Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài

Chương 223




Chương 223: Em đồng ý với Quách Cao Minh, em phải đi về

Cố ý dặn dò người giúp việc, đang ở thời
điểm căng thẳng, cậu chủ Cao Minh của bọn họ
thức đêm ở phòng làm việc xong tính tình chắc
chắn không tốt, đừng lanh chanh láu táu chọc
anh tức giận.

Mấy người giúp việc nữ mới tới nghe thấy
thế thì kinh hãi, làm việc cũng cẩn thận hơn
nhiều, vẻ mặt cả đám đau khổ như ăn mướp
đắng: “Nếu mợ chủ ở nhà thì tốt quá rồi.”

Cậu chủ Cao Minh có khả năng không biết,
bình thường nếu mợ chủ ở nhà, anh sẽ không
hung dữ như vậy.

Người nhà họ Quách đều biết, ông cụ Quách
có thói quen dậy vào năm giờ sáng, cho nên bọn
họ phải dậy sớm hơn chuẩn bị bữa sáng, ngày
hôm qua rạng sáng dì Phương mới ngủ, cộng
thêm bên biệt thự chính không phải do bà ấy
phụ trách, cho nên sáng nay bà ấy ngủ dậy
tương đối muộn.
“Dì Phương.”

Một người giúp việc nữ trẻ tuổi xông vào khu
nghỉ ngơi, hốt ha hốt hoảng kêu to.

“Có chuyện gì thế?”

Dì Phương nghe thấy tiếng gọi thì nhíu mày,
nhanh chóng đứng dậy: “Xảy ra chuyện lớn gì,
không phải là ai trêu chọc cậu chủ Cao Minh tức
giận đấy chứ, tối hôm qua tôi đã bảo mọi người.”

Với tính cách của Quách Cao Minh nếu thật
sự chọc giận anh, ngay cả ông cụ đều không nể tình.

“Không, không phải… Cậu chủ Cao Minh
vẫn còn đang ở trong phòng làm việc, có một
chiếc xe đang lái về phía biệt thự Uyển Như.”

Dì Phương kiên nhẫn nghe xong, nghe giúp
việc nữ mới tới này lắp bắp nói hết, bà ấy vốn
đang chậm rãi thu dọn chăn màn, bỗng nhiên
biểu cảm thay đổi, bà ấy ném chăn lên giường
chạy nhanh về phía biệt thự Uyển Như.

Người giúp việc ở biệt thự Uyển Như phần
lớn là do dì Phương tự mình dạy dỗ, lúc này cả
đám trợn mắt há miệng nhìn dì Phương không
quan tâm quy củ chạy lên cầu thang, dùng lực

vỗ cửa phòng làm việc.
Trong lòng bọn họ đều vô cùng thấp thỏm.

Không phải nói không thể chạy không thể
tranh cãi ầm ï quấy nhiễu cậu chủ Cao Minh sao,

nếu anh tức giận thì làm sao bây giờ?

Quả nhiên là Quách Cao Minh rất tức giận:
“Chuyện gì?”

Cửa phòng làm việc bị anh kéo ra, bỗng
nhiên bị khí thế của anh dọa sợ, trong lòng tự
trách mình quá mức kích động, bà ấy lùi về sau
một bước, đầu cúi thấp xuống.

“Cậu chủ Cao Minh.”

Bà ấy nhỏ giọng mở miệng: “Cậu chủ Cao
Minh, mợ chủ trở lại rồi.

Biểu cảm của Quách Cao Minh ngớ ra, nhịn
một đêm, bị một chuyện làm cho bực bội, giống
như bị thứ gì đó chèn ép, thậm chí ngay cả râu
cũng mơ hồ xuất hiện, không thể che giấu được
vẻ mệt mỏi và tiều tụy.

Ngây ngốc một lát, Kiểu Bích Ngọc trở về rồi sao?

Mà một giây sau, anh nhanh chóng đi qua
bên cạnh dì Phương, đi về phía cầu thang, bước
chân rất mạnh rất vội.

Lúc Quách Cao Minh vội vàng bước tới cầu
thang, bỗng nhiên dừng lại.

Mà lúc này ở dưới bậc thang, Kiểu Bích
Ngọc đang ngẩng đầu nhìn chằm chằm anh, biểu
cảm tràn ngập kinh ngạc, rất bất ngờ vì anh đột
nhiên xuất hiện trong tầm nhìn của cô, càng bất

ngờ khi thấy ánh mắt rất “hung dữ” của anh.

Vẻ mặt Quách Cao Minh phức tạp nhìn cô ở
dưới bậc thang, đôi mắt vô cùng nóng bỏng và
sắc bén, quả thật rất “hung dữ” mà đôi mắt
cũng không chớp, nhìn chằm chằm cô đang
dừng ở trước bậc thang.

Kiều Bích Ngọc ở dưới cầu thang không có
động tác, bị anh nhìn như vậy, trong lòng vốn
khẩn trương, liền biến thành có chút thất thố.

Cô đi theo dì út rời đi, anh vẫn còn tức giận sao?

Kiều Bích Ngọc đấu tranh trong lòng, mà
người đàn ông ở trên cầu thang lại không nói
một lời, bước chân chậm lại, rất ung dung bước
từng bước đi về phía cô.

Nhìn anh tới gần, biểu cảm của Kiều Bích
Ngọc càng lúc càng khẩn trương, thậm chí bắt
đầu hối hận vì đột nhiên trở về.

“Em, em..” Cô nghĩ, cô nên giải thích với anh.

Lời nói đến bên môi, vì khí thế của người đàn
ông quá mạnh mẽ, khiến cho suy nghĩ của cô rối
loạn, luống cuống.

“Em, em đã trở về.”

Cuối cùng cô giống như nhận sai, nói nhỏ
một câu như vậy.

Quách Cao Minh vươn tay ra ôm cô vào
lòng, cơ thể của Kiều Bích Ngọc rất mềm, ôm rất
thoải mái, một đêm không ngủ trực tiếp dựa vào
vai cô, môi mỏng dán sát vào cái cổ nhẵn nhụi
của cô, trằn trọc vùi vào giữa tóc cô, hơi thở của
cô gần như vậy, ôm chặt lấy cô như thế khiến cô
không thể đi đâu được.

Bực bội một đêm đột nhiên yên ổn xuống.

Kiều Bích Ngọc bị anh đột nhiên ôm như vậy
hơi khẩn trương, vốn định phản kháng một chút,
nhưng nghiêng đầu thì thấy cái cằm người đàn
ông mọc đầy râu, anh là người thích sạch sẽ như
vậy, vậy mà để như thế, hình như anh mệt chết
đi được.

Cô cũng đã quên đi xấu hổ, dù sao da mặt
người đàn ông này dày, cô sớm đã quen rồi.

Dì Phương ở trên lầu nhẹ nhàng đi xuống,

khi đi qua bọn họ biểu cảm lộ ra vui mừng.

Bà ấy biết Kiều Bích Ngọc trở về, nên thông

báo với anh trước tiên, anh sẽ rất vui mà.
“Cục cưng còn chưa ăn sáng.”

Một câu nói, giọng nói mát lạnh từ tính, vô
cùng dễ nghe.

Là giọng của Đường Tuấn Nghĩa.

Mọi người ở trong nhà nhao nhao nhìn về
phía cửa, ngay cả dì Phương cũng hơi thất thần,
bộ dạng người đàn ông này thật anh tuấn.

Gương mặt Kiều Bích Ngọc đỏ bừng, thiếu
chút nữa quên mất Đường Tuấn Nghĩa đi cùng
cô, cô vùng vẫy đẩy người đàn ông trước người
ra, Quách Cao Minh cũng buông lỏng cô ra,
đứng thẳng người nhìn nơi phát ra giọng nói, đôi
mắt trở nên lạnh lùng hơn.

“Em đi ăn chút gì đó.”
Cô xấu hổ đáp một tiếng rồi đi về phía dì
Phương.

Thực ra cô đột nhiên trở về là có dự mưu,
bởi vì tối hôm qua cô vẫn luôn không ngủ được,
luôn cảm thấy rất bất an, vẻ mặt cô ưu sầu đi
qua đi lại trong phòng khách, cuối cùng không
nhịn được cầm di động của dì út cô để ở trong

phòng khách, lúc ấy ý nghĩ đầu tiên của cô là gọi
điện cho Quách Cao Minh, sau đó cô nghĩ một
lát rồi tìm Đường Tuấn Nghĩa.

Cô hơi lo lắng Quách Cao Minh nhận được
điện thoại của cô, sẽ mắng cô một trận, cho nên
tìm Đường Tuấn Nghĩa là tốt nhất, bởi vì từ nhỏ
tới bây giờ đều là cô bắt nạt anh ta, cô không nói
gì với Đường Tuấn Nghĩa, chỉ bảo sáng sớm ngày
mai anh ta nhân lúc dì út còn chưa dậy lén tới
đây.

Năm giờ sáng Kiều Bích Ngọc với đôi mắt
như gấu trúc, giống như là một tên ăn trộm lẻn
ra ngoài cửa gặp anh ta, câu đầu tiên khi mở
miệng là: “Em muốn về nhà họ Quách.”

Sau đó anh ta đưa cô trở về.

“Mợ chủ, có cần chuẩn bị bữa sáng cho
người đàn ông kia không?” Động tác của dì
Phương lưu loát xúc một bát cháo cho cô.

“Không cần, nhóc Thanh không ăn đồ ăn
nhà người ta, anh ấy sẽ lập tức đi ngay.”

Cháo hơi nóng, Kiểu Bích Ngọc vội vàng thổi

nguội, muốn nhanh chóng ăn no.

Cô dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết
Đường Tuấn Nghĩa không lập tức rời đi, mà nhìn
chằm chằm cô ăn bữa sáng.

Cô vội vàng muốn về nhà họ Quách, anh ta
không phản đối, nhưng nói một câu ăn gì đó
trước, tính tình của Đường Tuấn Nghĩa hơi cố
chấp, trọng điểm cả ngày không giống với người
bình thường lắm, phương thức suy nghĩ của anh
ta luôn rất đơn giản, cho nên dựa theo logic của
anh ta, anh ta đưa cô về nhà họ Quách, cô phải
thỏa hiệp đi ăn bữa sáng.

Chỗ cửa biệt thự Uyển Như, quả nhiên là
Đường Tuấn Nghĩa không vội vã rời đi.

“Cậu đưa cô ấy về à?”

Quách Cao Minh nhìn thẳng anh ta, cách
nhau ba mét, hai người đều đứng yên.

Đường Tuấn Nghĩa vẫn không trả lời anh
trước sau như một, nhưng đôi mắt màu lam đang
nhìn chằm chằm đánh giá người anh em này, hai
người từng rất thân thiết, hiện giờ đánh giá nhau

như vậy sinh ra xa cách.

Anh ta sẽ không nói cho người khác biết,
anh ta không hề muốn đưa Kiều Bích Ngọc trở
về, chỉ vì cô bảo anh ta làm như vậy.

Cô nói: “Em muốn về nhà họ Quách.”

Cô nói: “Nhóc Thanh, em đồng ý với Quách
Cao Minh rồi, em phải đi về.”

Cô cúi đầu, vành mắt đỏ bừng, nhỏ giọng
nói giống như sắp khóc.

Nhiều năm như vậy, anh ta đã thay đổi
nhiều, nhưng anh ta vẫn sợ bộ dạng này của cô
nhất, nếu cô không vui, cô khóc, anh ta thật sự

không biết phải làm sao bây giờ.

Đôi mắt lam của Đường Tuấn Nghĩa rất đẹp,
trong suốt cũng không có bất cứ thâm tình gì,
thậm chí ngay cả hận cũng không có.

“Quách Cao Minh, cậu không có năng lực
bảo vệ cô ấy. Một câu lạnh nhạt như vậy, chỉ
đang trần thuật một sự thực.