Bốn mắt nhìn nhau, trên mặt Kiều Bích Ngọc
xuất hiện chột dạ.
Cô dựa lưng vào đầu giường, trên người chỉ
quấn chăn, ánh mắt nhìn về phía người đàn ông
ở phía cửa phòng.
Cô không nghĩ tới Quách Cao Minh sẽ đột
nhiên tới đây.
Nhìn một đám người tìm kiếm quanh phòng
tắm, phòng thay quần áo, cô muốn mở miệng
ngăn cản nhưng không biết phải nói gì.
“Anh Cao Minh, không có.”
“Chúng tôi xem camera biểu hiện anh ta đi
lên tầng này.
“Những phòng khác chúng tôi đều từng tìm
kiếm… Tầng cao nhất vì sự riêng tư của khách
hàng, cho nên không có trang bị camera.”
Kiểu Bích Ngọc mơ hồ có thể nghe thấy
tiếng nói chuyện ở phòng khách.
Phòng rộng như vậy, tuy lúc này có không ít
nhân viên phục vụ đứng thẳng, nhưng tất cả mọi
người đều đưa mắt nhìn nhau không dám nói
chuyện, đôi mắt nghiêm túc mà lạnh lùng, bỗng
nhiên im lặng lại.
Cô nhếch miệng, không khỏi càng thêm
khẩn trương hơn.
Trong lòng có chút do dự, Quách Cao Minh
đang tìm anh ấy sao?
Bọn họ tìm nhóc Thanh làm gì?
Ngay lúc cô đang suy nghĩ, bỗng nhiên có
âm thanh khiến cô giật mình một cái.
“Cộp cộp”.. Tiếng bước chân trầm trọng
vang lên từng tiếng tới gần cô.
Kiều Bích Ngọc ngẩng đầu, thì nhìn thẳng
vào đôi mắt tối tăm của Quách Cao Minh. Anh
nhìn chằm chằm cô, mang theo ý tứ hàm xúc
không rõ.
Cô chỉ cảm thấy sau lưng hơi phát lạnh, cơ
thể không khỏi căng thẳng, dán sát vào đầu
giường, hai tay giấu dưới chăn vì khẩn trương mà
nắm chặt lại.
“Các anh tìm…” Bị anh nhìn chằm chằm như
vậy, cô chần chừ mở miệng.
Nhưng lời nói vừa tới bên môi, lại dừng rồi.
Hít sâu một hơi, cô cúi đầu không dám nhìn
thẳng anh, giọng nói cũng không được tự nhiên
nói một câu: “Ở chỗ em không có người mọi
người cần tìm”
Quách Cao Minh không nói chuyện.
Cũng không tới gần hơn nữa, anh đứng cách
giường khoảng hai mét, anh cứ bình tĩnh đứng
như vậy.
Im lặng một lát.
Kiều Bích Ngọc cúi đầu, cảm xúc trong mắt
càng lúc càng bất an.
Làm sao bây giờ? Có phải là anh phát hiện
ra chuyện gì đó rồi không?
Anh không có khả năng vén chăn của mình
lên trước mặt mọi người.
“Anh nhớ rõ em có thói quen ngủ bên
phải…” Giọng nói của anh trầm thấp, gằn từng
tiếng nói, phá vỡ một chút hi vọng cuối cùng của
Kiều Bích Ngọc.
Sắc mặt cô trắng bệch.
Anh nhớ rõ thói quen của cô, mà cô thật sự
thích ngủ bên phải, lúc nãy vội quá nên quên mất.
Trong lúc kinh ngạc, cô chột dạ ngẩng đầu,
khẽ nhếch môi muốn nói gì đó.
Trong lòng Kiều Bích Ngọc có chút khiếp
đảm, chột dạ.
Mà người đàn ông đứng cuối giường thì đôi
mắt sáng rực, vẫn nhìn chằm chằm cô, giống
như đang đợi cô tự mình khai ra.
Cô nên nói thế nào đây?
Cô không biết nên mở miệng thế nào?
Nhưng ngay lúc này, trong căn phòng lạnh
lẽo đột nhiên có tiếng bước chân vội vàng chạy
vào, ngắt bầu không khí vốn đang kỳ lạ.
“Anh Cao Minh, dạ dày của cô Thủy Tiên
khó chịu, nôn rất dữ dội, cần lập tức đưa tới
bệnh viện.”
Kiều Bích Ngọc nghe thấy thế, biểu cảm hơi
run lên, đám Hà Thủy Tiên đãi khách ở trong
khách sạn giống như gặp một chút phiền phức.
“Đại khái là bụng rỗng uống vào quá nhiều
rượu mạnh.”
Thấy Quách Cao Minh thờ ơ, tổng giám đốc
của khách sạn tiến lên một bước, đề nghị: “Cậu
chủ Cao Min, vừa rồi ngài cũng thấy sắc mặt cô
Thủy Tiên không được tốt lắm, đại khái là trúng
độc cồn, để nhằm an toàn tốt nhất là lập tức đưa
đi rửa ruột, chuyện ở đây chúng tôi…”
Nghe đến đó, đôi mắt Kiều Bích Ngọc hơi
sáng lên.
“Muộn như vậy anh mới tới, là vì tới chỗ Hà
Thủy Tiên anh hùng cứu mỹ nhân à?”
Người phụ nữ ở trên giường đột nhiên cao
giọng, giống như hơi tức giận hỏi.
“Quách Cao Minh, chúng ta vốn đi cùng
nhau, nhưng anh đột nhiên bỏ rơi em ở sân bay…
Còn có lần trước anh rời đi với đám Hà Thủy
Tiên, để em một mình ở bãi đỗ xe, lần nào anh
cũng vì người khác mà bỏ rơi em, anh có coi em
là vợ anh không, anh cảm thấy Hà Thủy Tiên kia
quan trọng hơn em à?”
Vẻ mặt Kiều Bích Ngọc giận dữ chỉ trích anh.
Quách Cao Minh nhíu mày, có chút không
thích ứng cảm xúc của cô như vậy.
Cô rất ít khi quậy như thế.
Nhân viên trong khách sạn ở trong phòng
không hiểu nổi, đây là tình huống gì thế?
Phụ nữ tranh giành tình nhân ư.
Vẻ mặt Kiều Bích Ngọc ủ rũ, không vui nhìn
một vòng xung quanh, là ghen!
“Em mang thai thường xuyên nửa đêm bị
chuột rút, đau tới mức không ngủ được, cũng
không thấy anh quan tâm một câu. Bây giờ cấp
dưới của anh xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn,
anh lại lập tức tới làm anh hùng cứu mỹ nhân.”
Nói xong, cô nhanh chóng cầm lấy áo khoác
ở ngay bên cạnh giường, khoác lên trên người,
sau đó xuống giường.
“Anh muốn đến bữa tiệc nhà họ Đường, có
lẽ họ Hà kia cũng sẽ tới đó, cần em tới thành phố
Đà Lạt làm gì, bây giờ em trở về thành phố Bắc
Anl”
Vẻ mặt Quách Cao Minh không được tốt
lắm, thấy cô cố tình gây sự, anh tức giận quát:
“Kiều Bích Ngọc!”
“Em không cần anh lo, bây giờ em đi xem
bạn của em.”
Cô không quay đầu lại, đi tới chỗ cửa, thay
dép, ra sức đóng mạnh cửa lại.
“Rầm”
Cửa bị đóng lại.
Sắc mặt Quách Cao Minh rất khó coi, để lại
một đám nhân viên nơm nớp lo sợ, vậy mà cô
đóng rầm cửa rời di.