Sau khi cúp điện, toàn bộ hệ thống lò sưởi
của khách sạn ngừng hoạt động.
Ở dãy phòng khách sạn, quấn chăn bông
không phải là lựa chọn thích hợp – giữ ấm không
đủ. Kiều Bích Ngọc mang theo tất cả chăn ấm,
tất, mũ, v.v., bọn họ đi cầu thang đến sảnh lầu
một.
Lục Khánh Nam nhìn lại bản thân là đàn ông
cao to lại bị quấn trong chăn bông lớn, rồi lò dò
bước đi như con đà điểu, tự nhiên thấy buồn
cười.
Anh rất có tâm trạng, quay đầu lại với Kiều
Bích Ngọc: “Điện thoại cô còn pin không? Giúp
tôi chụp một bức ảnh. Nếu tôi còn có thể sống
sót sau vụ này, thì phải có bức ảnh kỷ niệm chứ.
“Chúng không thể thoát khỏi đây ư?”
Thanh Tùng được bố ôm vào lòng, thân thể
nhỏ bé vùi vào trong chăn, đầu ló ra, nhìn Lục
Khánh Nam bằng vẻ hoang mang.
Mất một khoảng thời gian và sức lực để đi từ
tầng 12 xuống sảnh tầng 1, Bùi Hưng Nam hơi
mệt, lại thấy Lục Khánh Nam hù dọa con trẻ, “Kệ
con đà điểu này đi con. Rồi anh không khách
khí, vỗ lên đầu Khánh Nam một cái.
Lục Khánh Nam ôm đầu, cố ý gào thét, “Ôi,
đau đầu quá… Kiều Bích Ngọc, tôi không ổn rồi,
cô phải cống tôi, phải có trách nhiệm với tôi.”
Vốn dĩ bị mắc kẹt trong khách sạn, không có
điện, không đèn, không lò sưởi, mọi người vốn
chán nản, nhưng thấy Lục Khánh Nam pha trò
như vậy, ai nấy cũng bật cười.
Mắc kẹt trong khách sạn thì sao? Đâu có gì
to tát, chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi là được
Khi Kiều Bích Ngọc và những người khác
cuối cùng cũng bước đến sảnh tầng một, họ có
thể nghe thấy tiếng ồn ào, thật khó để mọi người
bình tĩnh trong hoàn cảnh như thế này, gió và
tuyết bên ngoài vẫn ầm ầm.
Họ xuất hiện trong tình trạng quấn chăn kín
mít, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Đám đông rỉ tai nhau thầm thì, một số người
khác có lẽ muốn học hỏi theo Kiều Bích Ngọc,
trở lại phòng lấy chăn bông, tìm kiếm chút hơi ấm.
Sau đó ở cầu thang, có thể nghe thấy tiếng
thảo luận gay gắt ngay tầng trên, “Khóa điện tử,
không có điện, làm sao mở cửa để lấy chăn bông
đây?”
Kiều Bích Ngọc không phải anh hùng hiệp
nghĩa gì, dĩ nhiên cô sẽ không phá cửa cho
những người lạ mặt này.
Nếu muốn giữ ấm, họ phải tự tìm cách.
Bùi Hưng Nam chọn một vị trí trong góc cho
nhóm anh ngồi. Kiều Bích Ngọc mặc bộ quần áo
ấm vốn mặc sẵn trên người, sau đó đưa chăn
bông cho Châu Mỹ Duy. Rồi cô đứng dậy, đi vào
đám đông.
Bên dưới ngọn đèn pha lê ở sảnh khách sạn,
có một chiếc bàn tròn bằng cẩm thạch, lúc này
có một người đàn ông ngoại quốc cao gầy đang
đứng trên bàn.
Người đàn ông đó dường như không sợ
lạnh, anh ta mặc một cái áo sơ mi, quần tây và
áo khoác dày. Anh ta hét lên với đám đông, “Mọi
người hãy im lặng.”
“Mọi người cần rời khỏi đây nhanh chóng, vì
vậy, chúng ta phải đoàn kết và hợp tác với nhau.”
“Những người đàn ông có sức khỏe, vui lòng
đứng lên. Chúng tôi hiện giờ cần một số người
gia cố cửa sổ và cửa ra vào để ngăn gió và tuyết
xâm nhập. Chúng tôi cần tìm tất cả các đồ gỗ và
đốt cháy tại chỗ…”
Giọng nói của người đàn ông rất đặc biệt, có
hơi nghẹn lại, mặc dù anh có nói tiếng Anh
nhưng có lẽ tiếng mẹ đẻ của anh là ngôn ngữ
khác.
Có một sức hút vô hình trong giọng nói của
anh, giống như bẩm sinh có uy, mọi người dễ
dàng tuân theo lời nói của anh.
Mong muốn duy nhất của khách hàng ở
sảnh tầng 1 là rời khỏi đây an toàn, họ dường
như thấy người đàn ông này nói có lý nên nhanh
chóng phối hợp, bắt đầu đi kiểm tra cửa sổ và
cửa ra vào xung quanh.
Bàn ghế phụ trong khách sạn được dùng
làm nguyên liệu đốt, một ngọn lửa lớn chiếu giữa
đại sảnh mờ ảo, mang lại cảm giác an toàn cho
mọi người.
Đốt lửa trong nhà không hề an toàn, nhưng
không còn cách nào khác, bây giờ mất điện thì
chỉ còn cách giữ ấm theo cách sơ khai này thôi.
Kiều Bích nhìn ngọn lửa đang tỏa hơi ấm, lại
nheo mắt quan sát người đàn ông, cảm thấy có
chút quen.
Kiều Bích Ngọc chợt nhớ ra người đàn ông
này đã chụp cô bằng máy SLR vào ngày đầu tiên
cô đến khi nghỉ dưỡng này.
Nhiếp ảnh gia cũng phản ứng rất nhanh
nhạy, quay đầu nhìn thẳng Kiều Bích Ngọc.
Ngọn lửa bập bùng, Kiều Bích Ngọc không
thể nhìn rõ vẻ mặt người đàn ông, nhưng cô
chắc chắn anh đang nhìn cô, ánh mắt sắc bén,
không hề thân thiện, môi mỏng khẽ nhếch lên
như chờ đời một vở kịch phía trước.
Anh nhẹ giọng với cô, “Cô sợ à?”
Kiều Bích Ngọc sừng sỡ một lúc, tự hỏi mình
có nhầm lẫn không.
“Đừng ném nhựa vào, sẽ sinh ra khí độc.”
Có người hô hoán.
Người đẹp ngoài 30 tuổi, bất ngờ bật khóc:
“Đến bao giờ mới có người đến cứu chúng ta?”
Cô kéo chiếc bàn gỗ lớn, không kìm được
nước mắt mà hỏi: “Những người dưới chân núi
không biết ở đây cúp điện. Họ có thể đến muộn,
có thể muộn đến một tuần. Chúng ta không cầm
cự lâu như vậy được, không có nhiều đồ đạc để
giữ ấm cho chúng ta.”
Không ai trả lời cô.
Mọi người đều căng thẳng.
Hầu hết các du khách đều tỏ ra hợp tác hơn,
như muốn trút giật lên khách sạn này, họ kéo
rèm cửa dày cộp, lấy đồ gỗ quý ném vào đống
lửa.
Vì khách sạn xây trên núi cao nên không sử
dụng đường ống dẫn khí đốt tự nhiên mà sử
dụng khí đốt hóa lỏng. Vì không có điện, nên
một số khi đốt hóa lỏng có thể dùng để nấu ăn.
Các đầu bếp trong khách sạn cũng biết rằng
họ không thể chạy đi đâu trong thời tiết hiện tại,
thấy mọi người đoàn kết như vậy, nên rất hợp tác
chuẩn bị bữa tối cho mọi người.
Khác với những bữa ăn tươm tất và trang
nhã thường ngày ở nhà hàng, đêm nay, mọi
người đều ngượng ngùng ngồi xổm trên thảm,
quay ngọn lửa lớn. Trên tay mỗi người đều cầm
một bát canh nóng, chậm rãi nhấp từng ngụm.
“Cố gắng ăn nhiều vào.”
“Đừng quá lo lắng về thức ăn. Tôi vào bếp
và thấy họ có rất nhiều nguyên liệu.”
Mọi người yên lặng ăn uống, bụng ấm hơn,
thấy vơi bớt chút căng thẳng. Đúng lúc này, có
tiếng đánh nhau vang lên từ phòng quản lý
khách sạn.
Mọi người nhìn nhau, Kiều Bích Ngọc và Lục
Khánh Nam lập tức đứng dậy.
Có hai người ẩu đả trong phòng quản lý, hết
đấm rồi lại đá, “Đồ khốn!” Một người giận dữ hét
lên.
Một lúc sau, một người đàn ông mạnh mẽ lại
lao vào, người chiến thắng nhanh chóng được
xác định. Anta bị hai người kéo ra, với cái mặt
sưng, chỗ xanh chỗ tím.
Khi những người ở khách sạn nghe tiếng
tranh cãi, họ bắt đầu hét lên.
Các vị khách biết rằng Anta và Hà Thủy Tiên
muốn đi trước, ai nấy đều tức giận.
Anta dường như không hề xấu hổ khi đối
mặt với những lời mắng nhiếc của mọi người,
thay vào đó, anh thẳng thừng chửi rủa: “Lúc hèn
hạ.”
Anta khiến dư luận phẫn nộ, nhiều người
cảm thấy ức chế nên lao vào đánh anh ta.
Vẻ mặt của Lục Khánh Nam khó chịu, “Biết
thế tôi để anh chết cóng ở cáp treo.”
Anta vừa hoảng vừa sợ, liền chạy vào bếp,
trốn mất.
“Anh không thể khóa phòng chứa thức an.”
“Tôi là người phụ trách khách sạn này, tôi là
người có tiếng nói nhất. Những tên khốn này
dám đánh tôi, muốn ăn cơm thì phải đến cầu xin
tôi. Tôi muốn chúng quỳ xuống, nếu không tôi
còn lâu tôi mới phát đồ ăn cho chúng”
Anta vô cùng tức giận, khóa kho chứa thức
ăn ở bếp sau. Đó là khóa thép lớn, trừ khi nó
được mở bằng tia laze hoặc cưa máy, nếu không
sức người thường không mở được. Anh ta lại
đang giữ chiếc chìa khóa duy nhất.
Các đầu biết bếp chuyện này đều rất kinh
hãi, bất an nhìn nhau, không dám nói chuyện này
với người bên ngoài, nếu không nhất định sẽ gây
náo loạn.