Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài

Chương 479




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 479: Vợ chồng giật chăn của nhau

 

Kiều Bích Ngọc giật mình, nhìn chằm chằm vào.

Quách Cao Minh đứng ở trước cửa Ngay lúc ấy, Mạc Cảnh Sơn cũng vội vàng từ phía sau chạy đến, thở hổn hến rồi hỏi to: “Có chuyện gì thế này?” Ông ta tự nhiên nhận được điện thoại, chạy đến nơi thì gặp Kiều Bích Ngọc và Quách Cao Minh đều đang ở đây, làm ông ta trở nên căng thẳng hơn.

Kiều Bích Ngọc không nhìn Quách Cao Minh nữa mà nhìn sang phía của Mạc Cảnh Sơn, bình tĩnh nói “Mau vào đi, nhóc Thanh… Cậu ta không khỏe cho lắm”   Nói xong có chút vội vàng mà tránh đường cho Mạc Cảnh Sơn đi vào.

Mạc Cảnh Sơn và Quách Cao Minh cùng vào cửa, nhìn cô một cách kỳ lạ. Mà giờ chuyện này cũng không quan trọng lâm, hai người họ lập tức vào trong nhà kiểm tra xem có chuyện gì đã xảy ra. Hiện lên trước mắt họ là một mớ hồn độn đang được dọn dẹp dở, ông 1a thốt lên: “Ôi, sao mà lung tung hết cả lên thế này, là ai đã làm ra chuyện này?” Kiều Bích Ngọc quay đầu lại, vội vàng mắng ông ta một tiếng: “Chú đừng quan tâm nó nữa, nhóc Thanh đang ở trên phòng ngủ” Mạc Cảnh Sơn có vẻ lúng túng, lập tức chạy nhanh vào phòng ngủ.

có chút chột dạ mà không dám nhìn thẳng vào anh.

Nhưng cô vẫn còn nhớ câu nói “Không được để cho người khác biết” của Đường Tuấn Nghĩa. Dù sao đây cũng là bí mật ngâm giữa cô và Đường Tuấn Nghĩa. Cô phải giữ đúng lời hứa của mình Quách Cao Minh không tức giận nhưng ánh mắt nhìn về phía cô rất phức tạp.

Hai người cứ đứng giãng co như vậy, Kiều Bích Ngọc đứng sát vào cánh cửa đang khép hờ để ngăn cản tầm mắt của anh, nhưng không cần vào anh cũng có thể nhìn thấy được một đống hỗn độn trong phòng ‘Đêm yên tĩnh, gió đêm lướt nhẹ qua mái tóc dài của Kiều Bích Ngọc.

Cô và anh cứ nhìn thẳng về phía trước, chẳng nói câu gì nói nhau, cô đành phải cúi đầu nhìn xuống chút.

“Để tôi vào xem” Kiều Bích Ngọc chỉ có thể tin được khi tận mắt nhìn thấy Đường Tuấn Nghĩa đã ổn.

Mạc Cảnh Sơn nghiêm mặt, có chút trách cô: “Cô là một người phụ nữ đã có gia đình, nửa đêm nửa hôm vào nhà của một người đàn ông độc thân khác hình như không hay cho lầm nhỉ?“

Mạc Cảnh Sơn không phải không muốn cho Kiều Bích Ngọc vào xem Đường Tuấn Nghĩa, chỉ là nếu cô vào thì ông ta không thể ngăn cản được Quách Cao.

Minh ở cửa được. Vì vậy ông ta đành phải đuổi cả hai người đi Kiều Bích Ngọc không phải dễ chịu đi như vậy “Đêm nay tôi sẽ ở lại đây” Cô đưa ra quyết định của mình.

Mạc Cảnh Sơn cao giọng chế nhạo: “Vậy thì phải hỏi xem chồng của cô có đồng ý không đã, ha ha” Lúc này Kiều Bích Ngọc có chút không muốn đối mặt với Quách Cao Minh cho lâm, biết mình đã đuối lý, cô đành do dự mở miệng: “Tôi, tôi và Đường Tuấn Nghĩa đều trong sạch, không có cái khác…” Mạc Cảnh Sơn lợi dụng lúc Kiều Bích Ngọc đang nói mà dùng sức đẩy cô về phía sau một cái thật mạnh, cánh cửa cũng bị đóng sâm và khóa lại.

Đối với cô gái nhỏ khó chơi này Mạc Cảnh Sơn phải biết nên làm thế nào mà, nói lý lẽ phải trái trắng đen với cô làm gì, hành động luôn cho nhanh.

Kiều Bích Ngọc bị Mạc Cảnh Sơn đẩy làm cho choáng váng.

Cô tức giận đập cửa: “Sao chú lại không biết xấu hổ như thế chứ? Dựa vào cái gì mà đuổi tôi ra ngoài rồi khóa cửa lại, là tôi báo cho chú đến đây đấy. Mở cửa ra cho tôi, mở cửa!” “„.Tôi muốn xem nhóc Thanh thế nào rồi!” Sau nhiều lần đe dọa và cảnh cáo không có hiệu quả, Kiều Bích Ngọc tức giận đã vào cửa, nói: “Nếu nhóc Thanh mà có làm sao thì ngày mai tôi sẽ cho bộ  xương già của chú một trận!” Vậy mà còn nghe thấy tiếng Mạc Cảnh Sơn hừ một tiếng khinh bỉ ở trong.

Kiều Bích Ngọc mang trong mình một tâm trạng phức tạp bước ra khỏi khu chung cư cùng với Quách Cao Minh.

Vừa ra đến ngoài, hai chiếc xe thế thao sang trọng đang đỗ ở ven đường vô vô cùng dễ thu hút sự chú ý, chiếc Ferrari màu đen do Kiều Bích Ngọc lái, còn chiếc   Porsche màu xám đậm đỏ ngay phía sau kia là do Quách Cao Minh lái đến.

Thì giờ cũng môi người lái một xe về nhà họ Quách thôi, đó là điều mà Kiều Bích Ngọc nghĩ đến đầu tiên.

Nhưng khi cô nhìn sang, cô lại thấy Quách Cao Minh đang đứng cạnh cửa xe Porsche, cửa ghế cạnh lái đã bị anh mở ra. Quách Oao Minh đứng cạnh, im lặng nhìn cô với vẻ mặt nghiêm túc.

Ý là cô phải qua đó và ngồi cùng xe với anh về nhà.

Kiều Bích Ngọc quen anh lâu như vậy rồi cũng biết, vẻ mặt nghiêm nghị đó của Quách Cao Minh có nghĩa là anh sắp tức giận rồi đấy ‘Vẻ mặt của Kiều Bích Ngọc có chút khó xử, do dự.

một lúc lại không dám tự mình lái xe trở về, đành phải ngoan ngoãn bước đến chỗ anh rồi ngồi vào ghế cạnh lái Quách Cao Minh đóng sầm cửa xe lại, anh chẳng nói chẳng rằng, nhanh chóng ngồi vào ghế lái bên kia.

Quách Cao Minh cũng không nhìn cô nữa, vừa lái xe vừa nhìn đường phía trước, bên trong xe im lặng đến đáng sợ.

Quách Cao Minh lái xe mà tâm tình rất khó chịu, dường như đã quên luôn phải hỏi cô về “huy hiệu của gia tộc Strozzi”, phóng xe nhanh hơn bình thường, Trở   biệt thự Uyến Như nhà họ Quách.

Dì Phương với một vài người giúp việc thận trọng mà chào bọn họ một tiếng. Kiều Bích Ngọc để lại câu “Không ăn bữa tổi”, lúc này nhóm giúp việc của Uyển Như mới giải tán.

Bầu không khí ở Uyển Như có chút căng thắng, Kiều Bích Ngọc không cần hỏi cũng biết là vì sao, Chắc.

chấn là vì trước đó Quách Cao Minh ở nhà đã làm gì khiến nhóm giúp việc lo sợ rồi.

Cô có chút thông cảm với mọi người ở nhà và cả ở công ty.

Thật ra cô cũng tin tưởng răng Quách Cao Minh sẽ không trực tiếp mà mất bình tính tức giận với cô, kể cả vừa rồi cô ngăn anh ngoài cửa nhà của Đường Tuấn Nghĩa.

Sau khi trở lại phòng ngủ ở Uyển Như, cô lấy một bộ đồ ngủ ra, vừa đi vào phòng tắm vừa suy nghĩ lung tung.

“Đêm nay có nên nói cho anh ta một chút chuyện của Đường Tuấn Nghĩa?” “Tâm trạng bây giờ của anh ta chắc chắn là không tốt Đúng lúc cô bước ra khỏi phòng tắm, cánh cửa của một phòng tầm khác trong phòng ngủ cũng mở ra, Quách Cao Minh mặc đồ ngủ đi ra.

Hai người nhìn nhau Kiều Bích Ngọc nhanh chóng thu hồi ánh mắt lại, bước nhanh đến bên giường, chui vào trong chăn.

Quách Cao Minh cũng rất bình tính, anh vững vàng bước đến bên kia giường, mở chăn ra rồi nắm xuống.

Kiều Bích Ngọc đang vùi trong chăn mà cảm thấy hơi lo lảng, cứ nghĩ rằng anh sẽ hỏi cô gì đó, nhưng Quách Cao Minh vẫn im lặng như bình thường.

Sau đó, Quách Cao Minh vươn tay chỉnh đèn ngủ tối đi một chút, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ. Kiều Bích Ngọc cũng thở phào nhẹ nhõm, may là anh không ép buộc cô, Nhưng đột nhiên, anh kéo mạnh chăn đi.

Không biết là Quách Cao Minh có phải cố tình kéo chăn hay không, Kiều Bích Ngọc đang vùi phía bên kia giường bị kéo đi bất ngờ, hai người bỗng tiếp xúc rất gần nhau, mùi hương sau khi tầm xong vẫn còn thoang thoảng Bọn họ cùng lùi về hai bên giường, mỗi người ôm một bên chăn.

Kiều Bích Ngọc có hơi bực bội, cô không muốn nói nhưng vừa nãy Quách Cao Minh giật chăn hơi mạnh rồi đó. Vẫn còn giật Quách Cao Minh, anh giật chăn làm cái gì vậy!” Kiều Bích Ngọc không chịu nối nữa, quay đầu lại mắng anh, Cô xoay người lại nhìn anh, ngay lúc đó, Quách Cao Minh cũng bình tính nhìn cô với ánh mất phức tạp, Dường như đã đạt được mong muốn của mình, anh đơn giản buông tay ra.. Không giật chăn của cô nữa.

“Anh đang làm cái gì vậy?” Nhịp tim của cô bắt đầu đập loạn, đây là cái thái độ gì vậy.

“Tự dưng giật chăn chẳng có lý do gì cả.

Quách Cao Minh nhếch mắt, không nói gì.

Kiều Bích Ngọc bị ánh mắt nóng rực của anh mà trong lòng càng bối rối. Cô lập tức quay sang bên kia, quay lưng lại với anh.

Một lúc lâu sau, một bên giường nhỏ giọng oán giận: ”…Đồ trẻ con” Kiều Bích Ngọc quấn chặt chăn lại rồi nhằm mắt ngủ.

Ánh sáng đầu giường yếu ớt, Kiều Bích Ngọc đã quen bật đèn nên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ Quách Cao Minh lại từ từ quay sang bên cạnh, theo ánh sáng màu vàng nhạt mà nhìn Kiều Bích Ngọc thở đều đều, cô đang ngủ.

”..Đúng là trẻ con thật” Quách Cao Minh bỗng nhiên nói nhỏ.

Anh đưa tay ra kéo chăn của Kiều Bích Ngọc chỉ vì sợ cô sẽ ngủ mất.

Đôi khi anh cũng chẳng biết mình muốn làm cái gì cả, có thế là chỉ muốn ép cô nói chuyện với anh, hoặc.

chờ cô quay đầu lại nhìn anh một cái thôi Quách Cao Minh nhìn lên ô cửa kính. Bên ngoài trời rất lạnh, trăng tròn đã đân bị những đám mây dày che khuất. Đêm nay anh không ngủ được.