Khi Giáng sinh đến gần, các cửa tiệm lớn đã
giăng đèn kết hoa, tận dụng các đợt giảm giá
trong dịp lễ để thu hút khách hàng.
“Kiều Bích Ngọc, cậu sẽ mua quà gì cho lễ
Giáng sinh?”
Hôm nay thời tiết rất tốt, ánh mặt trời rực rỡ,
ánh nắng ngày đông không chói chang mà rất
ấm áp, hai cô gái sánh bước bên nhau trên phố
thương mại mua đồ, Châu Mỹ Duy vui vẻ bước nhanh.
Mà cô gái kia có chút lơ đãng, Kiều Bích
Ngọc chậm một nhịp: “Cái gì?”
Châu Mỹ Duy nghĩ rằng hôm nay cô rất kỳ lạ.
Cô ấy nghi ngờ liếc nhìn cô: “Kiều Bích
Ngọc, cậu nhắn tin với ai trên Zalo thế? Điện
thoại của cậu cứ kêu liên tục.”
Gương mặt xinh đẹp của Kiều Bích Ngọc
thoáng hiện chút chột dạ: “Không có gì đâu,
không quan trọng bằng bạn bè.”
Cô vội vàng nhét điện thoại vào túi, kéo
khóa, thông báo zalo cũng biến mất. Cô giả vờ
nghiêm túc nhìn mấy cửa hàng xung quanh rồi tỳ
tiện nói một chủ đề.
“Món gà tây trong lễ giáng sinh thực sự
không ngon, còn không bằng ăn vịt quay và ngỗng.”
Châu Mỹ Duy buồn bực: “Mình không nói gà
tây, mình chỉ nói là mấy ngày nay cậu hơi kỳ lạ.”
Ví dụ, sáng nay cô ấy gọi điện rủ cô đi mua
sắm, nhưng cô ấy lại nghe thấy Kiều Bích Ngọc
lảm nhảm trên điện thoại, hình như là cãi nhau
với ai đó, cô hét lên bảo mua một phần mỳ xào.
Kiều Bích Ngọc bị cô ấy nhìn chằm chằm
nên có chút không tự nhiên, giả chết, nhanh
chóng bắt đầu một chủ đề khác: “Lúc trước cậu
nói là đi đến cửa hàng đồ chơi, cậu định mua quà
cho con trai Bùi Hưng Nam sao?”
Nhắc đến con trai của Bùi Hưng Nam, Mỹ
Duy bắt đầu quan tâm.
Không, là tức giận!
“Tên quỷ chết tiệt, mình có lòng tốt hỏi nó
muốn quà giáng sinh gì, nó lại dám chán ghét
mình như vậy.”
Kiều Bích Ngọc lập tức đồng cảm, phẫn nộ
mắng: “Đúng vậy, những tên đàn ông thối sao có
thể chê nhiều như vậy? Mình đã bảo anh ta đi ăn cứt!”
“Cái gì?”
Ăn cứt?
Châu Mỹ Duy trợn tròn mắt.
Này, dù sao cũng là một người đẹp, đừng
nói những lời thô tục như vậy chứ, được không?
“Ai đã chọc giận cậu?”
Mỹ Duy đột nhiên rất hứng thú, nhưng cô
Kiều rõ ràng không muốn nói thêm. Cô thở hồng
hộc, mặt hơi đỏ bừng, nhìn cô có vẻ rất tức giận,
nhưng không hẳn là tức giận.
“Mình nhớ ở đằng kia có một cửa hàng đồ chơi lớn.”
Châu Mỹ Duy vẫn luôn rất săn sóc, cũng
không đi hỏi, kéo tay cô xoay người đi hướng
khác.
Chuỗi cửa hàng đồ chơi quốc tế này rất lớn,
có đủ loại đồ chơi cho mọi lứa tuổi, toàn bộ cửa
hàng trang trí giống như một thế giới cổ tích,
màu sắc tươi tắn rất hấp dẫn trẻ em. Bên phải là
đồ chơi cho bé gái, đồ chơi bằng ren các loại,
búp bê Barbie… Đồ chơi bày la liệt.
“Đồ chơi của cậu bé ở bên trái, hãy đi theo
tôi.” Người bán hàng của cửa hàng mỉm cười chỉ
đường cho bọn họ.
Bên này chủ yếu là màu xanh nhạt. Kiều Bích
Ngọc đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy đủ loại đồ
chơi, ô tô điện, mô hình Transformer khổng lồ và
chú chó cưng điện tử AI mới nhất.
“Mua cái này, mua cái này!” Kiều Bích Ngọc
có chút kích động.
Cô cho rằng con trai thích những đồ dùng
công nghệ cao, đặc biệt là những chú chó cưng
điện tử này sẽ không rụng lông hay tè bừa bãi,
hơn nữa nó còn là trí tuệ nhân tạo.
Mỹ Duy liếc nhìn ‘Con chó” quen thuộc này.
Giọng nói phức tạp nói với cô ấy: “Bùi Thanh
Tùng đã có rồi.”
Đó là ông cụ Bùi mua cho cháu trai mình.
Khi mới mua, Bùi Thanh Tùng rất vui, nhưng bảy
ngày sau, cậu chủ nhỏ đã ném nó vào tủ, cuối
cùng còn nói ba chữ “Chó thiểu năng:
Châu Mỹ Duy còn vì việc này mà đặc biệt
dạy cậu bé kia một bài học.
“Nói cái gì mà chậm phát triển trí tuệ, còn
nhỏ mà nói lung tung.”
“Nhưng nó mãi mãi chỉ hiểu được mấy lệnh
đó chương trình, cháu không thích những sủng
vật như vậy vì chúng chậm phát triển trí tuệ.
Cậu chủ Bùi đó còn cứng đầu đến mức dám nói lại.
Mỹ Duy bị lời lẽ hùng hồn của cậu bé nói
cho nhất thời không kịp phản bác, mà Bùi Hưng
Nam làm cha nhìn thấy cảnh này còn bước tới sờ
đầu con trai, gật đầu nói: “Đúng là chậm phát
triển.”
“Những món đồ chơi này không phù hợp với
hai cha con nhà họ Bùi lòng dạ đen tối.
Vẻ mặt của Châu Mỹ Duy vô cùng bất đắc
dĩ, cô ấy vừa nói vừa quay đầu nhìn các kệ xung
quanh: “Mua một món quà Giáng sinh cho tiểu
quỷ Bùi Thanh Tùng đó cũng không dễ dàng”
Người bán hàng muốn giới thiệu một số sản
phẩm: “Cô gái, con trai cô bao nhiêu tuổi rồi?”
Con trai?
Phản ứng đầu tiên của Mỹ Duy là da đầu cô
lạnh toát, cô đâu sinh được đứa con bụng dạ đen
tối như Bùi Thanh Tùng.
“Không phải con trai tôi, mà là con của một
người bạn của tôi. Nó gần sáu tuổi.
Người bán hàng hơi xấu hổ, vừa rồi nghe
thấy bọn họ nói chuyện phiếm với giọng điệu
thân thiết, cô ấy còn tưởng là con trai.
“Cậu bé đó tính cách như thế nào? Hướng
nội hay hướng ngoại? Mỗi đứa trẻ đều có thế giới
nội tâm của riêng mình, vì vậy đồ chơi chúng
thích cũng khác nhau. Tôi có thể giới thiệu một
chút với cô.”
Hả?
Bùi Thanh Tùng là đứa trẻ hướng ngoại hay
hướng nội?
Điều này đột nhiên hỏi câu này làm Châu Mỹ
Duy khó trả lời, người hướng ngoại hay hướng
nội? Bùi Thanh Tùng không thích ra ngoài chạy
nhảy, thế nhưng nói bé hướng nội thì không thể
nào, nào có đứa trẻ hướng nội nào nham hiểm
như thế được.
“Mua đồ chơi gỗ xếp hình, cái này chơi rất vui.”
Kiều Bích Ngọc rất thích cái này, khi còn nhỏ
cô toàn chơi đồ chơi của con trai, cô nhớ lại kỷ
niệm thời thơ ấu, bước nhanh, cô đi thẳng đến
dãy chứa đồ xếp gỗ ở cuối cùng bên tay phải rồi
chọn chúng.
“Mình nghe nói quảng cáo lần trước cuối
cùng các cậu đã chọn một người mẫu tên là Hàn
Lê Trang. Kiều Bích Ngọc đó đã bị loại ở vòng
cuối cùng.”
Kiều Bích Ngọc đang cầm một hộp xếp gỗ,
cô đối mặt với kệ hàng, vểnh tai lên, nghe thấy
phía sau hình như có người nhắc đến tên mình,
hơn nữa giọng nói này làm người ta rất khó chịu.
“Mình còn nghe nói là vì đóng quảng cáo
này mà cô ta đã bị đạo diễn cười nhạo mắng
chửa nhiều lần là cô ta quá ngu ngốc, quá liều
mạng. Cuối cùng, cô ta vẫn không thể có được
quảng cáo của chính công ty nhà mình. Đây thực
sự là… Ha ha ha. Xem ra cô ta đã bị công ty bỏ
rồi, hoàn toàn kết thúc rồi.”
Giọng nữ sắc bén rõ ràng là đang hả hê.
Chết tiệt, Kiều Bích Ngọc đứng thẳng người,
hai tay siết chặt món đồ chơi, cố nhịn không đi
tranh cãi.
Giọng nói này không phải là Quan Liên thì là
ai. Tôi đã bị gạt đi thì mắc mớ gì đến cô?
Kiều Bích Ngọc không muốn gây chuyện. Cô
vốn chỉ muốn yên lặng đợi bọn họ đi qua. Sau
đó, cô lại nghe thấy cô ta hỏi: “Thủy Tiên, cậu
làm sao vậy? Cô Kiều đó bị gạt đi thì cậu phải vui
chứ, chẳng phải lúc sơ tuyển cậu đã cố ý loại cô
ta sao? Mới đó đã quên rồi à?”
“Đúng vậy, mình cũng nghĩ Kiều Bích Ngọc
sẽ nhận được quảng cáo này. Thật sự không ngờ
đấy.“ Hà Thủy Tiên cũng có mặt ở đây, giọng nói
của cô ta ngoài sự chế nhạo dường như còn ẩn
chứa một ý nghĩa sâu xa nào đó.
“Sao cô lại ở đây?”
Quan Liên đột nhiên cao giọng kêu, giọng
nói càng thêm chói tai khó nghe.
Kiều Bích Ngọc cho là cô ta đã phát hiện ra
mình, cô cảnh giác xoay người, sau đó cô nhận
ra rằng Quan Liên đang hét lên với Châu Mỹ Duy
đang đi về phía lối nhỏ.