“Tôi muốn rời khỏi đây ngay bây giờ!”
“Đúng vậy, tôi không muốn ở lại nơi quái quỷ
này nữa, phải rơi khỏi đây ngay. Các người mau
thu xếp cho chúng tôi xuống núi…”
Để mang đến cho khách hàng trải nghiệm
tốt nhất, khách sạn tọa lạc trên đỉnh núi, mặc dù
ngọn núi không cao, nhưng luôn có xe chuyên
dụng của khách sạn để du khách đi đi về về, hơn
nữa rất dễ đi lạc nếu tự ý rời đi. Đặc biệt là sau
trận tuyết dày bây giờ, có nhiều cây đổ và rất
nhiều chướng vật trên đường.
“Đầu giờ tối hôm qua, đội thi công đã cử ba
chiếc xe đi sửa chữa khẩn cấp. Bây giờ trong
khách sạn chỉ còn lại hai chiếc… Nhân viên lễ
tân vội vã giải thích.
“Hiện tại chúng tôi không có nhiều xăng dự
trữ. Xăng của hai xe chỉ còn 2/3 bình. Nếu quý
khách lái xe xuống núi trong hoàn cảnh như thế
này, rất có thể xe sẽ phải dừng lại giữa đường vì
không đủ xăng…”
Khách hàng trong sảnh càng tức giận hơn
khi nghe tin xe không đủ xăng.
“Khách sạn này có ý gì?”
“Máy người gài bẫy chúng tôi ở lại đây, cố
tính lấy thêm tiền phòng đúng không? Tôi sẽ kiện
mấy người.”
Khách hàng tức giận mắng chửi, đại sảnh
khách sạn bỗng trợ nên ồn ào.
Kiều Bích Ngọc ngồi ở góc, nhìn khách hàng
chen chúc ở quầy lễ tân. Vì khách nào cũng
đang bất mãn, Bùi Bích Ngọc đi qua đám đông
tìm người phụ trách cao cấp của khách sạn.
Lục Khánh Nam cũng không quan tâm lắm,
hiện giờ anh đang đói bụng nên muốn ăn no
trước, nên đã đến nhà hàng, trong đầu chỉ nghĩ,
“Ăn gì đây? Ăn gì đây?”
Kiểu Bích Ngọc thấy Lục Khánh Nam ăn
nhiều như vậy, liền bảo, “Điện thoại di động
không có tín hiệu, anh không lo lắng chút nào
sao?”
Lục Khánh Nam chia bánh mì cho Thanh
Tùng, ngẩng đầu lên, lúng túng cười, “Tôi còn có
thể làm gì, khách sạn này có điện thoại vệ tính,
thế nên không có chuyện chúng ta bị cô lập với
bên ngoài. Chắc tình hình không qua tệ đâu.”
“Mọi người bình tĩnh, nghe tôi nói!”
Lúc này một người đàn ông châu Âu cao lớn
trong bộ vest và giày, bước ra từ phòng quản lý
đến quầy lễ tân, đưa tay ra hiệu.
“Tôi là người phụ trách khách sạn này, tên
tôi là Anta.”
Người đàn ông này nói tiếng Anh nhưng
giọng hơi khàn. Anh ấy là người Thụy Sĩ – đất
nước này có bốn thứ tiếng thông dụng, nhưng
không có tiếng Anh.
Lục Khánh Nam nhìn lên và giải thích với
Kiều Bích Ngọc, “Thanh niên này là con trai út
của giám đốc khách sạn. Anh ta chưa chính thức
tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình.
Chuyến công tác của Hà Thủy Tiên là để bàn
một số công việc với anh ta. Nghe bảo người này
có chỉ số EQ thấp.”
Người phụ trách tên Anta trông rất tự tin,
thậm chí có hơi kiêu ngạo.
“Các bạn không cần lo lắng. Chúng tôi đang
xử lý vấn đề tín hiệu do bão tuyết đêm qua, sắp
tới sẽ khá hơn. Còn xe khứ hồi thì không phải lo,
đội bảo dưỡng sẽ có đủ xe sử dụng bởi tôi đã
liên hệ với công ty qua điện thoại vệ tỉnh. Họ
đang trên đường gửi xe đến”
“Thay vì gây rắc rối ở đây một cách ngu
ngốc, tốt hơn quý khách hãy đợi xe của công ty
đến lúc 2 giờ chiều. Bây giờ xin hãy bình tĩnh,
nếu không chúng tôi sẽ không chịu trách nhiệm
cho sự an toàn của các vị.”
Người phụ trách trẻ tuổi quá kiêu ngạo, lời
nói của anh ta đã chọc giận du khách.
“Các người không muốn chịu trách nhiệm
cho sự an toàn của chúng tôi, đây là trốn tránh
trách nhiệm!”
“Tôi là quản lý của khách hàng này. Tôi rất
xin lỗi, người phụ trách vừa rồi đã không hành xử
đúng.”
Ngay lập tức một người đàn ông trung niên
mập mạp khoảng năm mươi tuổi xuất hiện, giọng
điệu của ông điềm tĩnh hơn nhiều, “Trận bão
tuyết đêm qua làm một sự cố không đáng có.
Không ai muốn cả. Vì an toàn của quý khách, tôi
hy vọng quý khách không xuống núi một cách
hấp tấp. Chúng tôi đã liên hệ với người dân dưới
chân núi, xe sẽ sớm được gửi đến. Hãy đến nhà
hàng ăn sáng trước…”
Hành khách không phải vô lý, họ quá hoảng
sợ khi sáng sớm thức dậy, thấy điện thoại di
động đã không có tín hiệu.
Sau khi thảo luận một chút, mọi người bắt
đầu kéo đến nhà hàng của khách sạn.
Tuy nhiên, do không thể truy cập Internet
bằng điện thoại di dộng của mình. Thời gian trôi
qua rất chậm, mọi người đều không có tâm trạng
tốt, thỉnh thoảng lại lo lắng nhìn lên đồng hồ trên
tường.
Bùi Hưng Nam tiếp cận người quản lý khách
sạn, thông qua một số mối quan hệ cá nhân, anh
bước ra khỏi văn phòng người quản lý, vẻ mặt
trông rất nghiêm túc.
Châu Mỹ Duy để lại cho anh một phần mì Ý
cho bữa sáng, nhưng Bùi Hưng Nam không có
tâm trạng để ăn, chỉ báo lại tình hình với một âm
giọng trầm thấp.
“Vừa rồi tôi dùng tín hiệu vệ tinh để tham
khảo thời tiết. Do ảnh hưởng của bão tuyết,
nhiều chuyến bay đã bị hủy. Nếu thời tiết tiếp tục
xấu đi sân bay có thẻ tạm thời bị đóng cửa.”
Châu Mỹ Duy kinh ngạc, “Nghiêm trọng như
Vậy sao…”