Gần mười giờ tối, đám Kiều Bích Ngọc đi tới
bệnh viện đa khoa An Gia ở thành phố Đà Lạt.
“Đừng chạy lung tung.”
Mới vừa xuống xe, người đàn ông ở bên
cạnh lập tức dặn dò theo quán tính một câu.
“À” Kiều Bích Ngọc tùy ý đáp một tiếng, hai
người liền sóng vai đi về phía khu nội trú.
Lục Khánh Nam cũng di theo tới, anh ta đi ở
sau cùng, buồn bực nhìn hai bóng dáng trước mặt.
Quách Cao Minh vốn không đồng ý để cô
tới, bệnh viện cũng không phải nơi tốt lành gì,
dòng người chen chúc, đều là bác sĩ và bệnh
nhân, tràn đầy vi khuẩn, nhưng Kiều Bích Ngọc
kiên trì, Quách Cao Minh hết cách với cô.
Hơn nữa anh ta mới nghe nói, yêu nữ Kiều
Bích Ngọc này ở trong phòng ghen đại náo một
lát: “Cao Minh không giáo huấn cô ấy, sau này
phải làm sao bây giờ?”
Nhớ tới khi Kiểu Bích Ngọc mới gả vào nhà
họ Quách còn rất quy củ, bây giờ có đức tính
này… Đều là công lao của Quách Cao Minh.
Mấy người bọn họ bước từng bước tới tầng
chín khu nội trú, bởi vì là buổi tối, người coi như
ít hơn, trong hành lang vắng vẻ vang vọng tiếng
bước chân của bọn họ.
Lái xe và ba vệ sĩ theo sát phía sau, bước
chân có vẻ chỉnh tề, cộng thêm tướng mạo của
đám Quách Cao Minh rất xuất chúng, vừa đi ra
khỏi thang máy đã hấp dẫn sự chú ý và tò mò
của bác sĩ, y tá.
“Tổng, tổng giám đốc… Chỗ cửa phòng
bệnh một gian phòng rộng rãi bên tay phải, có
một nhân viên mặc đồ công sở, biểu cảm của cô
ta hơi giật mình ngớ ra.
“Tổng giám đốc…”
“Tổng giám đốc Cao Minh.”
Mấy nhân viên của tập đoàn IP&G đi theo Hà
Thủy Tiên tới thành phố Đà Lạt nhìn thấy bọn họ
đến, lập tức đứng thẳng sang một bên.
Đã là mười giờ tối, vậy mà ông chủ lớn của
tập đoàn bọn họ tự mình tới thăm, thật sự khiến
bọn họ được sủng ái mà lo sợ.
“Mọi người tới rồi.”
Lúc trước Hà Thủy Tiên bị khách hàng ép
uống quá nhiều rượu mạnh, trúng độc cồn, đã
rửa ruột nên tỉnh táo hơn nhiều, nhưng sắc mặt
vẫn tái nhợt như cũ, nằm ở trên giường hơi ngửa
đầu lên, nhìn về phía cửa phòng, giống như đã
sớm dự đoán được đám Quách Cao Minh sẽ tự
mình tới đây, cô ta hơi mỉm cười.
Mấy nhân viên cấp thấp thấy cấp cao gặp
mặt, lập tức thức thời hơi khom lưng với Quách
Cao Minh, cung kính đi ra ngoài.
Nhưng lúc đi tới cửa phòng, ánh mắt không
nhịn được nhìn thoáng qua người phụ nữ bên
cạnh Quách Cao Minh.
Người phụ nữ mang thai này là ai?
“Bảo Nhi, cô cũng tới thăm tôi à, cảm ơn.”
Hà Thủy Tiên ở trên giường cũng chú ý tới
cô, lập tức mở miệng nói khách sáo.
Trên mặt Kiều Bích Ngọc không có quá
nhiều biểu cảm, từ lúc cô tiến vào phòng đã chú
ý tới Hà Thủy Tiên, tuy cô ta trúng độc nằm trên
giường, nhưng tâm trạng giống như không tệ,
vẫn luôn mỉm cười.
Nhưng ngay vừa rồi khi nhìn thấy cô, trong
đôi mắt Hà Thủy Tiên hiện lên chút… Không vui.
Kiều Bích Ngọc không biết có phải mình đa
nghỉ hay không, rất khách sáo nói một câu với cô
ta: “Chúc cô sớm khôi phục.”
Nói xong, cô lắc cánh tay người đàn ông bên
cạnh: “Cao Minh, em muốn sang bên cạnh thăm
Mỹ Duy.”
Cô đến bệnh viện là vì thăm bạn mình, còn
cô Hà này, cô không muốn nở nụ cười dối trá làm
bộ quan tâm.
Quách Cao Minh buông lỏng cô ra, xoay
người liếc mắt với vệ sĩ một cái, ý bảo vệ sĩ theo
sát cô.
“Thủy Tiên, bây giờ em cảm thấy như thế
nào?”
Lục Khánh Nam mở miệng quan tâm nói:
“Họ Mạc kia đúng là dám bảo em uống một chai
Whisky… Đầu óc ông ta bị nước vào, hay là ăn
gan báo?”
Trên mặt Hà Thủy Tiên là nụ cười yếu ớt:
“Không sao, dù sao cũng không phải lần đầu
tiên. Có thể bò lên tới vị trí này, trước đây đã
sớm nếm không ít khổ cực.
Quách Cao Minh đứng ở cuối giường, nhìn
thoáng qua số liệu trên màn hình, cùng với bình
truyền dịch, lạnh nhạt mở miệng nói một câu:
“Mấy ngày này nghỉ ngơi thật tốt đi.
Bỗng nhiên Hà Thủy Tiên cười ra tiếng, tốc
độ nói hơi nhanh: “Cao Minh, hiếm khi nghe
được anh nói một câu quan tâm em.”
“Ông chủ lớn như anh có phải nên bày tỏ
một lần, khen thưởng nhân viên cống hiến hết
mình vì công ty như em hay không, uống chai
Whisky hơn 60 độ kia đầu em sắp tàn rồi, sau
này không biết còn có hết lòng tận tụy vì anh
nữa không.” Giọng điệu của cô ta thản nhiên,
mỉm cười trêu chọc.
Có rất ít người dùng giọng điệu như vậy đùa
Quách Cao Minh.
Kiều Bích Ngọc mới đi tới cửa, đối mặt với
ván cửa, nhưng lỗ tai còn có thể nghe thấy cuộc
đối thoại của bọn họ, không cần quay đầu cũng
có thể tưởng tượng ra được, lúc này trên mặt Hà
Thủy Tiên chắc chắn là nụ cười xán lạn.
Bọn họ thật đúng là bạn ở chung nhiều năm,
tụ tập cùng một chỗ nói chuyện phiếm, cho dù là
khối băng như Quách Cao Minh ở đây, cũng có
thể khiến bầu không khí trở nên hài hòa.
Không hiểu sao tâm trạng của cô hơi xoắn
xuýt, nếu người uống rượu trúng độc nằm trên
giường là cô, Quách Cao Minh chắc chắn vừa
thấy sẽ tàn nhẫn mắng cô một trận rồi.
Kiều Bích Ngọc không muốn bực bội chuyện
không đâu, mở cửa di ra ngoài.
Nhưng lúc cô đóng cửa lại mơ hồ nghe thấy
giọng đám Lục Khánh Nam: “Lão già họ Mạc kia
ỷ vào mình có quan hệ bà con với nhà họ Đường,
biết rõ em đại diện cho tập đoàn IP&G bàn dự án
với ông ta, vậy mà còn dám gây khó dễ cho em.”
“Chuyện này em có thể xử lý tốt, đây là dự
án lớn đầu tiên sau khi em chuyển đến tổng bộ,
Cao Minh, em hi vọng anh có thể tin tưởng em.”
Câu nói cuối cùng của Hà Thủy Tiên, “Cao
Minh, em hi vọng anh có thể tin tưởng em“ Kiều
Bích Ngọc nghe thấy rất rõ.
“Quách Cao Minh vẫn luôn tin tưởng cô ta.”
Kiều Bích Ngọc lẩm bẩm, những lời này có chút
chua xót.
Trước đây nhân viên tập đoàn IP&G đi công
tác ít gặp phiển phức như vậy, không nể mặt
tăng thì cũng phải nhìn mặt Phật, cho dù không
đồng ý dự án, thì cũng không dám đắc tội.
Bây giờ Hà Thủy Tiên dẫn theo mấy nhân
viên tới thành phố Bắc An gặp khách hàng, có
hai nhân viên trúng độc cồn đưa vào bệnh viện,
tập đoàn chắc chắn rất coi trọng.
Châu Mỹ Duy là một nhân viên xui xẻo khác.
“Châu Mỹ Duy.”
Kiều Bích Ngọc đi thẳng tới phòng bệnh bên
cạnh, tay gõ cửa phòng đang định kêu lên một
tiếng, thì phát hiện cửa phòng khép hờ, bên
trong truyền tới tiếng tranh cãi.
Một giọng nữ sắc bén hùng hổ chỉ trách:
“Châu Mỹ Duy, mọi chuyện đều tại cô đắc tội
tổng giám đốc Mạc.”
“Cô lăn lộn ở công ty chúng ta một thời gian
rồi… Hẵn là cô biết quy củ, sau khi trở về tự mình
từ chức đi, đừng khiến cô Thủy Tiên khó xử”
“Rầm.”
Vẻ mặt Kiều Bích Ngọc lạnh lùng, có chút
sốt ruột đẩy cửa phòng ra.
“Mấy người đang nói gì đấy?”
Quan Doanh nghe thấy giọng nói thì xoay
người lại, trong đôi mắt có chút giật mình, mấp
máy môi định nói gì đó, nhưng lại hơi kiêng kị cô.
Quan Doanh vội vàng đi ra ngoài, Kiều Bích
Ngọc hỏi cô ta: “Này, cô vừa nói thôi việc là
sao?”
“Thôi.” Châu Mỹ Duy nằm ở trên giường rầu
fĩ gọi một tiếng.
“Mỹ Duy, vừa rồi Quan Doanh kia bảo cái gì
mà thôi việc, bọn họ định để mình cậu gánh chịu
sao?“ Kiều Bích Ngọc đi tới đầu giường, thấy bộ
dạng suy yếu tiều tụy của cô ấy, lập tức nổi
giận.”
“Hà Thủy Tiên muốn giữ được dự án này,
giữ được thanh danh, đương nhiên là không thể
đắc tội tổng giám đốc Mạc, cho nên muốn có
người gánh chịu.”