Quách Cao Minh tâm trạng không tốt, không
muốn phiền đến người lạ, một nhóm quản lý của
quán bar Civilize đều không dám đến gần.
Bùi Hưng Nam thấy tối nay Cao Minh uống
nhiều. Hơn nữa, anh lại muốn tự lái xe ra ngoài,
nên đành phải làm tài xế bất đắc dĩ.
“Nghe ông nội anh kể, bây giờ anh sống ở
bên ngoài, không về nhà.”
Bùi Hưng Nam lái xe, rế vào một khúc cua ở
ngã tư, xe chạy thẳng đến lưng chừng núi ở quận
Triều Dương, hướng đến khu biệt thự của Quách gia.
Quách Cao Minh ngồi ở ghế sau còn chưa
say, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, lông mày khẽ
cau lại, “Ông ấy gọi điện cho cậu à?”
Bùi Hưng Nam mỉm cười bất lực.
Một phần những người quản lý bar Civilize
không dám lại gần Quách Cao Minh tối nay, là
bởi chính ông cụ Quách gọi điện cho anh bảo
anh bắt cháu mình về.
“Anh vẫn còn giận ông nội về chuyện Kiều
Bích Ngọc à?“ Bùi Hưng Nam không thể không
cười một lần nữa.
Hai ông cháu nhà Quách gia vẫn chiến tranh
lạnh từ dạo ấy.
Đều là những người có cái tôi lớn, nên không
ai nhường ai.
Chuyện xảy ra cách đây vài tháng, Quách
Cao Minh bị một viên đạn găm vào đầu, dự định
ban đầu là sẽ sang Mỹ làm phẫu thuật. Tối hôm
đó, đột nhiên anh bị đau đầu dữ dội, lúc ấy kế
hoạch ban đầu của Quách Cao Minh là sẽ cùng
Kiều Bích Ngọc sang Mỹ.
Cuối cùng, ông cụ Quách lại hợp tác với
Cung Nhã Yến để đuổi Kiều Bích Ngọc ra khỏi
nhà họ Quách. Sau khi anh tỉnh dậy khỏi ca mổ,
ông còn nói dối rằng Kiều Bích Ngọc đã chủ
động rời đi.
Quách Cao Minh ghi hận chuyện này rất
nhiều.
Nếu như không có sự đồng ý của anh, Kiều
Bảo Nhi cũng không bị đuổi đi mà không ai hay
biết, và chính anh cũng không rời khỏi nhà họ Quách.
Bùi Hưng Nam nhìn vào kính chiếu hậu, thấy
người kia không phản ứng gì, liền tăng ga nhanh
chóng, “Thật sự cũng muốn ghé vào thăm hai
đứa nhỏ song sinh.” Anh có chút chờ mong.
Về đến nhà họ Quách đã là hơn ba giờ sáng.
Bùi Hưng Nam và Quách Cao Minh bước vào
sảnh chính của căn nhà lớn. Trời tối nhưng đèn
điện vẫn bật, bên trong sáng như ban ngày.
“Quách thiếu gia.”
“Bùi thiếu gia.
Những người hầu trong đại sảnh đã đứng
chờ họ tự bao giờ. Trước tư thế này, Bùi Hưng
Nam không nhịn được cười.
Cùng lúc ấy, Cao Minh dường như đã chuẩn
bị tỉnh thần, ngồi đàng hoàng giữa ghế sô pha
trong sảnh, nhìn họ bằng ánh mắt sắc lạnh.
“Ông ơi” Bùi Hưng Nam gọi. Ngay lập tức
ông Quách đã xuất hiện.
Cao Minh gật đầu với Hưng Nam. Đồng thời,
anh cũng chẳng buồn liếc nhìn ông, chỉ bình
thản ngồi yên vị. Người giúp việc mang cho anh
một tách trà nóng, Cao Minh bình tĩnh nhấp từng
ngụm.
Sắc mặt ông nội tối sầm.
“Người ở đâu?”
Bùi Hưng Nam khó hiểu trước câu hỏi của
anh. Nhưng Quách Cao Minh dường như không
muốn trả lời, vì vậy chỉ bình tĩnh tiếp tục uống
trà.
Ông Quách nổi tiếng khó tính, ông giận đứa
cháu vô lương tâm đến nỗi chống nạng, đập
mạnh xuống sàn.
“Tôi hỏi anh đây, bây giờ Kiều Bích Ngọc
đang ở đâu?”
Ông tức giận mắng: “Sao còn chưa đưa con
bé ấy về?”
Quách Cao Minh liếc nhìn ông nội, sau đó
dựa lưng vào sô pha nhắm mắt lại, có chút mệt
mỏi nên chẳng buồn để ý.
“Cái thằng cháu kia, tôi đang nói chuyện với
anh đấy!“ Ông Quách tức giận, muốn dùng gậy
đánh anh.
Quách Cao Minh do dự một lúc, vẻ mặt kỳ
quái, mãi một lúc mới nhả ra một câu. “Cô ấy
mặc kệ cháu.”
“Cô ấy phớt lờ cháu rồi.”
Bùi Hưng Nam gần như phun ra hết trà nóng.
Ông Quách liền chế nhạo, “Cô ấy mặc kệ
anh, anh phải nghĩ cách để cô ấy quan tâm!
Quản lý một công ty, mà không bó tay trước một
người phụ nữ, đúng là đồ vô dụng”
Quách Cao Minh khẽ cau mày, thái độ bất
mãn hỏi: “Ai đuổi cô ấy ra khỏi nhà họ Quách?”
Ông Quách có chút áy náy, nhưng quyết
không lộ vẻ yếu đuối, còn mắng ngược lại anh:
“Kiểu Bích Ngọc đang giận anh, trong lòng anh
còn nghĩ được chuyện vớ vẩn ấy à?”
Đúng lúc đó, một người hầu vội vàng chạy
tới, “Ông chủ, thiếu gia lại khóc rồi.
Ông Quách nghe vậy, liền không muốn lãng
phí thời gian với đứa cháu bất hiếu của mình,
trong lòng ông, chắt bây giờ mới là điều quan
trọng nhất.
“Sao chắt tôi lại khóc? Cô không chăm sóc
được cho chúng à?“ Ông Quách nhanh chóng đi
thẳng về phía phòng em bé.
“Cao Minh, anh không đi gặp con trai sao?”
Cao Minh uể oải đáo: “Chúng muốn uống
sữa, anh có sữa cho chúng bú không?”
Bùi Hưng nam lập tức cười khổ.
Cái người cha lạnh lùng này.
Hiếm khi Bùi Hưng Nam đến nhà Quách gia,
anh nhất định phải tận mắt thấy cặp song sinh.
Căn phòng đứa bé được thắp sáng bằng ánh
đèn dịu nhẹ, một vài người bảo mẫu và giúp việc
đang bận rộn tất bật. Còn ông Quách lo lắng
đứng nhìn, chỉ đến khi đứa bé nhìn thì vầng trán
nhăn lại của ông mới giãn ra.
“Mắt xanh à?”
Bùi Hưng Nam hỏi sau khi nhẹ nhàng bước
tới. Hai đứa trẻ sinh đôi mới khóc xong, đôi mắt
to tròn long lanh. Chúng còn chưa được sáu
tháng tuổi, nét mặt giống hệt nhau, rất dễ
thương, một trong đứa có đôi màu xanh.
“Sau khi kiểm tra, chúng thực sự là con
cháu Quách gia. Bà của Cao Minh có đôi mắt
màu xanh.”
Giọng ông Quách có hơi phức tạp. Nửa
tháng trước, đứa cháu trai bất hiếu của ông đột
ngột trở về, mang theo hai đứa nhỏ bảo đó là
con mình. Điều này khiến ông bị kích động, vội
vàng ôm hai đứa đi xét nghiệm.
Ông không kiểm tra thì không sao, đến khi
biết kết quả chỉ muốn đột quy.
Thứ cháu bất hiếu này, dám nói với ông là
bọn trẻ đã mất.
Ông khịt mũi mắng, “Bị Kiều Bích Ngọc mặc
kệ, đáng đời nó lắm!”
Quách Cao Minh không biết xuất hiện từ khi
nào. Anh đang dựa vào phòng đứa bé, nơi có
ông nội đang mắng mỏ. Anh liếc nhìn hai đứa
con trai sinh đôi của mình.
Thấy anh, ông lập tức quay đầu trừng mắt,
“Tôi nói anh ấy, đừng có lại gần bọn nhỏ.”
Tốt lắm, hiện tại ai cũng cáu gắt với anh.
Không biết có phải do tối nay Quách Cao
Minh uống nhiều rượu không, đột nhiên có chút
ủy mị, trước đây, anh luôn biết kiểm chế cảm xúc
của mình.
Nhìn cặp song sinh, nghĩ đến Kiều Bích
Ngọc, anh lại thấy đau đầu.
Cô ấy phớt lờ anh.
Quách Cao Minh, thấy rất khó chịu.
Anh bất ngờ lấy điện thoại ra, chụp ảnh hai
đứa nhỏ sinh đôi. Hành động tiếp theo thật
không ngờ, anh lập tức đăng tải bức ảnh lên Zalo. “