“Ba cháu đã hôn mê 24 tiếng rồi, đám lang
băm đó vẫn luôn nói phải đợi, vậy lỡ như không
tỉnh dậy được nữa thì phải làm sao bây giờ? Bọn
họ chính là cảm thấy nhà họ Kiều chúng ta đã
không còn ai nữa rồi nên mới khi dễ chúng ta.”
“Bà nội, không phải như vậy đâu.”
“Bích Ngọc, bây giờ cháu lập tức đi tìm
người, sinh bệnh rồi thì phải lập tức đi tìm người.
Kinh nghiệm xã hội của cháu ít, không có người
ở bên cạnh cũng không có mối quan hệ. Mạng
của cha cháu đang treo ở đó, không phải là cháu
muốn chọc bà tức chết đấy chứ? Bảo cháu di tìm
người của nhà họ Quách khó như vậy sao? Cháu
không cần mạng của cha cháu nữa đúng không?
Sao cháu lại nhẫn tâm như vậy cơ chứ.”
Kiều Bích Ngọc không biết phải khai thông
người già như thế nào, ánh mắt của mấy người y
tá ở bên kia xem ra khác thường. Nhà họ Kiểu có
thế nào đi nữa thì cũng là danh môn của thành
phố Hải Châu, y tá muốn đi tới nhắc nhở một
chút là phải chú ý giữ im lặng, nhưng lại bị bà cụ
khóc lóc thảm thiết như vậy cũng không dám nói
gì nữa.
“Bà nội, bà không cần quá lo lắng đâu, cháu
bảo đảm với bà sẽ tìm bác sĩ tốt nhất xem bệnh
cho bác trai.”
Doãn Thành Trung gọi người đưa Diệp Tuyết
về, còn anh ta lại xách cái giỏ hoa quả đến
phòng bệnh thăm Kiều Văn Vũ. Bà cụ Kiều thấy
anh ta đến thì lập tức nắm lấy tay anh ta, vô cùng
thân thiết, nước mắt nóng quanh tròng khóc lóc
trông cậy vào sự giúp đỡ của anh ta.
Kiều Bích Ngọc thở dài, cô xoay người đi vào
phòng bệnh trao đổi trao đổi cùng với dì nhỏ của
cô. Tối hôm qua Cung Nhã Yến đã canh giữ ở
đây cả đêm, trông bà có chút tiều tụy mệt mỏi.
“Cháu ở đây trông với Kiều Bích Ngọc, dì đi
nghỉ ngơi một chút trước đi. Châu Mỹ Duy rất
biết cách chăm sóc người khác, làm việc cũng
cẩn thận, Cung Nhã Yến cũng khá là an tâm.
Nhưng Cung Nhã Yến vẫn khăng khăng ở lại
bệnh viện: “Dì đi thì cũng chỉ đi khách sạn thôi,
phòng bệnh rất lớn, dì lên cái giường nhỏ trong
phòng bệnh nghỉ ngơi một chút là được rồi. Tối
hôm qua có y tá trông chừng với dì, cũng không
quá mệt mỏi, chờ cha cháu tỉnh lại rồi nói sau.”
“Dì nhỏ, vậy dì ăn trước chút đồ gì đó đi rồi
hãng ngủ.“ Doãn Thành Trung đi đến, anh ta
cũng mang đến một ít đồ ăn sáng.
Trước kia Cung Nhã Yến rất không thích
Doãn Thành Trung, nhưng bây giờ, có thể là đã
lớn tuổi rồi, đã gặp nhiều chuyện rồi, bỗng nhiên
cũng không muốn so đo cái gì nữa hết, bà gật
đầu với anh ta.
Cung Nhã Yến ăn chút bữa sáng rồi vào căn
phòng bên trong nghỉ ngơi. Bà cụ Kiều bị đuổi về
nhà, Doãn Thành Trung tìm bác sĩ và viện trưởng
tán gấu một chút chuyện, còn lại Kiều Bích Ngọc
và Châu Mỹ Duy canh giữ trong phòng bệnh.
“Tớ cảm thấy dì nhỏ của cậu cũng khá để
tâm đến cha cậu đó.” Tiểu Châu cảm thấy nhàm
chán, tùy tiện đưa một cái đề tài.
Kiều Bích Ngọc đang ngẩn người nhìn chằm
chằm bình truyền dịch, bỗng nhiên nghe thấy cô
ấy nói như vậy, ngớ ra một chút, thản nhiên nói:
“Tuy dì nhỏ của tớ hận nhà họ Kiều, nhưng
chuyện của mẹ tớ cũng đã qua rất nhiều năm rồi,
nên hận cũng đã hận xong rồi.”
Cũng giống như cô vậy, cô hận nhà họ Kiều,
nhưng nói đến cùng thì vẫn là người thân, xảy ra
loại chuyện này, mọi người buông bỏ ân oán
trước kia qua một bên, tất cả đều hy vọng có thể
ở chung hòa thuận với nhau.
Ngoài cửa phòng có vài tiếng bước chân
truyền đến, Doãn Thành Trung đi trước, đi theo
phía sau là vài vị chủ nhiệm và viện trưởng.
“Không cần quá lo lắng, bệnh của cha cô đã
ổn định rồi, chắc là hôm nay ông ấy sẽ tỉnh lại
thôi.”
Kiểu Bích Ngọc không ngờ Doãn Thành
Trung sẽ tận tâm hết sức giúp cô như vậy, vừa
định nói một tiếng “cảm ơn’ với anh ta thì lúc
quay đầu lại, cô ngây người một chút.
Tầm mắt của cô dừng lại trên giường bệnh,
người đàn ông trên giường chậm rãi mở mắt ra,
đúng lúc cũng nhìn thấy cô.
Có lẽ là Kiều Văn Vũ đã hôn mê lâu rồi, ông
mơ màng nhìn, gọi một tiếng về phía Kiểu Bích
Ngọc: “Nhã Trang.”
Giọng nói của ông suy yếu lại khàn khàn,
nhưng lại rất cố gắng gọi.
Nhã Trang là nhũ danh của mẹ cô Cung Nhã
Trang, Kiều Văn Vũ rất ít khi gọi mẹ cô thân thiết
như vậy.
Kiều Bích Ngọc đần độn mất hai giây, chống
lại ánh mắt của người ba mà xưa nay vẫn luôn
bất hòa với mình, cô mím môi, cực ký không tự
nhiên mà phun ra một chữ: “Cha.”
Đã rất lâu cô không gọi ông.
Kiểu Văn Vũ nghe tiếng “cha này lại giống
như tỉnh lại từ trong mộng, thấy khuôn mặt của
Kiều Bích Ngọc, tầm mắt ông dần dần trở nên rõ
ràng.
Ông nhớ lại sự cố giao thông của mình, vẻ
mặt của ông có chút giật mình. Không ngờ đầu
tiên tỉnh lại thì liền nhìn thấy đứa con gái đã tuyệt
giao với mình, Thậm chí ông còn từng nghĩ rằng
về sau lúc ông không còn trên đời này nữa. Đứa
con gái tính tình bướng bỉnh này của ông cũng
có thể sẽ không đến mộ ông liếc mắt nhìn một
cái.
Tâm địa của con gái ông cũng không có
cứng rắn như ông tưởng tượng, ít nhất thì cũng
không tuyệt tình như vậy giống mẹ nó.
“Ông Kiều, ông cảm thấy đầu có còn đau
không?”
Thấy người bệnh tỉnh lại, đám bác sĩ cũng
lập tức tiến lên dò hỏi cẩn thận.
Kiều Bích Ngọc lui ra phía sau, nghe bọn họ
trao đổi, nhìn dáng vẻ thì thấy bệnh của cha cô
cũng không phải loại cực kỳ nghiêm trọng, ít
nhất thì có hỏi thì sẽ trả lời, đầu óc cũng coi như
bình thường.
Sau một vòng kiểm tra lại, bác sĩ xác định
không có di chứng gì khác, nhưng cơ thể có một
số bệnh nhỏ mà Kiều Văn Vũ làm việc mệt mỏi
quanh năm tích góp lại nhất định cần phải chú ý,
nhất là mạch máu từng bị vỡ một lần, sau này
cần phải càng chú ý nhiều thêm ăn uống làm
việc và nghỉ ngơi cùng với khống chế cảm xúc.
“Những thứ nào không ăn được, còn phải
chú ý những việc linh tinh gì đó, phiền ông nói lại
một lần giúp tôi.”
Lúc Cung Nhã Yến nghe thấy tiếng động
huyên náo trong phòng bệnh thì lập tức đứng
lên, bà cực kỳ kích động mà hỏi bác sĩ một lần lại
một lần những thứ cần phải chú ý này.
Bà cụ Kiều ở bên kia cũng đã gọi điện thoại
tới, Doãn Thành Trung và Châu Mỹ Duy khách
khí ân cần hỏi thăm vài câu với người bệnh.
Vẻ mặt của Kiều Bích Ngọc không được tự
nhiên, cô cũng không biết phải nói gì, vì bình
thường cô và cha của cô cứ gặp mặt là đều cãi
nhau.
Cô phun ra lại một câu còn khách sáo hơn
cả với người ngoài: “Cha, cha nghỉ ngơi đi.”
Đỡ nói sai còn chọc giận ông ấy.
Dường như Kiều Văn Vũ cũng không có gì
hay để nói với con gái của mình, ‘Ừ’ một tiếng,
ông khép mắt lại nghỉ ngơi.
Kiều Bích Ngọc vội vã đi ra khỏi phòng bệnh,
ngay cả bác sĩ chủ nhiệm ở đây cũng dặn dò cô,
không nên kích thích ba cô, giống như cô là loại
người đại nghịch bất đạo, là đồ bất hiếu vậy.
Kiều Bích Ngọc vừa mới đi ra khỏi phòng
bệnh, Kiều Văn Vũ liền mở mắt ra, mờ mịt nhìn
trần nhà, ông thở dài.
“Lần này cha cậu sinh bệnh nhìn giống như
đã già đi rất nhiều.”
Bọn người Châu Mỹ Duy ở bên ngoài phòng
bệnh, Kiều Bích Ngọc quay đầu lại liếc mắt nhìn
phòng nghỉ một cái, rầu rĩ mà trả lời một câu: “Bị
bệnh nên thoạt nhìn hơi tiều tụy một chút mà
thôi, cậu không biết bình thường ông ấy dạy dỗ
người khác không nói đạo lý bao nhiêu đâu, mở
miệng một cái là mắng.”
Nói thì nói như vậy, nhưng cô cũng không
hờn giận gì.
“Kiều Bích Ngọc, bên bệnh viện này đã có
thể bảo đảm được bệnh tình của cha em ổn định
rồi, không cần lo lắng.” Doãn Thành Trung đi về
phía bọn cô.
“Đã lâu không gặp, có thể ngồi xuống uống
ly cà phê chứ?”
Ba người đến nhà hàng ở đối diện bệnh viện,
trực tiếp tùy ý chọn một bàn ở ngay đại sảnh,
cũng không đi vào phòng riêng.
Kiều Bích Ngọc cầm menu gọi hai ly ca cao
nóng, Doãn Thành Trung ngồi đối diện bèn trực
tiếp gọi một ly cà phê đen, thật ra bọn họ ngồi
cùng nhau cũng không có đề tài gì để nói.
“Vừa rồi Diệp Tuyết sao thế?”
Ngữ khí của Kiều Bích Ngọc cực kỳ bình
thản, sự quan tâm không thể nói rõ, sự tò mò
không nói được, chính là đang nhàm chán vô vị
mà chờ ca cao nóng của cô.
Dường như Doãn Thành Trung rất phản cảm
với cái tên này, vẻ mặt của anh ta bực bội, thuận
tay lấy hộp thuốc trong túi quần ra, dốc sức hút
mạnh một hơi thuốc.
Kiều Bích Ngọc rất nhạy cảm với mùi vị, cô
nhíu nhíu mày.
“Xin lỗi.“ Dường như anh ta ý thức được việc
hút thuốc trước mặt phụ nữ là không lễ phép,
anh ta lập tức dập tắt tàn thuốc đi.
“Chắc là Quách Cao Minh rất ít hút thuốc
trước mặt em nhỉ?”
Giọng điệu của anh ta rất tự nhiên: “Gia giáo
của nhà họ Quách rất nghiêm, ngay cả đám họ
hàng này như bọn anh lúc đến làm khách ở nhà
ho Quách cũng cưc kỳ có nhiều quy củ.”