“Lần trước có một người đàn ông, anh ta nói
là anh trai tôi. Kiều Bích Ngọc đột nhiên nói.
Lục Khánh Nam cùng Cung Nhã Yến tò mò
nhìn về phía cô, Kiều Bích Ngọc đang muốn nói
thêm, lúc này chuông cửa lại đột nhiên vang lên.
Cung Nhã Yến chạy tới mở cửa, hóa ra là
Châu Mỹ Duy đến đây chịu đòn nhận tội.
“Kiều Bích Ngọc, không phải mình cố ý giấu
cậu.” Châu Mỹ Duy vừa bước vào trong, lập tức
chạy tới trước mặt Kiều Bích Ngọc, vô cùng khẩn
trương, lắp bắp cầu xin tha thứ.
“Ngày đó mình đi đăng ký kết hôn có chút
mơ hồ, nhất thời xúc động, đầu óc khi đó không
biết là mơ hay tỉnh, ai ai… Mình, mình không biết
phải giải thích như thế nào với cậu về chuyện kết
hôn này.”
Trong lòng Châu Mỹ Duy vô cùng áy náy,
cũng cảm thấy rất hổ thẹn: “Không phải mình cố
ý giấu cậu, mình chỉ nghĩ là muốn đợi tới khi
thích hợp sẽ nói với cậu.”
Kiểu Bích Ngọc đối với chuyện bạn bè giấu
mình kết hôn thật ra cô cũng không có ý kiến,
nhưng mà lúc này, Bùi Hưng Nam đang đứng ở
phía sau sắc mặt đúng là khó coi.
“Châu Mỹ Duy, lúc này em đúng là không
quen anh đúng không?” Thanh âm Bùi Hưng
Nam có chút hung dữ.
Tiểu Châu lập tức giả chết, sắc mặt không
chút thay đổi: “ Em không phải có ý này.”
“Rốt cuộc là có bao nhiêu ý tứ?”
Có Kiều Bích Ngọc ở bên cạnh, Châu Mỹ
Duy liền cảm thấy rất bình tĩnh: “ Giống như
bánh ngọt nhiều tầng, thật sự rất phức tạp, về
sau sẽ giải thích rõ ràng với anh.”
Bùi Hưng Nam trừng mắt nhìn cô ấy, đúng là
gan lớn.
Lục Khánh Nam ầm ï phải đại não hôn lễ của
họ, trước đó Bùi Hưng Nam với Châu Mỹ Duy
cũng đã nhất trí, tổ chức một hôn lễ đơn giản,
chỉ một vài bàn.
“Vì sao, hai người lại lén lút kết hôn?”
“Tùy ý cùng nhau ăn một bữa cơm ở nhà là
được rồi”
Châu Mỹ Duy cũng có nỗi khổ tâm riêng, cô
ấy biết mẹ mình với cha dượng là những kẻ tham
lam, sợ sẽ làm mất mặt nhà họ Bùi.
Bùi Hưng Nam cũng biết chuyện này, nhưng
có điều, hôn lễ của anh ta, anh ta cũng muốn
đơn giản. Châu Mỹ Duy cố gắng quấn quít lấy
lòng không muốn tổ chức lớn, anh ta cũng chiều
theo ý cô.
“Không phải đâu, Bùi Hưng Nam, cậu kết
hôn như vậy, lại chỉ muốn làm đơn giản, cậu
đúng là quá nhỏ nhen rồi.” Lục Khánh Nam
không ủng hộ ý tưởng của bọn họ, anh ta cảm
thời được thời điểm nào cần tiêu tiền thì phải tiêu
xài hoang phí.
Bùi Hưng Nam cảm thấy anh ta rất phiền,
liền lạnh lùng ném một câu: “Lúc trước Quách
Cao Minh kết hôn cũng không tiếp rượu, sao cậu
không tới lớn tiếng ồn ào với cậu ta?”
Sắc mặt Lục Khánh Nam cả kinh, quay đầu
liếc mắt nhìn Kiều Bích Ngọc đứng bên cạnh, lập
tức câm miệng.
Chuyện nhà họ Quách, anh ta vẫn là không
nên nhắc đến thì hơn.
Ồn ào một lúc, bọn họ ăn bữa sáng Lục
Khánh Nam mang tới, sau đó sửa soạn một chút
chuẩn bị tới sân bay. Cung Nhã Yến và Kiều Văn
Vũ phải tới trung tâm phục hồi nên sẽ không tiễn
mấy người họ ra sân bay. Bà cụ Kiều nắm lấy tay
Kiều Bích Ngọc, không ngừng dặn dò, bảo cô
nhất định phải nhớ về nhà ăn tết.
Nói tạm biệt với mọi người, sau đó xuất
phát.
Ngồi xe tới sân bay, thuận lợi hoàn thành thủ
tục đăng ký, đến giờ bọn họ đều đi đến khoang
hạng nhất, vừa đi vừa nói chuyện vừa cười.
Châu Mỹ Duy liền đưa ra một đề nghị: “Mình
cảm thấy mấy người chúng ta cùng nhau đi du
lịch cũng tốt, về sau nếu như có thời gian chúng
ta cùng nhau ởi du lịch.”
“Tôi cảm thấy được, trước tiên cô với Bùi
Hưng Nam vẫn là nên sinh em bé đi thôi.“Lục
Khánh Nam cười vô cùng mờ ám.
“Sao anh vẫn còn cái tư tưởng cũ nát như
vậy, cứ kết hôn thì sẽ trở thành heo mẹ sao?”
“Là nhắc nhở hai người, đứa nhỏ là kết quả
tất yếu của một cuộc hôn nhân, đây là truyền
thống văn hóa từ mấy ngàn năm trước của
chúng ta rồi.”
Kiều Bích Ngọc nhịn không được mà trách
móc anh ta: “Đúng là không thấy anh lại có tư
tưởng bảo thủ như vậy.”
Lục Khánh Nam cảm thán: “Tôi là một người
vô cùng bảo thủ.”
Người này thật không biết xấu hổ.
Bởi vì vẫn còn rất nhiều chỗ trống, sau khi
máy bay vững vàng cất cánh, có một vài người
tùy ý đi lại tìm cho mình một vị trí thích hợp.
Châu Mỹ Duy và Bùi Hưng Nam ngồi ở vị trí
gần cửa sổ nhìn ra trời xanh mây trắng ở bên
ngoài, Lục Khánh Nam tìm được cơ hội lập tức
đứng dậy, ngồi bên cạnh Kiều Bích Ngọc.
“Làm gì vậy?”
Kiểu Bích Ngọc nhìn thấy người bên cạnh
không mấy tử tế.
Lục Khánh nam lại có chút không được tự
nhiên, ấp úng nói: “Tôi có chuyện muốn hỏi cô.
“Chuyện gì?”
Kiều Bích Ngọc gọi tiếp viên hàng không lấy
cho cô một ly nước trái cây, không mấy để ý tới
người bên cạnh.
“Từ đầu tôi cũng không biết chuyện này, tôi
cũng vừa mới biết không bao lâu.” Lục Khánh
Nam đang suy nghĩ nên giải thích như thế nào
mới phải.
“Rốt cuộc có chuyện gì?”
Kiều Bích Ngọc thấy anh ta dường như có
tật giật mình, cố ý cao giọng dọa anh ta.
Bị dọa như vậy, trong lòng Lục Khánh Nam
bắt đầu lo lắng, thấy cô bắt đầu tức giận, nghĩ
nghĩ, tính toán tìm cho mình một đường lui: “Vừa
rồi bà nội cô, bà nội muốn cô quay về Kiều gia
đón năm mới, lần này sau khi quay về từ Bắc An,
cô có muốn ở lại Hải Châu không?”
“Không phải cả ngày anh đều nói cái nhà trọ
tổi tàn kia của tôi có ma sao, tôi trở về trả
phòng.”
“Cô thật sự muốn ở lại Hải Châu sao?”
Lục Khánh Nam nghe thấy cô nói như vậy
còn rất nghiêm túc, lập tức có chút khẩn trương.
“Anh hỏi chuyện này để làm gì?” Kiểu Bích
Ngọc liền cảm thấy anh ta rất kỳ lạ.
“Không có gì, nếu như về sau cô ở lại Hải
Châu, cơ hội chúng ta gặp mặt ngày càng ít đi.”
Anh ta nói vô cùng tự nhiên, cũng rất thành
khẩn.
Kiều Bích Ngọc thật sự không nghĩ tới anh ta
sẽ nói như vậy, sâu trong nội tâm cũng có chút
cảm động.
Nếu cô không trở lại Bắc An, khẳng định sẽ
rất khó gặp mặt.
“Kiều Bích Ngọc, thực ra tôi đều ủng hộ cô,
tôi biết, Quách Cao Minh hơi quá đáng, đều là lỗi
của anh ta.” Lục Khánh Nam không như mọi khi,
đột nhiên lại trách mắng anh em của mình.
Vốn dĩ ban đầu Kiều Bích Ngọc có chút cảm
động, sau đó lập tức muốn thổ huyết, cô thật sự
đã nhìn thấu con người này rồi, ngày từ đầu đã
muốn nói chuyện này, lại còn vòng vo như vậy.
Lục Khánh Nam không thấy cô nói gì, cân
nhắc dùng từ: “Nhưng mà, lần trước đơn ly hôn
Quách Cao Minh gửi cho cô…”
Sắc mặt Kiều Bích Ngọc thoáng thay đổi.
Lục Khánh Nam theo đó nói: “Ý của tôi là,
Cao Minh đã đánh cược rằng cô sẽ không ký tên,
tôi ở bên anh ta từ nhỏ đến lớn, nên tôi hiểu anh
ta rất rõ. Anh ta là một người khó hiểu, đặc biết
rất giỏi tính kế người khác, anh ta biết rất rõ
trong lòng đối phương đang nghĩ gì. Lần đó anh
ta nắm chắc mười phần mà đánh cược cô sẽ
không ký tên, anh ta cũng không phải thật sự
muốn ly hôn với cô.”
Cái gai này, không nhắc tới thì tốt, nhắc tới
khiến cho người ta cảm thấy nhói.
May mắn, trên mặt Kiều Bích Ngọc không hề
có biểu cảm gì, ánh mắt thân thiện nhìn anh ta,
thân thiết hỏi: “Rốt cuộc muốn nói cái gì?”
Lục Khánh Nam lập tức khiếp sợ.
Anh ta liền chột dạ, càng nói càng nhỏ: “Có
một việc… Thật ra mãi sau tôi mới biết được.
Không biết Quách Cao Minh và Bùi Hưng Nam
đang làm gì, trước khi Cao Minh ra nước ngoài
phẫu thuật, bọn họ giống như đang tính trăm
phương nghìn kế để tìm người, cho đến một thời
gian trước tóm được Diệp Tuyết.
“Tôi là muốn nói, tôi phát hiện sau khi Quách
Cao Minh làm phẫu thuật có thể đã sớm nhớ lại
cô, hơn nữa cho tới bây giờ anh ta không hề mất
trí nhớ, anh ta lừa người.”
Lục Khánh Nam bằng bất cứ giá nào cũng
phải hét lên: “Nếu cô có tức giận thì đi tìm anh ta
mà tức giận, tôi vô tội.”
Kiểu Bích Ngọc nhìn về phía anh ta, không
nói chuyện.