Vào lúc 5 giờ chiều, Kiều Bích Ngọc từ bệnh viện trở về nhà họ
Quách.
Lần này cô làm kiểm tra thai kỳ rất thuận lợi, hơn nữa còn có cả
ảnh chụp siêu âm thai nhỉ, cô ngắm nghía bức ảnh chụp của hai đứa
con trai nhà mình, lần đầu làm mẹ, tâm trạng tương đối kích động.
“Dì Phương, tôi nói cho dì biết, hôm nay…“ Lúc Kiều Bích Ngọc đi
qua chỗ hành lang gấp khúc, vừa khéo gặp được dì Phương, cô hưng
phấn cầm ảnh chụp siêu âm đi đến.
Thế nhưng vừa mới nói được nửa câu, lại nhìn thấy một bóng
dáng cao lớn đột nhiên xuất hiện ở trước mặt.
Bước chân của Kiều Bích Ngọc lập tức dừng lại, lúc Quách Cao
Minh nhìn thấy cô, anh cũng dừng bước.
Trong lúc nhất thời, hai người bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt đều hơi
ngạc nhiên.
“Hôm nay cô…“ Anh lên tiếng, giọng nói có phần trầm thấp.
“Dì Phương, hôm nay tôi bận rộn cả một ngày, có chút hơi buồn
ngủ, cơm tối thì dì để phần tôi.“ Tốc độ nói chuyện của Kiều Bích
Ngọc rất nhanh, giọng nói kia, rõ ràng là đang tức giận.
Giống như không muốn nói chuyện với người đàn ông trước mắt
này, cô xụ mặt, sải bước đi qua anh.
Quách Cao Minh cứ như thế bị cô gạt qua một bên, anh quay
người, ánh mắt phức tạp nhìn bước chân không chút do dự, cứ thế đi
xa của cô.
Gương mặt lạnh lùng kia dần dần trở nên âm trầm.
“Cậu Cao Minh, mợ chủ, cô ấy… Cô ấy đang mang thai, cho nên
cảm xúc tương đối hay thay đổi.“ Dì Phương đứng ở một bên, vẻ mặt
rất xấu hổ.
Suy nghĩ một lúc, dì Phương chậm rãi nói cho anh biết: “Cậu Cao
Minh, thật ra trong một tháng nay, mợ chủ rất cố gắng, cô ấy đọc rất
nhiều tạp chí về thời trang, tán gẫu với nhà thiết kế, học tập phối đồ,
còn tự mình đến cửa hàng chọn trang phục cho cậu.”
Những việc này, Kiều Bích Ngọc dụng tâm làm, những người làm
như bọn họ đều có thể nhìn thấy được, chỉ là cậu chủ nhà bọn họ quá
bận rộn, chỉ sợ không để ý đến.
Quách Cao Minh nghe thấy bà ấy nói như thế, lông mày cau lại,
nhớ đến mấy ngày trước, cô rất kích động cầm một bộ âu phục mới
khoa tay múa chân trên người anh.
Dì Phương thấy tâm trạng của anh đã tốt hơn nhiều, lập tức nói
tiếp: “Bữa tối hôm nay cũng là do mợ chủ tự mình nấu, cô ấy nấu món
súp gà, buổi sáng đã bắt đầu chuẩn bị nấu ăn, dùng lửa nhỏ để hầm
nước dùng.”
Trong mắt Quách Cao Minh hiện lên kinh ngạc, cô sẽ nấu ăn ư?
Trên mặt dì Phương có nụ cười bất đắc dĩ: “Mợ chủ nói, món ăn
này tương đối đơn giản, chỉ cần nguyên liệu nấu ăn tươi mới, nấu chín
lên là ăn được.”
Thật ra, Kiểu Bích Ngọc đã ở trong bếp học nấu nướng gần nửa
tháng, nhưng lại không có thu hoạch được gì, để cô học làm cá, một
dao chém xuống, làm cho gan và xương cá đều bị chém nát.
Sau cùng đại khái là nản lòng thoái chí, lại không phục.
Mấy ngày hôm trước, cô chạy vào trong nhà bếp, la hét nhất định
phải nấu một món ăn có độ khó cao, Kiều Bích Ngọc chọn món ăn có
trình tự rườm rà như súp, đem mười mấy loại nguyên liệu như gà, bào
ngư, hải sâm, nấm… Ném tất cả vào trong một chiếc nồi lớn.
Dì Phương cảm thấy, dáng vẻ này của cô chính là vò đã mẻ
không sợ rơi.
“Thật ư?”
Quách Cao Minh trầm giọng trả lời một câu, nhìn về phía bóng
dáng đã biến mất ở trên hành lang gấp khúc, trong mắt có trầm tư.
Cô vì anh làm những chuyện này ư?
Quách Cao Minh chưa từng nghĩ đến, cô thế mà chủ động quan
tâm mình.
Từ khi nào thì cô bắt đầu học tập phục vụ người ta, chẳng lẽ cô
thật sự muốn làm vợ hiền? Cô không gây chuyện đã là tốt lắm rồi.
Không hiểu vì sao, Quách Cao Minh lại khẽ cười một tiếng.
Buổi tối hôm nay, nhà họ Quách ăn cơm hơi muộn, bởi vì nồi súp
của Kiều Bích Ngọc chưa xong, chờ gần 9 giờ mới ăn cơm.
“Dì Phương, dì có cảm thấy rất khó ăn không?” Hải sâm bị cô
hầm đến mức thiếu chút nữa đã biến hình.
“Chắc hẳn cậu Cao Minh sẽ rất thích.”
“Chẳng phải tối nay anh ấy muốn đi ra ngoài ăn cơm à?“ Kiều
Bích Ngọc vừa đi vào trong nhà ăn, vừa nói, cô ngẩng đầu nhìn lên,
giật mình nhìn thấy đã có người ngồi chờ ở bàn ăn.
Người làm nữ nhanh chóng đặt đồ ăn lên, sau cùng đặt bát súp ở
chính giữa.
Ánh mắt của Quách Cao Minh hơi trầm xuống, nhìn một bàn món
ngon trước mắt, quay đầu nhìn người phụ nữ bên cạnh.
Kiều Bích Ngọc không biết mình có tâm trạng gì, bị anh nhìn như
thế, cô có phần khẩn trương, giống như có phần câu nệ, đi đến chỗ
ghế ăn đối diện, ngồi xuống.
Cô giả bộ bình tĩnh, lạnh nhạt hỏi một câu: “Anh còn chưa ăn
cơm à?”
“Chờ nồi súp này.”
So với lúc chiều, hiện tại giọng điệu của Quách Cao Minh nhẹ
nhàng hơn nhiều.
“Đây là do dì Phương hầm.” Không biết có phải là do chột dạ hay
không, Kiều Bích Ngọc lớn tiếng nhấn mạnh một lần.
Quách Cao Minh nhìn dáng vẻ không am hiểu nói dối này của cô,
đột nhiên cười thành tiếng.
Mà Kiều Bích Ngọc bị anh nhìn chằm chằm, gương mặt hơi ửng
đỏ.
“Tay của cô sao thế?”
Quách Cao Minh cau mày, chú ý đến hai ngón tay phải của cô
đang dính băng urgo.
Bị anh hỏi như thế, vẻ mặt của cô càng thêm chột dạ luống
cuống: “Tôi chỉ không cẩn thận làm xước tay thôi.”
Quách Cao Minh không nói gì thêm, nhưng động tác lại rất
nhanh, anh nhanh chóng đứng dậy, đi về phía cô: “Để tôi xem qua.”
Vẻ mặt Kiều Bích Ngọc ngượng ngùng, đỏ bừng, chần chờ nâng
tay lên.
Đúng lúc này, đột nhiên truyền đến giọng nói vội vàng.
“Cậu Cao Minh, ông chủ gọi điện thoại về.”
Quản gia cầm điện thoại di động, vội vàng chạy đến.
“Ông nội gọi điện thoại kìa.”
Kiểu Bích Ngọc dùng cùi chỏ huých vào người đàn ông ở bên
cạnh, ra hiệu cho anh nghe máy.
Sắc mặt Quách Cao Minh phức tạp cầm điện thoại, anh còn chưa
lên tiếng, đầu dây bên kia điện thoại, ông cụ đã hung dữ ra lệnh:
“Lập tức đến Seattle.”
“Quách Cao Minh, ông nói cháu có nghe thấy không, ông bảo
cháu lập tức đi sang bên này, tìm mấy chuyên gia về não bộ, bọn họ
có biện pháp.”
“Không đi.“ Quách Cao Minh lạnh lùng từ chối, anh nắm chặt
điện thoại di động, sắc mặt có chút âm trầm khó coi.
Sau đó đầu dây bên kia là một trận mắng chửi.
Kiều Bích Ngọc không nghe được hai ông cháu bọn họ đang nói
gì, hình như Quách Cao Minh cố ý né tránh, anh quay người đi sang
một bên khác. Chẳng qua loáng thoáng trong đó, cô có thể cảm giác
được, Quách Cao Minh không kiên nhẫn, đoán chừng ông cụ bên kia
cũng không vui vẻ gì.
Bọn họ đang cãi nhau về chuyện gì?
Sau cùng Quách Cao Minh âm trầm cúp máy.
“Cậu Cao Minh, ông chủ, ông ấy rất lo lắng.”
Quản gia đứng bên cạnh, trên mặt đè nén vẻ lo lắng, nhỏ giọng
muốn thuyết phục.
“Lần sau ông nội tôi gọi điện thoại về, không cần nghe máy.”
Giọng nói của Quách Cao Minh lạnh lùng, ánh mắt nặng nề nhìn
về phía quản gia.
Quản gia là người nhìn anh lớn lên, hiểu rõ tính tình của anh, rất
bất đắc dĩ, nhưng lại không dám lên tiếng nói lung tung, thế nhưng
Kiều Bích Ngọc ngồi trên ghế lại không nhịn được.
“Ở trong điện thoại, ông nội nói gì thế?“
Cô nhanh chóng đứng dậy, đi đến bên cạnh anh: “Quách Cao
Minh, anh phải nghe lời khuyên của người khác, đừng cả ngày đều có
tính xấu này, ông nội ở lại Seattle, nhất định là bận rộn chuyện của
anh đúng không, anh nghe theo ý của ông nội là được.”
“Tôi nói rồi, việc này không cần cô quan tâm.”
Quách Cao Minh quay đầu nhìn cô, thái độ rất cường ngạnh.
Kiều Bích Ngọc cũng rất tức giận: “Anh chính là như vậy, cả ngày
đều là dáng vẻ cuồng tự cao tự đại, anh cho rằng mỗi một chuyện,
chỉ cần đạt được mục đích, trong quá trình đó, làm tổn thương bao
nhiêu người đều không quan trọng à.”
“Lần trước Doãn Thành Trung còn nhắc đến chuyện anh âm thầm
phái người đổ tội cho anh ta cưỡng hiếp, anh thật sự vì mục đích,
chuyện gì cũng có thể làm ra được, anh có nghĩ đến cảm nhận của
người khác không, anh có bận tâm đến cảm xúc của ông nội không,
Sao anh có thể…”
“Tôi thế nào?”
Ánh mắt của Quách Cao Minh lạnh lùng, hoàn toàn âm trầm.
Giọng nói anh trầm thấp, cắn răng nghiến lợi nói: “Kiều Bích
Ngọc, cô cảm thấy cô có tự cách đứng ở đây dạy tôi nên xử lý như
thế nào à, hay là cô vẫn luôn đau lòng cho Doãn Thành Trung… Tôi
nói cho cô biết, tôi chính là không để ý đến bao nhiêu người bị
thương cũng muốn lấy được.”
“Kiều Bích Ngọc, cô ngoan ngoãn một chút cho tôi, sau này,
không cho phép cô nhắc đến chuyện này nữa.”