“Dì hầm canh cá cho cháu, lát nữa lúc cháu
uống thì đừng ăn cá, có nhiều xương lắm. Dì cho
mấy lát gừng vào để khử mùi, táo đỏ cháu không
thích ăn thì có thể vớt ra”
Cung Nhã Yến biết rất rõ về sở thích của cô,
vừa bận việc làm cá, ninh hầm thêm thuốc đông
y, vừa không quên quay đầu dặn dò cô.
“Không cần đặc biệt làm vậy cho cháu đâu,
bây giờ cháu không kén ăn nữa rồi.” Cô hơi xấu
hổ nói.
Nửa đời người dì út của cô đều là thiên kim
nhà họ Cung được người ta hầu hạ, vừa rời khỏi
nhà họ Kiểu ra ngoài sống, trong đoạn thời gian
đó hai người thật sự khó nuốt đồ ăn, trải qua vài
năm tôi luyện như vậy, kỹ năng nấu nướng của
cô vẫn không có chút tiến bộ nào, nhưng trái lại
Cung Nhã Yến tinh thông mọi món ăn gia đình,
còn am hiểu làm bánh ngọt với chè.
“Dì đau khổ cay đắng học những thứ này, dì
không làm cho cháu ăn thì dì làm cho ai ăn đây?”
Cung Nhã Yến ở trong phòng bếp vô cùng
thuần phục mở máy hút mùi, bên kia bắt đầu
ninh hầm canh, bên này lấy thịt bò đã ướp sẵn từ
sáng ra để nấu.
Ánh trời chiều ở phía tây chiếu xuống, Kiều
Bích Ngọc nhìn ánh trời chiều sinh ra một chút
hạnh phúc.
Cuộc sống là như vậy, người bình thường
không am hiểu những từ ngữ cảm động hoa lệ,
nhưng nói ra những lời nói vô cùng đơn giản, lại
có thể khiến người ta lập tức cảm động.
Thực ra cô và Cung Nhã Yến, cô không yêu
cầu xa vời rất giàu có, vừa đủ là được rồi.
“Trước đây lúc cháu gả cho Doãn Thành
Trung, dì đã nói không đồng ý, cuộc sống của
những người đó quá phức tạp không thích hợp
với chúng ta, hiện giờ thì hay rồi, cháu nhân lúc
dì nằm viện, cho dì phiền phức lớn như vậy, bụng
đều đã to như thế, nếu dì biết sớm chắc chắn sẽ
không cho cháu sinh.”
Trong phòng bếp truyền ra giọng nói của
Cung Nhã Yến, rõ ràng là oán giận bất mãn,
nhưng không quá tức giận như hôm qua.
Thịt bò nhanh chóng được nấu xong, Kiều
Bích Ngọc ngửi thấy được mùi thơm, cô đứng
dậy đi tới chỗ cái tủ khử trùng, cầm lấy đĩa đưa
cho Cung Nhã Yến, bà ấy rất hiểu ngầm nhận lấy
cái đĩa, thuận miệng nói một câu.
“Bích Ngọc, sau này cuộc sống của cháu
còn dài, cháu và Quách Cao Minh kia có thể bên
nhau cả đời không?”
Kiều Bích Ngọc cứng đờ tại chỗ, biểu cảm
ngơ ngác không trả lời.
Cung Nhã Yến thấy biểu cảm này của cô,
trong lòng hơi tức giận, nhưng dù sao cũng là
cháu gái của mình, có sai chắc chắn là họ Quách
kia sai, nhanh chóng lấy miếng thịt bò đã nấu kỹ
ra cho vào đĩa, để cô bưng tới chỗ bàn.
Kiều Bích Ngọc giống như trốn tránh vấn đề,
bưng đĩa thịt bò có chút vội vàng đi về phía bàn.
Cung Nhã Yến nhanh chóng xào cải thìa
cùng với trứng sốt cà chua, hầm canh cá còn
cần nhiều thời gian, bà ấy bưng hai món đồ ăn
đơn giản đi ra.
“Dì nói với cháu này, cháu phải nghe theo
trái tim mình, đừng giả ngu với dì.“ Cung Nhã Yến
hiểu rất rõ tính nết của cô.
Kiểu Bích Ngọc dọn đôi bát đũa xong, bởi vì
Đường Tuấn Nghĩa không thể tới ăn cơm, chỉ có
hai bọn họ nên không cần quan tâm quy củ, tự
tại hơn ở nhà họ Quách, cô gắp một miếng cà
chua cho vào miệng, đáp lấy lệ.
“Kén ăn gì chứ, trứng cháu cũng không ăn,
mang thai cần dinh dưỡng.”
Cung Nhã Yến cũng ngồi xuống, cầm lấy
một chiếc thìa sứ to xúc một thìa trứng sốt cà
chua cho vào bát cô, Kiều Bích Ngọc chọc đũa
vào trong trứng không muốn ăn, nhưng không
dám không ăn, vẻ mặt không thay đổi nuốt xuống.
Người có thể thu thập Kiều Bích Ngọc chỉ có
thể đếm trên đầu ngón tay, mà Cung Nhã Yến là
một trong số đó.
Cung Nhã Yến nhìn vẻ mặt cô đau khổ như
ăn thuốc độc, vừa tức vừa buồn cười: “Dì đã sớm
nói với Đường Tuấn Nghĩa, không thể quá nhân
nhượng cháu, có đôi khi phải hung dữ với cháu
một chút.”
“Đừng dạy hư anh ấy.“ Cô hơi giật mình,
không rõ vì sao dì út đột nhiên nói những lời này.
Cung Nhã Yến tức giận nói với cô chuyện về
Đường Tuấn Nghĩa, không biết nói với bọn họ
bao nhiêu lần rồi, bảo cô đừng bắt nạt người ta,
bảo Đường Tuấn Nghĩa đừng tốt tính quá, kết
quả đều là một người nguyện đánh một người
nguyện chịu đánh.
“Cháu nói, đàn ông trong giới này có người
nào an phận, đều nói Kiều Văn Vũ với mẹ cháu
năm đó tình cảm cỡ nào, tình cảm rất tốt, ngay
cả ông ngoại cháu cũng khen ngợi Kiều Văn Vũ
là con rể tốt, nhưng sau này Kiều Văn Vũ có tiền
có quyền, nhà họ Cung chúng ta suy tàn, không
phải là ông ta tìm Diệp Vân trẻ tuổi xinh đẹp trở
về. Một khi người đàn ông thay lòng đổi dạ,
chuyện nhẫn tâm gì cũng có thể làm ra được, nói
mẹ cháu hại Diệp Vân sinh non đưa chị ấy vào tù,
vì kẻ thứ ba, vong ân phụ nghĩa”
Đã bao nhiêu năm, lại nói về chuyện lúc
trước, hai bọn họ đều đã có thể bình tĩnh tiếp
nhận, nhưng trong lòng vẫn hận như cũ, sao có
thể không hận được?
“Bích Ngọc, không phải là dì út muốn làm
khó cháu, dì muốn cháu đối mặt với hiện thực,
cuộc sống trong hiện thực tàn khốc tới cỡ nào,
cháu và dì đều biết, không có tiền quả thật sẽ bị
người ta xem thường, nhưng cháu thật sự có thể
sống cuộc sống của kẻ có tiền sao?”
“Chênh lệch giữa cháu và Quách Cao Minh
kia, xuất thân địa vị không thăng bằng, cho dù
bây giờ cậu ta đối xử tốt với cháu, cháu không
nói, dì cũng biết rõ trong lòng cháu chắc chắn
rất tự ti, thế gia giàu có chỉ cần gió thổi cỏ lay
một cái, cháu đều phải cẩn thận. Cháu không thể
ký thác tất cả hi vọng lên người một người đàn
ông, con người cuối cùng đều thay đổi, có ai
đảm bảo sau này cậu ta vẫn đối xử tốt với cháu
chứ, một khi thay đổi, Bích Ngọc, cháu chỉ có thể
đi cầu xin cậu ta mà thôi. Dì út biết, tình yêu như
vậy không phải là thứ cháu muốn”
Nồi canh cá đang hầm trong bếp sôi trào,
phát ra âm thành “sùng sục”.
Cũng vào lúc này, biểu cảm của Kiều Bích
Ngọc kinh ngạc.
Thực ra Cung Nhã Yến hiểu rất rõ cô, cửa
nhà họ Quách cao như vậy, cho đến bây giờ đều
là cô trèo cao không nổi, ngay từ đầu cô đã biết
rất rõ, những thứ này đều không phải thứ cô
muốn, nhưng mà sau này…
Buông đũa xuống, trong mắt có chút tối
tăm, sau này cô không thể nói rõ.
Cung Nhã Yến nhìn thoáng qua nồi canh cá
đang sôi trong bếp, đứng thẳng người, bỗng
nhiên vươn tay ra nắm lấy tay cô, tay dì út rất
mềm mại, rất ấm áp, được bà ấy nắm lấy tay,
trong lòng cô tràn ngập cảm giác hạnh phúc vì
được người lớn trong nhà yêu thương.
“Bích Ngọc, tự cháu suy nghĩ kỹ đi, dì không
ép cháu, nhưng nhà họ Quách là vực sâu, đừng
rơi vào đó, nơi đó thật sự không thích hợp với
cháu đâu.”
Dì út của cô vẫn nhã nhặn lịch sự dịu dàng
như trước, từng lời khuyên rơi vào trong lòng cô.
Bưng canh cá ra, hai người xới nửa bát cơm
bắt đầu ăn cơm tối, Cung Nhã Yến không đề cập
tới đề tài liên quan tới nhà họ Quách nữa, chỉ nói
với cô một số chuyện về cuộc sống ở trong viện
an dưỡng, cùng với cơ thể bà ấy đã khôi phục cô
không cần phải lo lắng nữa.
Một bữa tối vô cùng giản dị, có hương vị của
gia đình.
Sau khi ăn xong Kiều Bích Ngọc muốn giúp
rửa bát, Cung Nhã Yến ngăn cản cô: “Dì làm ma
ốm nhiều năm như vậy, hiện giờ cuối cùng cơ thể
cũng tốt hơn, bây giờ dì nhất định phải làm nhiều
một chút, cháu không biết đâu, người già như dì
thích lăn qua lăn lại chứng minh mình vẫn còn có
tác dụng, như vậy dì mới thấy vui.”
“Dì út, dì mới đầu bốn mươi mà thôi, làm gì
có già ạ, mấy chú theo đuổi dì còn đang xếp
hàng đấy”
Hai người trêu đùa lẫn nhau, bầu không khí
thoải mái hơn nhiều.
Mùa thu có nhiều hoa quả nhất, Kiều Bích
Ngọc bổ một ít sầu riêng, rửa sạch một ít nho rồi
bưng tới phòng khách mở tivi, xem bộ phim
truyền hình về đạo lý gia đình với Cung Nhã Yến,
vừa nói vừa cười thời gian trôi qua rất nhanh, đã
lâu rồi không sống giống như gia đình bình
thường như vậy, vô cùng trân quý.
Kiểu Bích Ngọc phát hiện tuy dì út không
thích cô mang thai con của nhà họ Quách,
nhưng bà ấy vẫn chăm sóc cô như cũ, vừa tới 10
giờ sẽ bảo cô đi ngủ, nếu dì út cũng thích Quách
Cao Minh thì tốt rồi, bỗng nhiên trong đầu cô
xuất hiện một ý niệm như vậy.
“Bích Ngọc, sau này chúng ta rời khỏi nơi
này, sống cuộc sống mới lần nữa, mọi chuyện sẽ
tốt hơn”
Cung Nhã Yến thay cô đóng cửa phòng
khách, giọng nói dịu dàng nói với cô, cô nhất
thời không kịp phản ứng, mãi đến khi cửa phòng
được đóng lại, cô vẫn ngơ ngẩn nhìn cửa phòng
đóng chặt.
Trong phòng có một ban công nhỏ, Kiểu
Bích Ngọc xoay người đi tới đó, gió đêm mùa thu
hơi lạnh, bầu trời đêm tối đen không nhìn thấy
ánh trăng.
Mà bên phía đông, một tòa nhà như ẩn như
hiện ở lưng chừng núi, nơi đó là nhà họ Quách.
Cô đờ đẫn nhìn về phương hướng đó, rất lâu sau.
Trong lòng áp lực còn có chút lo lắng, là loại
quấn quanh ở trong lòng, không thể quên được,
cũng không thể nói rõ nỗi lòng.
Lo lắng, bây giờ anh đang làm gì?
“Cậu chủ Cao Minh.”
Cửa phòng ngủ chính ở tầng hai biệt thự
Uyển Như của nhà họ Quách bị người ta gõ vài
cái, dì Phương bưng một bát canh đi tới, mới vừa
đẩy cửa ra thì giật mình đứng ở cửa.
Người đàn ông vẫn luôn đứng trước cửa sổ
sát đất đột nhiên hoàn hồn, xoay người vốn
không lưu tâm liếc chiếc giường trống không
một cái, cô không ở đây, trong đôi mắt đen của
anh có chút cảm xúc phức tạp.