Sau khi Đường Tuấn Nghĩa trở về, người
trong bệnh viện lập tức đối xử với bọn họ vô
cùng cung kính, anh ta chuyển Kiều Bích Ngọc
tới phòng bệnh VIP đặc biệt ở tầng mười hai, bác
Sĩ y tá cũng đổi thành chuyên gia lâu năm hơn.
Bởi vì Kiều Bích Ngọc gặp tai nạn, còn phải
mổ, cho nên trong một tháng này rất quan trọng,
nhất định phải điều dưỡng cơ thể thật tốt, nếu
không sẽ dễ dàng để lại di chứng.
“Ở bên cô ấy.”
Khi Đường Tuấn Nghĩa rời khỏi bệnh viện,
vẫn rất keo kiệt cách nói chuyện, chỉ nói ba chữ
với Châu Mỹ Duy.
Châu Mỹ Duy thấy anh ta vội vàng rời đi thì
không quấy rầy, xem ra Đường Tuấn Nghĩa có
chuyện gấp cần phải làm.
Mấy ngày này cô và Cung Nhã Yến thay
phiên chăm sóc Kiều Bích Ngọc, chủ yếu là vì
Châu Mỹ Duy ở bệnh viện, Cung Nhã Yến càng
có nhiều thời gian hầm canh nấu đồ ăn đưa tới,
bởi vì chủ nhiệm An lúc trước phụ trách bệnh án
của Kiều Bích Ngọc có nói, Châu Mỹ Duy càng
thích hợp ở lại hơn, bởi vì Kiều Bích Ngọc không
bài xích Châu Mỹ Duy như vậy.
“Thay dì chăm sóc con bé nhé, chuyện này
dì cũng có lỗi.”
Cung Nhã Yến mang đồ ăn tới, chỉ đứng ở xa
nhìn người trên giường bệnh một cái, không đi
vào, nói một câu nhờ Châu Mỹ Duy, không giải
thích quá nhiều.
Châu Mỹ Duy gật đầu với bà ấy, nhận lấy
hộp đựng cơm giữ nhiệt, cô ấy cũng rất thức thời
không truy hỏi.
Sai lầm đã xảy ra, hiện giờ quan trọng nhất
là xử lý vấn đề thế nào, nghĩ biện pháp giúp Kiều
Bích Ngọc tỉnh táo lại.
Nhưng chuyện này thật sự rất khó, Kiều Bích
Ngọc vẫn không muốn ăn gì, chỉ dựa vào truyền
dinh dưỡng, cả người không có sức lực, nhìn rất
tiểu tụy yếu ớt.
Hơn nữa cô luôn kinh hoảng mơ thấy ác
mộng, cho dù đã tỉnh, cũng là ánh mắt trống
rỗng nhìn trần nhà không nói lời nào.
Ngủ và tỉnh lại, đều như một loại hành hạ.
“Mỹ Duy, mình thật sự nghe thấy có tiếng
trẻ con khóc, bọn chúng rất sợ hãi, khóc to tới
mức tê tâm liệt phế.”
May mắn chính là, thỉnh thoảng Kiều Bích
Ngọc sẽ nguyện ý nói chuyện với cô ấy.
Cô luôn nói về đứa bé, còn nói mình nghe
thấy tiếng trẻ con khóc, Châu Mỹ Duy không
dám nói lung tung, sợ kích thích cô, còn Kiều
Bích Ngọc nghe được trẻ sơ sinh khóc khi nào,
cô ấy không thể hiểu, hoặc chỉ là ảo tưởng trong
giấc mơ của cô.
Ngoại trừ đứa bé, cô còn nói rất nhiều về cái
tên “Quách Cao Minh”.
Kiều Bích Ngọc đã nằm viện ngày thứ mười,
nhưng giống như lời Cung Nhã Yến nói, người
nhà họ Quách chẳng quan tâm, cho dù phái một
người tới thăm cũng không có, thật sự khiến
lòng người lạnh ngắt.
Cho dù thái độ của nhà họ Quách thế nào,
Châu Mỹ Duy vẫn tin tưởng, Quách Cao Minh sẽ
không mặc kệ cô, Châu Mỹ Duy tiếp xúc với
Quách Cao Minh nhiều, anh yêu cô rõ như vậy,
anh không có khả năng mặc kệ cô.
Châu Mỹ Duy đổ cháo ra một cái bát cho
nguội, sau đó cầm thìa đi tới bên cạnh giường
bệnh.
Hôm nay tâm trạng của cô hơi kích động,
đưa cháo về trước, cô ấy dùng giọng điệu
thương lượng: “Kiều Bích Ngọc, cậu ăn hết bát
cháo này, bây giờ mình lập tức giúp cậu liên lạc
với Quách Cao Minh.”
Người ở trên giường bệnh nghe thấy tên
“Quách Cao Minh” quả nhiên biểu cảm thay đổi.
“Lúc trước di động của cậu đã mất, mình đã
thay sim cho cậu, cuối cùng hôm nay cũng làm
xong rồi.” Châu Mỹ Duy vừa nói, vừa cho sim vào
trong điện thoại.
Rất nhanh dữ liệu trong thẻ xuất hiện, cô ấy
liếc mắt một cái liền thấy số di động nick name là
“tảng băng”, đây chắc chắn là số của Quách Cao
Minh.
“Mình đã để nguội cho cậu rồi, cậu ngồi dậy
ăn cháo đi… Bây giờ mình sẽ giúp cậu gọi điện
cho Quách Cao Minh, bảo anh ấy nhanh trở về.
Châu Mỹ Duy nhẹ giọng dụ dỗ, mà người ở
trên giường bệnh bắt đầu do dự.
“Kiều Bích Ngọc, chỉ cần Quách Cao Minh
trở lại, như vậy vấn đề chắc chắn có thể giải
quyết, anh ấy có thể tra rõ mọi chuyện.” Cô ấy
bổ sung thêm.
Kiều Bích Ngọc rất tin tưởng Quách Cao
Minh, đúng vậy, năng lực của Quách Cao Minh,
mọi người đều thấy rất rõ ràng.
Chỉ cần anh trở lại, chắc chắn sẽ tốt hơn.
Cái tên Quách Cao Minh giống như là thuốc
an thần, có thể khiến cô không kinh hoảng
không thất thố nữa: “Mỹ Duy, cậu không cần lo
lắng cho mình, mình không sao, mình không sao.”
Kiều Bích Ngọc chần chừ nhận lấy nửa bát
cháo, giống như nhớ lại cô Kiều lanh lẹ quật
cường trước đây, cúi đầu giống như nói với cô ấy,
càng giống như đang nói cho mình.
Châu Mỹ Duy thấy cô lấy lại tỉnh thần, liền
khẩn trương gọi một dãy số, trong lòng không
ngừng cầu nguyện Quách Cao Minh mau chóng
trở về, đứa bé cũng có thể tìm về.
Nhưng hiện thực vô cùng tàn khốc.
Lúc gọi đến số điện thoại của Quách Cao
Minh lần lượt vang lên giọng nói thông báo máy
móc, khiến người ta nghe xong tim lạnh.
Châu Mỹ Duy giống như dùng hết dũng khí,
hơi ủ rũ hỏi một câu: “Kiều Bích Ngọc, anh ấy
còn phương thức liên lạc khác không?”
Cô ấy không muốn gọi lại mà vẫn như vậy,
càng nghe càng tuyệt vọng.
Kiều Bích Ngọc đặt nửa bát cháo lên khung
giường, gương mặt tái nhợt hơn, không nói chuyện.
“Có khả năng anh ấy thật sự có chuyện
quan trọng phải làm.” Châu Mỹ Duy miễn cưỡng
lấy một cái cớ, ngón tay nhanh chóng tìm kiếm
trong danh bạ, nhìn xem còn ai liên quan không.
Rất nhanh cô ấy tìm được một cái tên quen
thuộc “Lục Khánh Nam“.
Hình như cậu chủ Lục có giao tình rất tốt với
Kiều Bích Ngọc, Châu Mỹ Duy giống như nhìn
thấy được hi vọng, trong lòng không ngừng cầu
nguyện.
Số điện thoại của Lục Khánh Nam gọi được,
Châu Mỹ Duy rất kích động đang định mở miệng,
người ở đầu bên kia di động đã kích động mắng
to: “Kiều Bích Ngọc, cô còn gọi điện thoại cho tôi
làm gì?”
“Có phải là cô không tìm thấy Quách Cao
Minh đúng không, cô còn tìm anh ấy làm gì, tôi
nói cho cô biết, cho dù Cao Minh phẫu thuật thất
bại, anh ấy cũng không cần cô quan tâm.”
“Kiều Bích Ngọc cô đúng là sắt đá, tôi bảo
cô tới sân bay cô khinh thường, đám quản gia
nói lúc cô phát hiện anh ấy phát bệnh còn cố ý
rời đi, cô vì dì út của cô, có thể dễ dàng ruồng bỏ
anh ấy như vậy, có phải vì tình yêu của anh ấy
quá dễ dàng đạt được, quá rẻ tiền, cho nên cô
không quý trọng, cũng không đau lòng anh ấy,
nếu vậy cô còn mặt mũi gì tìm anh ấy, cô thật sự
yêu anh ấy sao, loại người như cô hiểu được cái
gì gọi là tình yêu à, cô còn có tư cách gì đi tìm
anh ấy! Kiều Bích Ngọc cô đúng là yêu tỉnh gây
tai họa, người nào gặp phải cô người đó xui xẻo.”
Châu Mỹ Duy không có cơ hội mở miệng,
Lục Khánh Nam giống như bị chọc tức, tức giận
chửi rủa, sau đó âm thanh “tút tút” vang lên, di
động bị cắt đứt rồi.
Sắc mặt Kiều Bích Ngọc ở trên giường bệnh
rất trắng, trắng gần như trong suốt không còn
chút máu.
Lục Khánh Nam tức giận mắng chửi rất to,
cô chắc chắn nghe thấy rõ, Châu Mỹ Duy lo lắng
nhìn cô, Kiều Bích Ngọc không có phản ứng quá
khích, cứ thế dựa lưng vào giường bệnh, rất yên tĩnh.
“Kiểu Bích Ngọc.”
Châu Mỹ Duy cẩn thận gọi một tiếng, cảm
thấy cô không có khả năng an tĩnh như vậy, cô
ấy quay đầu nhìn dụng cụ điện tử bên trái giường
bệnh, biểu hiện nhịp tim đột nhiên yếu đi.
Châu Mỹ Duy bị cô làm cho hoảng sợ vội
chạy ra ngoài phòng bệnh, tất cả bác sĩ đều nói,
không thể kích thích cô.
“Mỹ Duy, đầu mình rất đau.”
Cô mặc đồng phục ở bệnh viện màu trắng,
cuộn mình dựa vào giường bệnh, hai tay ôm lấy
đầu, năm ngón tay nắm chặt lấy đầu mình, liều
mạng túm lấy mái tóc dài, giọng nói đều đã phát
run: “Đầu mình đau quá.”
“Là mình hại chết bọn nhỏ, là mình hại
Quách Cao Minh, đều là vì mình, mình đáng chết nhất.