Tuyết rơi
Kiểu Bích Ngọc nhìn tuyết trắng như lông
vũ, rơi từng hạt trên bầu trời rộng vô biên. Tòa
nhà tráng lệ của khánh sạch trên đỉnh núi thành
phố Moritz trở thành lâu đài rực rỡ nhất bước ra
từ thế giới cổ tích.
Cô nhìn sang khu trượt tuyết rộng lớn bên
phải, nhiều khách du lịch, đặc biệt là các cặp đôi
đang hào hứng chụp ảnh kỷ niệm, một vài người
khác thì chơi trò ném bóng tuyết. Châu Mỹ Duy
bận rộn xây người tuyết, vì dùng nhiều sức mà
mặt đỏ bừng. Còn Bùi Hưng Nam ở phía sau giúp
đỡ cô, gương mặt cười ngây ngô.
Lục Khánh Nam ở bên trái cô vừa trả lời điện
thoại, không biết ai gọi mà anh chàng có biểu
hiện lạ, trông căng thẳng ra mặt, rồi vội vã cúp
máy.
Kiều Bích Ngọc nhìn mọi người vui đùa,
nhếch khóe môi cười nhẹ.
Cô ngẩng đầu nhìn tuyết rơi trên bầu trời,
tâm tư nhàn nhạt trôi đi.
Ai đó bỗng chĩa máy ảnh về phía cô, Kiều
Bích Ngọc nhạy cảm phát hiện ra, không có biểu
cảm gì đặc biệt, chỉ bình tĩnh nhìn sang. Đó là
một khách du lịch người Ý anh ta có lẽ là một
nhiếp ảnh gia với chiếc SLR chuyên dụng, mỉm
cười với cô một cách nhiệt tình, nói cô rất đẹp
bằng tiếng Anh.
“No! No! No”
Một bóng người nhỏ nhắn chạy tới, Thanh
Tùng phản đối người ngoại quốc, nhưng vì không
nói được tiếng anh, nên chỉ có thể dùng tiếng
phổ thông xua đuổi, “Tôi không cho phép ông
chụp ảnh bừa bãi!”
Mặt Thanh Tùng căng thẳng, người kia tuy
không hiểu nhưng cũng cảm nhận được sự bất
mãn của cậu bé, liền mỉm cười với Kiều Bích
Ngọc rồi vẫy tay, tạm biệt.
Kiều Bích Ngọc không có vấn đề gì với việc
bị làm đối tượng chụp ảnh, cô phát hiện ra gần
đây cậu nhóc Thanh Tùng rất thích dõi theo cô,
dáng vẻ bé nhỏ nhưng lúc nào cậu cũng tỏ ra
bản thân chững chạc, đáng tin cậy.
“Cháu không định làm người tuyết sao?“ Cô
chỉ vào Bùi Hưng Nam và Châu Mỹ Duy.
Thanh Tùng lộ vẻ khó xử, “Cháu không
muốn, nhàm chán lắm.”
“Dì Quách, cái này cho dì.”
Anh lấy ra một chiếc khăn quàng cổ dày, giơ
cao bàn tay nhỏ bé, đưa cho Kiều Bích Ngọc.
Đây là khăn do khách sạn phát, nhiệt độ đã
giảm xuống rất nhiều từ tối qua, phục vụ của
khách sạn rất chu đáo, đã để sẵn nhiều đồ giữ
ấm ở sảnh.
Kiều Bích Ngọc ngồi xổm và nói, “Dì không
lạnh.” Rồi cô quấn chiếc khăn hai vòng quanh cái
cổ nhỏ của cậu. Cô thật vụng về, chiếc khăn quá
dài, khó quấn quanh.
Thanh Tùng ra vẻ đáng tin, “Cháu là con trai,
không sợ lạnh đâu.”
Kiều Bích Ngọc vẫn giữ tư thế ngồi xổm, tiếp
tục quấn khăn cho cậu, vẻ mặt nghiêm túc, tập
trung. Hôm nay dì Quách mặc chiếc áo khoác
len dài đỏ tươi, với khuôn mặt và làn da trắng
như pha lê, mái tóc ngang lưng màu đen. Dì
Quách của cậu là người đẹp nhất trong tuyết.
“Chắc chỉ được thế này thôi… Dì cũng không
giỏi quàng khăn cho người khác.”
Kiều Bích Ngọc nhìn cái khăn xấu xí quấn
quanh cổ Thanh Tùng mà thở dài, cô thật sự
không biết làm sao cho đẹp. So với Châu Mỹ
Duy, cô thực sự không biết chăm sóc mọi người.
“Dì Quách, dì không cần chăm sóc cháu
đâu, cháu tự lo được.” Thanh Tùng trực tiếp nói,
đôi mắt nhỏ sáng ngời, giọng trẻ con ngây thơ
trong sáng, “Cháu rất thích ở bên cạnh dì.”
Được một đứa trẻ tỏ tình, cảm giác giống
như là nó muốn được dựa dẫm.
Kiều Bích Ngọc sửng sốt, thẳng thắn nói: “Dì
không có gì thú vị đâu.”
“Dì luôn vui vẻ kể có lúc ở một mình, nếu
cháu ở bên gì, chắc chắn cháu cũng sẽ rất vui.”
Thanh Tùng giải thích với cô.
Có lý logic của trẻ con khác người lớn, Kiều
Bích Ngọc chỉ biết cười, chứ không thực sự hiểu.
Giữa trời tuyết, ngón tay có chút đỏ lên, thời
tiết càng lúc càng lạnh.
Kiều Bích Ngọc đưa Thanh Tùng về khách
sạn.
Cô quay đầu nhìn tuyết rằng càng dày ngoài
cổng, khẽ cau mày, trực tiếp, đi tới quầy lễ tân
của khách sạn, hỏi “Thời tiết xấu như vậy, có khi
nào tuyết rơi dày phủ kín cả dãy núi không?”
Người phục vụ ở quầy lễ tân mỉm cười, “Quý
khách, đừng lo lắng, khách sạn chúng tôi có biện
pháp đối phó tốt nhất. Mùa đông có vài trận
tuyết rơi dày là chuyện bình thường.”
Mới giữa trưa, nhưng bầu trời bên ngoài đã
bắt đầu xám xịt.
Gió và tuyết càng lúc càng lớn, tầm nhìn trở
nên khó khăn, những người đang chơi trên dốc
trượt tuyết cũng dần trở về khách sạn để giữ ấm.
Một du khách khác cũng lo lắng đi tới quầy
lễ tân: “Hôm qua, đài khí tượng thông báo rằng
khu vực này có thể sẽ xảy ra bão tuyết trong vài
ngày tiếp theo. Nếu có thảm họa tuyết, chúng tôi
sẽ bị cô lập ở đây, không thể liên lạc với thế giới
bên ngoài, phải không?”
Nói xong, những người trong sảnh cũng trở
nên căng thẳng.
“Chắc các người hiếm khi ra ngoài, việc đi
du lịch rồi gặp thời tiết bất ngờ là chuyện bình
thường thôi. Đã ở đây thì cần gì phải lo lắng,
đừng tỏ ra là mình thiếu kiến thức như vậy.”
Một người đàn ông táo bạo và kiêu ngạo nói,
rồi lớn giọng, “Đừng đi du lịch nếu sợ chết, chạy
về nhà luôn đi, thật xấu hổ mà.”
Mọi người thầm nghĩ, dù sao cũng là khách
sạn sáu sao, có dịch vụ phòng chống và bảo vệ
an toàn, lại đầy đủ tiện nghi và đồ giữ ấm. Chỉ là
tuyết đang rơi hơi dày thôi, sẽ không có chuyện
gì đâu.
Khách du lịch đồng loạt trở về phòng của
mình, Kiều Bích Ngọc đứng lặng người, nhìn gió
và tuyết qua cửa kính.
“Dì Quách, dì có sợ không?“ Thanh Tùng
nắm tay cô.
Kiều Bích Ngọc liếc xuống anh bạn nhỏ, cô
ấy không giỏi chăm sóc người khác như Châu
Mỹ Duy, nhưng sẽ nỗ lực hết sức mình. Một khi
cố đã muốn, nhất định sẽ cố gắng để không có
bất kỳ vấn đề gì xảy ra.
“Trước khi xuống núi, cháu phải luôn theo
sát dì.”
Kiều Bích Ngọc nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé
của cậu, quay đi tìm Lục Khánh Nam và Bùi
Hưng Nam.
Thanh Tùng không hiểu vì sao dì lại lo lắng
như vậy, cậu ngẩng khuôn mặt nhỏ bé lên nhìn dì
thật lâu, cảm thấy dì Quách không giống như
những người phụ nữ khác, hay cười nói, dỗ dành
cậu. Cô ấy luôn nghiêm túc với mọi chuyện, cậu
không thể rời ánh mắt khỏi dì.
“Tôi cần phải nhanh chóng trở lại chủ sở
chính của công ty càng sớm càng tốt…”
Khi Kiều Bích Ngọc đi vào thang máy, cô vô
tình va chạm với một người phụ nữ. Hai người
nhìn nhau, cô không khỏi ngạc nhiên, đó là Hà
Thủy Tiên.
“Kiều Bích Ngọc, Thanh Tùng. Hà Thủy
Tiên bất ngờ khi gặp được người quen ở đất
nước xa lạ này.
BIDIi bia.”
Tất nhiên, Thanh Tùng biết Hà Thủy Tiên, Hà
Thủy Tiên là bạn thân của mẹ cậu. Cậu đã từng
gặp Hà Thủy Tiên rất nhiều lần trước đây, nên
cũng tính là thân thiết.
Hà Thủy Tiên mỉm cười đầy thân ái, rồi đưa
tay xoa cái đầu nhỏ của cậu.
Cô quay lại nhìn Kiều Bích Ngọc, biểu hiện
phức tạp, và thản nhiên hỏi, “Quách Cao Minh có
đi cùng cô không?”
Kiều Bích Ngọc còn chưa mở miệng nói,
Thanh Tùng đã vội vã trả lời, “Chú Quách không
có ở đây.”
Khi Hà Thủy Tiên nghe lời này, ánh mắt có
hơi trầm tư.
“Hai ngày trước, tôi vốn dĩ phải gấp rút trở
về công ty, nhưng gặp một số vấn đề hơi khó giải
quyết, nên đến bây giờ tôi vẫn phải ở đây… Cô
nói chuyện tự nhiên như thể Kiều Bích Ngọc là
bạn cũ lâu không gặp.
Kiểu Bích Ngọc không biết chuyện gì về
công ty, nên cũng không có biểu hiện gì đặc sắc,
chỉ nhẹ giọng nói, “Ồ.”
Những người không quen biết với Kiều Bích
Ngọc sẽ nghĩ cô lạnh lùng, không hay để tâm.
Hà Thủy Tiên đột nhiên nghĩ ra điều gì đó
thú vị, cô khẽ cười, “Thực ra có một điều tôi vẫn
luôn muốn hỏi cô.”
Kiều Bích Ngọc không nói, ngơ ngác nhìn
đối phương.
Nụ cười của Hà Thủy Tiên ngày càng rộng,
cô hỏi một cách tự nhiên, “Kiểu Bích Ngọc, cô
không phải là người nói nhiều, mà Quách Cao
Minh cũng là một người ít nói. Làm sao cả hai lại
có thể giao tiếp hòa hợp vậy? “
“Tôi không nói nhiều chuyện với anh ấy”
Kiều Bích Ngoc thẳng thắn đáp.