“Em biết rồi.”
“Vậy em ở khách sạn đợi anh.“ Kiểu Bích
Ngọc nắm di động, lúc chuẩn bị tắt di động lại
nói một câu: “Cao Minh, anh nhớ phải tới sớm đấy”
Người đàn ông ở đầu bên kia điện thoại
nghe ra được cô hơi khẩn trương, thì giật mình
run lên một lát.
“Ừ””
Khẽ “ừ” một tiếng coi như đáp lại.
Kiều Bích Ngọc nhìn di động đã bị cúp máy
của mình, biểu cảm hơi bực bội.
Có lầm hay không, đã nói mọi người cùng tới
thành phố Đà Lạt, kết quả một người hai người
đều chạy mất.
“Mợ chủ, đây là phòng sắp xếp cho cô, cô
xem có chỗ nào không hài lòng hay không?”
một bên thấy cô kết thúc cuộc trò chuyện, lập
tức đi tới nhẹ giọng hỏi: “Cô cần gì có thể trực
tiếp nói với tôi, anh Lục dặn dò bảo chúng tôi
chuẩn bị một ít canh cho cô, cô thích canh gì.
“Không cần phiền phức như vậy, bây giờ tôi
không đói.”
Kiều Bích Ngọc nhận lấy thẻ phòng cô ta
đưa, đi thẳng vào trong.
Nơi này là khách sạn tốt nhất ở thành phố
Đà Lạt, phòng 10008 ở tầng cao nhất này là
phòng tốt nhất, tỉnh xảo xa hoa không thể xoi
mói, cô không có yêu cầu gì đối với căn phòng
này, chỉ cảm thấy căn phòng quá rộng, rất cô
đơn và lạnh lẽếo.
Lục Khánh Nam vứt cô như một món hàng
tới đây, không biết đã chạy đi đâu, Quách Cao
Minh thì còn đang ở thành phố Bắc An nói phải
muộn một chút mới tới được.
“Mợ chủ, cô nghỉ ngơi trước đi, có chuyện gì
thì có thể gọi cho nhân viên phục vụ, chúng tôi
phục vụ hai mươi tư tiếng.”
Tất nhiên là giám đốc nữ này không dám
thất lễ với cô, đây là bà chủ của khách sạn bọn
họ đấy, cô ta lễ phép dặn dò một câu, sau đó
cẩn thận đóng cửa lại.
Trong phòng rất im ắng, có mùi hoa
Lavender nhàn nhạt, khiến người ta có cảm giác
sạch sẽ thoải mái.
Ngồi máy bay khiến Kiều Bích Ngọc hơi mệt
mỏi, cho nên lên thẳng giường nghỉ ngơi.
Để điện thoại lên tủ đầu giường, kiểm tra âm
lượng di động một lần, tránh để đám Quách Cao
Minh gọi đến cô không nghe thấy.
Cuối mùa hạ, nhất là lúc xế chiều ngủ vô
cùng say.
Đợi lúc cô ngủ tự nhiên tỉnh dậy, ánh sáng
bên cửa sổ sát đất đã mất, màn đêm mới lên.
Tiết tấu sinh hoạt ở thành phố Đà Lạt chậm
hơn ở thành phố Bắc An một chút, bầu không khí
hoàn cảnh cũng tốt hơn, từng được bầu chọn là
một trong mười thành phố thích hợp sống nhất.
Nhưng Kiểu Bích Ngọc rất không thích
thành phố Đà Lạt.
Lúc còn nhỏ lá gan của cô rất lớn, đã từng
nhiều lần lén chạy tới thành phố này, nhưng lần
nào cũng không có ấn tượng tốt.
Lần đầu tiên tới, cô ghé vào bên cạnh bụi
cỏ, tận mắt nhìn thấy bà Đường nhốt Đường
Tuấn Nghĩa vào trong cốp xe.
Lần thứ hai tới đây, cô tìm Đường Tuấn
Nghĩa đã lâu không gặp, khi ủ rũ chuẩn bị về nhà
thì mới chú ý tới Đường Tuấn Nghĩa bị bà Đường
nhốt trong nhà kho dơ bẩn, anh ta đói bụng cả
ngày, ngay cả nói chuyện đều không có sức, còn
sốt rất cao.
Lần thứ ba tới đây, bà Đường giơ một cái
gậy rất thô đánh lên người anh ta, mà Đường
Tuấn Nghĩa đứng ngốc ở chỗ đó không có sức
sống, từng gậy tàn nhẫn đánh xuống, anh ta
ngay cả âm thanh kêu đau đều không có, chỉ có
cơ thể nhỏ đang run run.
Lần đó cô không nhịn được xông tới, kéo
Đường Tuấn Nghĩa liều mạng chạy, chui vào
trong một góc xó xỉnh trốn đi.
“Chưa thấy ai ngu ngốc giống như cậu, bị
đánh còn đứng thẳng tắp như cây cột… Ngu
ngốc! Bị người ta đánh thì phải chạy đi chứ!”
Ngày đó cô vô cùng tức giận, ghét bỏ bé trai
trắng nõn lại tỉnh xảo này.
Bởi vậy Đường Tuấn Nghĩa có một biệt danh
riêng, nhóc ngốc.
Kiều Bích Ngọc xuống giường, thuận tay
cầm di động lên, đi tới bên cửa sổ nhìn ánh sáng
của ngọn đèn dưới lầu.
Hồi tưởng lại những chuyện rất lâu trước
đây: “Nhiều năm không gặp như vậy… Bây giờ
anh ấy trở nên thế nào?”
Thời gian có thể hoàn toàn thay đổi một
người, Đường Tuấn Nghĩa, cũng không có khả
năng là nhóc Thanh nhỏ yếu năm đó nữa.
Bỗng nhiên di động chấn động một cái, Kiều
Bích Ngọc hơi giật mình, lập tức cúi đầu nhìn.
Không phải là tin nhắn của Quách Cao Minh,
là Châu Mỹ Duy gửi tin nhắn cho cô.
Bé Heo muốn trở mình: “Kiều Bích Ngọc, lần
đầu tiên mình theo lãnh đạo cấp cao đi công tác
có chút khẩn trương, bây giờ đã tới khách sạn ở
thành phố Đà Lạt, đang đợi khách hàng tới.
Cục cưng vô địch: “Mọi người ở khách sạn
nào thế?”
Một lát sau, Châu Mỹ Duy đặc biệt cảm thán
một câu: “Đang ở Hoàng Hiên.”
Quả nhiên Kiểu Bích Ngọc đoán không sai,
Hà Thủy Tiên chiêu đãi khách hàng ở cùng một
khách sạn với cô, nhưng bọn họ ở trong phòng
tầng dưới.
Bé Heo muốn trở mình: “Vừa rồi ở sân bay
không phát hiện ông chủ lớn, Bích Ngọc sao cậu
lại tới thành phố Đà Lạt thế, cậu chắc chắn ở
trong một căn phòng rất xa hoa đúng không, hay
là tối nay mình qua chỗ cậu yêu đương vụng
trộm”
Cục cưng vô địch: “Lát nữa mình hỏi Quách
Cao Minh xem.”
Châu Mỹ Duy có tâm làm trộm, nhưng
không có gan làm trộm, không dám mơ ước
phòng tổng thống kia.
Nhưng Châu Mỹ Duy nghe được một ít tin
tức, có thể cùng chia sẻ với bạn bè của cô ấy,
cho nên gửi một tin vô cùng thần bí: “Kiều Bích
Ngọc, cậu có biết vì sao Hà Thủy Tiên còn trẻ
tuổi đã được trọng dụng không?”
Cục cưng vô địch: “Không có hứng thú.”
Kiều Bích Ngọc không thích Hà Thủy Tiên
lắm, không thể nói rõ nguyên nhân, chỉ là không thích.
Bé Heo muốn trở mình: “Hà Thủy Tiên
chuyển tới bên tổng bộ, chịu rất nhiều nghi ngờ,
cô ta thường xuyên ở bên chồng cậu với đám
Lục Khánh Nam, chẳng lẽ cậu không tò mò cô ta
chỉ là một người phụ nữ bình thường mà có thể
tiến vào giới này sao?”
Cục cưng vô địch: “Quách Cao Minh và cô
ta không có gian tình.”
Điểm này cô có thể chắc chắn.
Châu Mỹ Duy thấy cô nói chắc chắn như
vậy, chết thật, lúc trước còn ra sức hoài nghỉ ông
chủ lớn, chậc chậc… Chắc chắn là bị sắc đẹp
của Quách Cao Minh thu thập rồi.
Nhưng Châu Mỹ Duy cũng tán thành suy
nghĩ của cô: “Hà Thủy Tiên thật sự không có
gian tình với chồng cậu, mình nghe bọn họ nói,
Hà Thủy Tiên là con dâu của nhà họ Đường.”
“Bạn trai của cô ta rất có lai lịch, chẳng
trách có thể lăn lộn với đám Lục Khánh Nam,
hóa ra Hà Thủy Tiên là bạn gái của Đường Tuấn
Nghĩa.”
Vẻ mặt Kiểu Bích Ngọc kinh ngạc, nhìn
chằm chằm mấy dòng trong di động.
“Không có khả năng.”