Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài

Chương 276




Chương 276: Lai lịch của cô Kiều là như thế nào

“Có tìm hiểu được chỗ dựa của cô ta không?”

Trong phòng nghỉ của thí sinh vòng sơ
tuyển, một vài người phụ nữ đang tán gẫu
chuyện phiếm, một trong số họ chợt nghĩ ra cái
gì đấy, hạ giọng thần bí nói: “Mọi người không
thấy cô ta rất quen sao, đầu năm nay rất hot, còn
có tin đồn với vị ở tập đoàn IP&G nữa đấy”

“Suyt! Đừng nói nữa, tổng giám đốc Lục đến rồi!”

Người quản lý cảnh giác nháy mắt với bọn
họ, bốn người được lựa chọn cuối cùng, ba
người trong đó đều là người mẫu nổi tiếng. Bình
thường bọn họ thường tranh giành với nhau,
khẩu phật tâm xà, nhưng buổi tuyển chọn lần
này đã khiến họ đoàn kết với nhau, đối phó với
những người không chuyên môn.

Một bóng hình anh tuấn tiến về phía bọn họ.

“Chào tổng giám đốc Lục.” Bọn họ lập tức
tản ra, tạo dáng chuẩn mực tao nhã, khuôn mặt
xinh đẹp nở nụ cười, đồng thanh chào.

Lục Khánh Nam vẫn theo phong độ quý ông
của mình, trên người mặc một vest đen đắt tiền
được may riêng, anh ta đứng thẳng người, nhìn
bọn họ, nở nụ cười nhẹ.

“Mọi người vất vả rồi.”

Được ông chủ lớn chào hỏi thân mật như
vậy, hai má người phụ nữ có chút ửng đỏ, trong
lòng không khỏi có chút đung đưa.

Trên thực tế so với vị cao không thể với tới
của nhà họ Quách, ngược lại cậu Lục nhận được
rất nhiều yêu thích của chị em phụ nữ.

Lục Khánh Nam nổi tiếng là chịu tiêu tiền
cho bạn gái, trong các ngày lễ lãng mạn không
bao giờ thiếu kim cương. Mặc dù anh ta thường
xuyên thay bạn gái, trong lòng mọi người ai cũng
biết anh ta tìm bạn gái chứ không phải là tìm vợ,
dễ hợp dễ tan, cầm lấy một phần chỉ phí chia tay
không hề ít, tạm biệt bạn gái cũ vẫn có thể nở nụ cười.

Chỉ là mấy năm nay, không hề có bất kỳ
người phụ nữ nào khiến Lục Khánh Nam đối xử

đặc biệt cả, vẫn luôn tìm kiếm, dường như đến
anh ta cũng không biết mình đang tìm kiếm cái gì nữa.

“Tổng giám đốc Lục, hôm nay người lập kế
hoạch của tập đoàn IP&G đã mở một cuộc họp
với chúng tôi, họ nói rằng cần phải hoàn thành
quảng cáo trước giáng sinh, cho nên song
phương hai bên vì muốn hoàn thành đợt quay
này càng nhanh càng tốt. Ngày mai trực tiếp đưa
bốn bọn họ đến Hồ Chí Minh lấy cảnh, thử xem
kết quả nào tốt hơn, sẽ trực tiếp dùng người đấy”

Trợ lý thấy anh ta đến, lập tức chạy tới báo
cáo công việc, có điều dường như Lục Khánh
Nam không quan tâm lắm, ánh mắt của anh ta
nhìn xung quanh một vòng, hỏi một câu: “Cô
Kiều đâu, bây giờ cô ta đang ở đâu?”

Gương mặt của ba người phụ nữ kia không
thay đổi, vẫn giữ nụ cười bình thản như cũ, đều
nhếch tai lên nghe bọn họ nói chuyện, Lục
Khánh Nam vừa đến liền tìm người phụ nữ họ Kiều kia.

Trợ lý nói thật với anh ta: “Đạo diễn nói, một
số động tác của cô Kiều không đủ tiêu chuẩn, cô
ấy còn ở bên trong…”

Dù sao cũng không xuất thân chuyên
nghiệp, vì vậy khi quay, sẽ gặp rất nhiều rắc rối.

“Tự mình tìm khổ, đáng đời!”

Sắc mặt Lục Khánh Nam đột nhiên trầm
xuống, hung dữ mắng một câu, trợ lý và mấy
người khác cũng nghe rõ, trong lòng căng thẳng,

đang mắng ai vậy?

Mắng thì mắng, nhưng bước chân anh ta
vẫn vô thức bước về phía trường quay.

“Anh đến đây làm gì vậy?”

Mà lúc này, Kiều Bích Ngọc vội vã chạy ra
ngoài, suýt chút nữa đụng vào anh ta.

Vì bị đạo diễn hành hạ mấy vòng, sự nhẫn lại
của cô Kiều không có chỗ nào để trút bỏ, bây giờ
nhìn ai cũng không thuận mắt.

Lục Khánh Nam nhìn thấy khuôn mặt thối
của cô, vốn dĩ còn có chút tức giận, lập tức nở
một nụ cười hả hê, chế nhạo cô.

“Không có bản lĩnh thì đừng có mà học
người ta tham gia tuyển chọn.”

Kiều Bích Ngọc tự biết mình đuối lý, cũng
không phản bác, tức giận trừng mắt nhìn anh ta,
rồi sải bước rời đi.

Lục Khánh Nam nhìn thấy cô không để ý
đến mình cứ vô lương tâm như thế mà đi, lập tức
quát cô: “Này, bên ngoài đang mưa đấy, có
mang ô không?”

“Không liên quan gì đến anh.”

Kiều Bích Ngọc đi giày cao gót, tương đối có
hào quang, đến đầu cũng không quay lại nhìn
anh ta.

Lục Khánh Nam lại bộc phát tính nô lệ, chân

không nghe lời, không có tiền đồ mà đuổi theo.

Anh ta tính khí tốt thương lượng với cô: “Tí
nữa chúng ta cùng đi ăn cơm trưa, bạn tôi vừa
mở một nhà hàng Hàn Quốc bên đường đối diện,
mùi vị rất tốt.

Cô cũng đói bụng, bước vào thang máy, quái
gở nói một câu: “Tôi không có thời gian, cái vừa
rồi tôi còn chưa chụp tốt.

Bây giờ cô phải nhanh chóng giải quyết bữa
trưa, tí nữa lại bị ngược đãi.

“Không cần quan tâm đến ông ta.”
“Tôi muốn chụp thật tốt.

Lục Khánh Nam nói rất trôi chảy: “Vậy tôi

đóng gói lại mang về đây cho cô.

Kiều Bích Ngọc thấy bên ngoài thật sự đang
mưa, liếc nhìn người họ Lục này một cái: “Nhanh

lên, đạo diễn nói chỉ cho tôi thời gian một tiếng
để ăn cơm thôi.”

Sau đó cậu Lục cần mẫn làm người sai vặt
mà chạy đi.

Mọi người trong trường quay đều ngây ra
như phống, biểu tình đều là kinh ngạc không nói lên lời.

Rốt cuộc cô Kiều này là người như thế nào chứ?

“Bọn họ dường như đều đang hoài nghi cô là Liễu Y Y.

Cuối cùng sai khi bị tra tấn trong hai giờ
đồng hồ, Kiều Bích Ngọc một tân binh cuối cùng
cũng miễn cưỡng chụp được những bức hình
khiến đạo diễn hài lòng, Lục Khánh Nam lái xe
đến đưa cô về, trong xe, anh ta lại không nhịn
được mà chế giấu cô.

Trước giờ Kiều Bích Ngọc chưa bao giờ tiếp
xúc với ngành nghề người mẫu quảng cáo, mặc
dù nói trong giới giải trí có rất nhiều bình hoa chỉ
để bày mà thôi. Có điều cô nhất thời muốn tranh
giành với bọn họ, cô phải nỗ lực học tập những
kỹ năng này, có chút mệt, coi như cũng hoàn

thành rồi, tâm tình đột nhiên thấy thoải mái.

Tâm tình cô tốt, không thèm để ý đến lòng

dạ hẹp hòi của Lục Khánh Nam, dựa vào lưng
ghế, lười biếng nôn mửa: “Tôi biết mấy người
bọn họ vẫn luôn thầm thì, coi tôi thành Liễu Y Y,
thật sự không có mắt nhìn.”

“Đúng vậy, cho dù là Liễu Y Y đi nữa, làm
sao có thể khiến một cảnh chụp đơn giản mà
phải chụp lâu như vậy chứ.”

Kiều Bích Ngọc nhìn anh ta đê tiện như vậy,
cũng không tức giận với anh ta, ngược lại còn rất
bình tĩnh nói với anh ta một chuyện: “Lục Khánh
Nam, bọn họ còn nói, tôi với anh có một chân.”

“Chân gì?”

“Không đúng. Bọn họ nói tôi đã có rất nhiều
chân rồi, lần trước anh gửi cho tôi mấy bộ quần
áo mới đến khách sạn để thay, bọn họ còn nói
chúng ta vội vàng đi đặt phòng.”

Lục Khánh Nam đạp phanh, biểu tình vô
cùng phức tạp, trừng cô: “Sao cô không giải
thích với bọn họ?”

“Làm sao mà giải thích được, miệng mọc ở
chỗ người khác.”

Lục Khánh Nam rất tức giận, lần này anh ta
có thể nhìn thấu rồi, yêu nữ gây tai họa nghìn
năm này, vậy mà còn làm ra dáng vẻ không có chuyện gì.

“Kiều Bích Ngọc chết tiệt, kiếp trước tôi đã
đào mộ tổ tiên nhà cô sao?” Lục Khánh Nam
giận đến nỗi mất cả hình tượng.

“Những lời này mà truyền đến chỗ Cao
Minh, tôi còn muốn sống mà, cô cũng biết anh ta
vô cùng cẩn thận, cô muốn hại chết tôi đúng không?”

“Tối nay có phải anh ta tham dự bữa tiệc tối
với Hà Thủy Tiên đúng không?” Kiều Bích Ngọc
coi lời mắng mỏ của anh ta như gió thoảng qua
tai, cô thần sắc nghiêm trọng hỏi một vấn đề khác.

Lần ra mắt sản phẩm mới của tập đoàn IP&G
lần này không giống mấy lần trước, tập đoàn đặc
biệt coi trọng, Kiều Bích Ngọc cũng không hiểu
biết về lĩnh vực kinh doanh, chỉ biết ngày mai
mấy người bọn cô phải bay đến Hồ Chí Minh lấy
cảnh, tối nay tập đoàn sẽ tổ chức một bữa tiệc
chúc thuận lợi.

Sắc mặt Lục Khánh Nam tối sầm, quai hàm
nhếch lên đầy kiêu hãnh, đầu nghiêng sang một
bên không thèm để ý đến cô.

Kiều Bích Ngọc nhẹ giọng nói: “Vậy tối nay,
anh tham dự với tôi.”

“Bữa tiệc vô vị như thế này, tôi sẽ không đi.”
Anh ta từ chối.

“Vậy tôi tự đi một mình.”

Lục Khánh Nam hừ một tiếng: “Ồ, cô định
tham dự với tư cách gì, cháu dâu nhà họ Quách
hay là cô chủ nhà họ Kiều ở thành phố Hải Châu,
hoặc là giả mạo Liễu Y Y2?”

Nếu như thân phận thật sự của cô bị bại lộ,
vậy thì sẽ rất khó xử.

Vẻ mặt Kiều Bích Ngọc nghiêm trọng, đột
nhiên trầm mặc, một lúc lâu sau mới mơ hồ nói:
“Tôi có một chuyện muốn đích thân nói với anh ta.”

“Chuyện gì?”

Cô lại lựa chọn trầm mặc.

Một lúc lâu, cô lẩm bẩm, thanh âm chỉ có

mình cô nghe được: “Tôi sợ nói rồi, anh ấy vẫn
thờ ơ như vậy.”