Tôi thấy rồi, anh ta thật sự dựa vào gốc cây.

ngủ, trời ạ, anh ta lúc ngủ trông đẹp trai quá đi” Một nhóm nữ nhân viên bàn tán sôi nổi.

“Này này này, các nữ đồng nghiệp, bình tính đi, bây giờ vẫn đang là giờ làm việc đấy” Nam nhân   viên trong cửa hàng gõ bàn nhắc nhở.

Trong đó một cô gái buộc tóc đuôi ngựa liều lĩnh quay đầu lại và trả lời với anh ta: “Xem soái ca ngủ, đây chính là phúc lợi của nữ nhân viên” “Đàn ông ngủ có gì đẹp sao?”

“Nếu là anh, chúng tôi sẽ không thèm xem đâu Nhưng anh chàng đẹp trai thì khác, đây so với minh tinh qua đã hiệu quả ống kính thì có tác dụng dưỡng mắt hơn nhiều… Tôi không biết chụp trộm ảnh anh ấy , anh ấy có tức giận hay không” Một nhóm nữ đông hương bất đầu thảo luận sôi nổi về việc cử ai dưới gốc cây để bí mật chụp trộm khuôn mặt đang ngủ của soái ca.

Các nhân viên nam trong nhà hàng thực sự ghen tị và tức giận: “Ngốc nghếch, đàn ông lớn lên đẹp như vậy, nhất định có quỷ” “Hơn nữa người đàn ông kia thật có thể ngủ, lần rước tôi trên đường đi làm về, nhìn thấy anh ta ngồi trên chiếc ghế gỗ mà vẫn có thể ngủ thiếp đi. Tôi cũng không biết anh ta có phải là đang giả vờ hay không, rất nhiều phụ nữ vây quanh anh ta để chụp ảnh”

Đúng vậy, Đường Tuấn Nghĩa gần đây rất tham ngủ Bản thân anh cũng không biết nguyên nhân là do đâu, lúc nằm, lúc ngồi, lúc đứng anh đều muốn ngủ. Anh một ngày cũng chỉ thanh tỉnh được trong vài tiếng đồng hồ, những lúc khác đều trong trạng thái mộng du.

Có một lần anh thức dậy dưới sườn đồi xanh bên đường cao tốc, cả người anh vô cùng ngỡ ngàng, có lẽ anh vô tình bị ngã khi đi ngang qua đây, sau đó anh liền ngủ quên mất.

Anh vỗ cây cối và bụi trên người mình, sau đó anh dửng dưng đi về, Đường Tuấn Nghĩa không hề coi trọng chuyện đó.

Càng thậm chí sẽ không nghĩ đến rằng bản thân bằng cách nào đó anh ấy đã trở thành một nhân vật hot xung quanh khu phố này, tất nhiên, ngay cả khi ai đó nói với anh rằng anh đã được chú ý nhiều, anh cũng vẫn như cũ thờ ơ mà thôi Bạn có quan tâm theo dõi tôi hay không, không liên quan gì đến tôi Đây chính là tính cách của Đường Tuấn Nghĩa, luôn luôn như thế này.

Đường Tuấn Nghĩa sống ở khu phố cổ Tân An, anh chọn nơi này là bởi vì nơi đây khiến lòng anh bình yên hơn so với thành phố Bắc An nhộn nhịp và sâm uất Anh thích một cuộc sống cố định. Chọn cùng một nhà hàng, ăn cùng một chiếc bánh, tìm cùng một gốc cây và ngồi trên cùng một chiếc ghế đẩu.

Anh quen sống một mình, đặt biệt ghét người lạ tiến vào cuộc sống của mình, điều đó sẽ khiến anh cảm thấy cả người không thoải mái. Thậm chí chỉ một con mèo thôi cũng khiến anh trần trọc trở mình trên giường, cả đêm đều không thể ngủ yên giấc.

Đường Tuấn Nghĩa đêm qua ngủ không ngon, đều là do một con mèo hại.

Khi thấy mặt trời vừa lên cao, anh ngồi ở trên giường nhìn vách tường xung quanh, trong nhà trống trải rất tốt, người khác nói quá cô đơn vắng.

lặng, nhưng anh đã quen yên tĩnh như vậy.

Đường Tuấn Nghĩa vừa duỗi tay liền nghe thấy một âm thanh khác: “Meo meo…” Đôi lông mày xinh đẹp của Đường Tuấn Nghĩa cau lại.

Thế   „ anh hầu như không suy nghĩ gì, trực tiếp đứng dậy và đi ra ngoài, đi đến cái cây trong công viên quảng trường, đó là nơi ở thứ hai của anh.

Tựa vào gốc cây lớn, ngửi thấy mùi thơm của cỏ cây, mặt trời vừa lên rất ấm áp, ánh mặt trời xuyên qua tán lá trên đầu chiếu vào khuôn mặt trắng nõn của anh, đôi mắt trong xanh khiến người nhìn thấy vô cùng kinh ngạc , anh nhảm chặt đôi mỉ dài của mình, rất nhanh giống như anh muốn, anh đã chìm vào giấc ngủ.

Nhưng lúc này lại có người quấy rầy anh.

“Chào, chào anh đẹp trai, anh tỉnh rồi à?” Có một bóng người đứng bên cạnh, niềm nở chào hỏi.

Cho dù Đường Tuấn Nghĩa ngủ say, cả người cũng rất nhạy bén Anh lúc này không cảm nhận được hơi thở nguy hiểm nên vẫn nhảm mắt, thở đều đều như thể người này là không khí Nữ nhân viên phục vụ nhà hàng trước mặt rất dũng cảm, cô ngồi xổm xuống, bên cạnh anh, thấp.

giong tiếp tục nói: “Anh đẹp trai, không ăn sáng sẽ không tốt cho dạ dày” Giọng cô ngọt ngào quan âm.

Đường Tuấn Nghĩa ngủ rất tùy ý, chỉ ngồi dựa vào gốc cây lớn ngủ, nghiêng đầu, mái tóc ngắn không được chăm sóc từ lâu, tóc mái dài hơn một chút, hơi che khuất tầm nhìn, trên đỉnh đầu có một tia nắng chiếu xuống, cũng không làm anh chói mắt, ngủ rất thoải mái mà giờ lại có một âm thanh luôn cãi lại anh.

Hô hấp của Đường Tuấn Nghĩa có chút không ổn định, vốn hai hàng lông mày giãn ra dân dần thu lại.

“Đừng dựa vào tôi gần như vậy” Anh trầm giọng, rất lười biếng nói một câu Khi anh nói chuyện chậm rãi, hiển nhiên chính là đang ngủ mê man, không hề có chút cảm giác chán ghét, ngược lại cảm thấy giọng nói này đặc.

biệt dễ chịu, say lòng người. Ngây người nhìn anh Nữ nhân viên phục vụ nhà hàng sửng sốt một chút, lập tức vẻ mặt có chút xấu hổ, sau đó lấy ra một hộp giấy màu, mở hộp ra, bên trong đặt một chiếc bánh ngọt xinh đẹp.

“Tôi là nhân viên của nhà hàng Tây trên phố   bắc, quán mà anh thường hay đi Cô ngượng ngùng cười cười, sau đó mới nhận ra mình quên giới thiệu bản thân, hơi lo lắng nhìn anh chàng đẹp trai trước mặt, chậm rãi đẩy chiếc bánh trước mặt anh ra, giải thích nói.

“Cái này, cái này chính là chủ cửa hàng chúng tôi bảo đem đến cho anh.”   Trên thực tế, việc một vài nhân viên nữ trong cửa hàng đã suy nghĩ cẩn thận khi tặng chiếc bánh cho khách hàng nam đặc biệt này, không biết anh.

1a có thích nó hay không.

Đặc biệt là đầu bếp làm bánh ở tiệm họ lo lắng đến mức dùng kính viễn vọng trong tiệm nhìn sang đây, các fan nữ cường nhiệt, nhiệt tình như một bông Hồng đỏ Đường Tuấn Nghĩa hơi nghiêng người, sau đó.

chậm rãi mở mắt ra.

Anh nhìn chiếc bánh Opela tỉnh xảo đặt trên có.

mà không có nhiều cảm xúc.

“Đây là món bánh đặc trưng của tiệm chúng ôi… vừa mới làm, chắc cậu sẽ thích” Nữ nhân viên phục vụ tiếp tục nhiệt tình nói chuyện với anh.

Cô từ trước đến giờ chưa từng thấy người đàn ông nào thích ăn điểm tâm ngọt như anh, có khi ngồi ở vị trí cố định trong cửa hàng, một người gọi 5,6 đĩa bánh giống nhau, người đàn ông này có thể cầm lấy không hề chớp mắt, căm nữa lên ăn từng chút một, động tác tao nhã đến mức như hoàng tứ quý tộc chỉ xuất hiện trên màn ảnh, ăn thôi cũng khiến người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

Tất cả những điều này chỉ là cách suy nghĩ của những người xa lạ.

Đường Tuấn Nghĩa không đụng đến một miếng bánh, anh đối với những thứ mới, đặc biệt là đồ ăn, không ham mê với việc thử nghiệm.

‘Vốn dĩ anh ăn cơm chỉ là vì để chăm sóc dạ dày, với anh ăn gì không quan trọng.

Kiều Bích Ngọc thường thì thầm vào tai anh, chưa từng thấy người đàn ông nào thích ăn điểm tâm ngọt như anh. Anh không nói gì, thực ra chỉ là vì đồ ngọt có thế nạp nhiều calo hơn nên anh không phải lo lắng, phiền não về việc ăn gì.

Nói trắng ra, anh chỉ lười biếng Nghĩ đến Kiều Bích Ngọc, ánh mắt Đường Tuấn Nghĩa có chút mất mát, giống như món đồ chơi duy.

nhất của mình đã bị người khác giật mất “Meo meo -‘ Con mèo đột nhiên kêu lên.

Một con mèo đen với bộ lông mềm mại và thân hình màu đen, từ trong bãi cỏ bước ra, đuôi của nó rất dài, đuôi đung đưa trên không trung, dường như.

không muốn chạm vào đất bẩn trên mặt đất.

Nữ phục vụ giật mình vì sự xuất hiện đột ngột của con mèo đen.

Mà điều kỳ lạ hơn nữa là cô ấy nhìn thấy con mèo đi lại giữa họ, và sau đó không khách khí thè lưỡi ra để liếm chiếc bánh.

Mèo cũng muốn ăn điểm tâm ngọt hay sao? Nữ nhân viên phục vụ không chút nghỉ ngờ, nhìn con mèo ăn uống trang nhã, không khỏi ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh đang dựa trên gốc cây.

Đường Tuấn Nghĩa cũng đang nhìn con mèo đang đường đường chính chính cướp đồ ăn này, lông mày tuấn tú lại nhíu vào nhau.

“A, đây là mèo của anh sao, thật đáng yêu” Nữ phục vụ cười nói, cố gắng làm dịu bầu không khí.

Cô thậm chí còn muốn đưa tay chạm vào cái đầu đầy lông của con mèo, muốn thân thiết với con vật nhỏ một chút.

Tuy nhiên, con mèo đen này hoàn toàn không muốn bị người khác chạm vào, nó ngửa cổ lên và ngồi thẳng dậy, giống như những bức tượng mèo thần Ai Cập. Đôi mất của nó long lanh, màu hoàng kim như có năng lực thần kỳ, xuyên thấu có thể nhìn thấu tâm trí của mọi người.

Dường như trong đôi mắt của nó có một sự xa lánh, đừng động vào tôi Nữ nhân viên phục vụ bình thường nhìn chấm chắm vào con mèo trước mặt, không hiểu sao phía sau lại ớn lạnh, bàn tay dừng lại giữa không trung.

“Đây không phải là mèo của tôi” Đường Tuấn Nghĩa lười biếng , chầm chậm nói một câu.