Tối qua Kiều Bích Ngọc ngủ không ngon.
Rạng sáng cô mới chìm vào giấc ngủ, nằm
trên giường trằn trọc, mơ rất nhiều giấc mộng kỳ
lạ, đến khi cô tỉnh lại mới phát hiện đã gần mười
một giờ trưa rồi.
Cả căn nhà đều rất yên tĩnh.
Kiều Bích Ngọc ngơ ngác xuống giường, vào
phòng tắm rửa mặt. Cô nhớ ra rồi, sáng nay
trước khi Châu Mỹ Duy ra ngoài đã hét một câu,
“Bà phải đi kiếm ăn”. Cô ấy đi phỏng vấn không
có ở nhà, thảo nào lại yên tĩnh như vậy.
“Reng reng.”
“Reng reng.”
Đến khi hai tiếng chuông cửa liên tục vang
lên, Kiều Bích Ngọc hơi ngơ ngác, một lúc lâu
sau mới lấy lại tinh thần, lập tức vô cùng phấn
chấn di tới trước cửa, có người bấm chuông cửa.
“Có phải đưa nhầm rồi không?”
Cô và người đàn ông giao hàng trước cửa
quay sang nhìn nhau: “Tôi không đặt hàng.”
“Tôi đưa theo địa chỉ đặt hàng đấy, đúng là
số nhà này.”
Cô nhìn thấy logo của nhà hàng Gordon in
trên hộp cơm, cơm rang kiểu Thái thơm phức,
thức ăn nhanh đắt như vậy, ai đặt cho cô chứ?
“Thưa cô, công ty của chúng tôi quy định
nhất định phải đưa thức ăn tới trong vòng ba
mươi phút, nếu không tôi sẽ bị trừ tiền đấy, làm
phiền cô ký nhận trước được không?”
Người đàn ông giao hàng có chút sốt ruột
giục cô.
“À”“ Kiều Bích Ngọc cũng không làm khó
người ta, cầm “cơm trưa” của mình, tâm trạng
rất vui vẻ.
Cô nghĩ, chắc là Châu Mỹ Duy đặt cơm trưa
cho cô.
Kiều Bích Ngọc cực kỳ cảm động, nhanh
nhẹn mở thức ăn ra, ngồi ngay ngắn bên bàn
tròn nhỏ ăn cơm.
Bình thường trong cơm rang kiểu Thái đều
có tôm bóc vỏ, thanh cua, dùng lửa lớn xào vô
cùng thơm, còn có thể bỏ thêm ít dứa và trứng,
nhưng cô phát hiện phần cơm rang này khá ít hải
sản, cô đang mang thai cũng không thể ăn quá
nhiều hải sản, tôm bóc vỏ vị rất tươi, dứa Thái
chính tông xào có vị ngọt thơm, quan trọng nhất
chính là không có trứng, cô không ăn được
trứng.
“Mỹ Duy rất hợp làm quản gia vú em”
Bây giờ cô đã xác định là Châu Mỹ Duy đặt
đồ ăn cho mình, nếu không sao lại biết rõ cô
không thể ăn trứng chứ?
Kiều Bích Ngọc cầm thìa xúc mấy miếng,
suy tư về chuyện tối qua.
Tối qua cô gọi điện cho Lục Khánh Nam, ban
đầu cô muốn nghe ngóng vài chuyện về Quách
Cao Minh, sau đó anh ta lại cúp điện thoại một
cách khó hiểu.
Kiều Bích Ngọc ăn được một nửa thì đặt thìa
xuống, đi tới quầy lấy điện thoại.
Cô muốn gọi lại hỏi cho rõ ràng, nhưng vừa
cầm điện thoại lên, Lục Khánh Nam như còn vội
vã hơn cô đã gọi tới.
“Kiều Bích Ngọc, miếng ngọc của cô ở đâu
ra?”
Bên kia đầu điện thoại, anh ta vừa mở miệng
đã hung hăng hỏi.
“Anh trúng gió gì vậy.” Cô căn bản không
hiểu anh ta đang nói gì.
Lục Khánh Nam trầm giọng, nhấn mạnh:
“Tôi đang nói tới miếng ngọc hình trăng non bên
trong chiếc hộp gỗ nhỏ của cô.”
Kiều Bích Ngọc ngơ ngác, không đáp lời.
Chiếc hộp gỗ nhỏ của cô, miếng ngọc hình
trăng non.
“Anh, sao anh biết?” Giọng nói của cô hơi
thấp, trong chần chừ mang theo tức giận: “Lục
Khánh Nam, anh có biết lịch sự không vậy, trên
chiếc hộp của tôi có khóa, tôi đặt ở nhà họ
Quách, sao anh…”
Sao anh ta lại biết.
Cô chợt giật mình, đồng tử co lại, là Quách
Cao Minh lấy chiếc hộp gỗ nhỏ của cô?
“Sao các người không hỏi mà đã lấy đồ của
tôi, có nhầm không vậy!” Cô rõ ràng tức giận.
Xâm phạm quyền riêng tư của cô như vậy,
đương nhiên cô tức giận, hơn nữa xưa giờ cô
cũng không muốn nói về chiếc hộp gỗ nhỏ này
với người khác.
Không muốn giải thích cũng phải giải thích!
Lần này Lục Khánh Nam vội vàng gọi điện
cho cô là muốn ép hỏi rõ ràng: “Kiều Bích Ngọc,
miếng ngọc đó của cô rất đặc biệt, chất ngọc
trong suốt, màu đỏ tươi như máu, là loại ngọc vô
cùng quý giá, chạm khắc hình trăng non, hẳn là
có tổng cộng hai miếng, ghép lại với nhau có thể
tạo thành một hình tròn hoàn chỉnh.”
Đối với mấy thứ đồ cổ này, Lục Khánh Nam
khá am hiểu, vì vậy anh ta liếc mắt nhìn thấy
miếng ngọc trong hộp đã cảm thấy không bình
thường.
Loại ngọc bội như vậy lúc trước thường
được mấy gia đình giàu có dùng để truyền đời
đính ước, bây giờ trong giới cũng có người già
thích truyền ngọc quý có ý nghĩa như vậy cho
con cháu đời đời.
Trong lòng Kiều Bích Ngọc có chút rung
động, bởi vì anh ta nói không sai.
Miếng ngọc đó đúng là dùng để đính ước.
“Liên quan gì tới anh chứ!” Cô tức giận phản
bác một tiếng, không muốn để ý tới anh ta.
Lục Khánh Nam nghe thấy giọng điệu bướng
bỉnh của cô, đỉnh đầu lập tức bốc khói, hét một
tiếng: “Gần đây Quách Cao Minh đang bận rộn
chuyện miếng ngọc bội đó!”
Cô cầm điện thoại, vẻ mặt hơi ngạc nhiên.
Kiều Bích Ngọc mở miệng định nói gì đó,
nhưng bỗng dưng bụng dưới đau đớn.
Đau… Cô toát mồ hôi lạnh, cả người mềm nhũn.
Điện thoại rơi thẳng xuống sàn, lập tức vang
lên một tiếng bộp.
Lục Khánh Nam bên kia cũng kinh ngạc, sốt
ruột kêu: “Này, Kiều Bích Ngọc, cô làm sao vậy.”
“Kiều Bích Ngọc, Kiều Bích Ngọc.”
Trong lòng Lục Khánh Nam rất hoảng sợ,
anh ta gọi vài tiếng, bên kia điện thoại cũng
không có phản ứng.
“Tự nhiên xảy ra chuyện gì vậy?”
“Hôm qua cậu ấy vẫn còn rất tốt.”
Châu Mỹ Duy phỏng vấn được một nửa thì
nhận được điện thoại của Lục Khánh Nam, anh
ta nói Kiều Bích Ngọc đã xảy ra chuyện, cô ấy sợ
tới mức nửa đường rời khỏi, nhanh chóng chạy
về nhà.
“Mình không sao.” Lúc này người phụ nữ
đang nằm trên giường bệnh nghèn nghẹn nói một câu.
“Cô còn có mặt mũi nói chuyện hả, im miệng!”
Lục Khánh Nam nổi bão, thiếu chút nữa bị
cô làm cho tức hết, u ám trừng mắt nhìn quỷ rắc
rối này, phẫn nộ nói: “Kiều Bích Ngọc, đầu cô bị
lừa đá hả, cơm trưa miễn phí mà cô cũng dám ăn!”
Ban nãy đã dọa anh ta tới mức đau tim, nếu
như cái người họ Kiều này thật sự xảy ra chuyện
gì, anh ta lấy gì đi bồi thường cho nhà họ Quách.
May mà chỉ là ăn nhầm thức ăn, dạ dày khó
chịu mà thôi.
“Sao tôi biết chứ, tôi vừa rời giường thì đã có
người đưa thức ăn tới.”
Kiều Bích Ngọc rất chột dạ thì thào phản
bác, thật ra vừa rồi đột nhiên bụng đau dữ dội,
cô cũng rất sợ, cô thì không sao, chủ yếu lỡ như
hai đứa con trai của cô có chuyện gì, cô sẽ hối
hận đến chết.
“Tôi tưởng rằng là Mỹ Duy đặt thức ăn cho
tôi.”
Mặt Châu Mỹ Duy không biểu cảm, vứt ra
mấy chữ: “Cậu nghĩ nhiều rồi.”
Cơm rang kiểu Thái của nhà hàng Gordon
đắt như vậy, sao Châu Mỹ Duy lại nhẫn tâm làm
thịt túi tiền của mình chứ.
“Sau này tôi sẽ cẩn thận.”
Kiều Bích Ngọc đành phải nhận lỗi, ngẩng
đầu nhìn bọn họ, giọng nói hơi nặng nề: “Không
được nói chuyện này cho Quách Cao Minh và
ông nội, không được nói với ai hết!”
Ít nhất hiện tại không thể nói, nếu không cô
sẽ bị mắng thê thảm.
Lục Khánh Nam không muốn để ý đến kẻ tai
họa này, tức giận hừ một tiếng, xoay người rời
khỏi phòng bệnh, Châu Mỹ Duy thấy sắc mặt cô
từ từ bình thường trở lại, lập tức thở phào một
hơi, đi theo Lục Khánh Nam ra ngoài, để cô yên
tĩnh ngủ thêm một lát.
“Mặc dù có lúc Kiều Bích Ngọc rất tùy hứng,
nhưng cậu ấy biết chừng mực, lần này chỉ là
ngoài ý muốn mà thôi.”
Vừa ra khỏi phòng bệnh, Châu Mỹ Duy đã
nhỏ giọng giải thích với Lục Khánh Nam, bất kể
thế nào cô ấy cũng phải nói giúp cho bạn mình,
tránh cho cô thật sự bị người nhà họ Quách
mắng nghiêm khắc.
“Lần sau cậu ấy thật sự sẽ chú ý, tính tình
của Kiều Bích Ngọc không dã man hư hỏng như
những người bên ngoài nói, thật ra cậu ấy nói
một đằng nghĩ một nẻo, cậu ấy rất mềm lòng.”
Châu Mỹ Duy nghiêm túc nói, suýt chút nữa
đã thề thay Kiều Bích Ngọc.
“Quách Cao Minh còn không làm gì được cô
ấy, cô cho rằng tôi có thể làm gì.”
Nếu như Kiểu Bích Ngọc không sao, Lục
Khánh Nam cũng thả lỏng, trên mặt mang nụ
cười không đứng đắn thường ngày, nhận hai ly
cà phê nóng do cấp dưới mua, đưa một ly cho
Châu Mỹ Duy.
Anh ta trêu chọc một câu: “Tình cảm của cô
và Kiều Bích Ngọc rất tốt nhỉ.”
Châu Mỹ Duy nhận cà phê nóng của anh ta,
vừa nghe anh ta nói vậy, vẻ mặt lập tức đau khổ:
“Quen nhầm bạn xấu.”
Cô ấy cầm cà phê uống một ngụm, vừa rồi
bọn họ thật sự rất lo lắng, hiện tại thực sự khát
nước, thật ra đám cậu ấm cao quý như Lục
Khánh Nam cũng khá nói lý và săn sóc.
“Là ai đưa đồ ăn tới nhà trọ của cô, cô có
manh mối hay không?”
“Không có.“ Châu Mỹ Duy thật sự không biết.
Nhưng việc này, chỉ cần sức khỏe của người
trong cuộc không sao, chuyện còn lại Lục Khánh
Nam có thể trực tiếp phái người tới nhà hàng
điều tra, chuyện này không khó, chỉ là có một
chuyện khác đáng để anh ta quan tâm hơn.
Lục Khánh Nam nhìn cô ấy ngẫm nghĩ: “Cô
thân với Kiều Bích Ngọc như vậy, cô ấy có nhắc
tới ngọc bôi với cô hay không.”