Trình Tuấn một lòng một dạ nhào vào công cuộc tìm kiếm hệ thống ẩn giấu ở dưới nước, hắn biết chỉ cần xem bản vẽ thi công khu hải dương là được, nhưng Kim Quý Sinh giảo hoạt như hồ ly, mọi người bên trong khu hải dương đều là thân tín của hắn, bản vẽ thứ này mình đừng mơ mà được nhìn.
Nói trắng ra kỳ thật Trình Tuấn ở khu hải dương chỉ là một vị giám đốc trên danh nghĩa không hơn.
Kim Quý Sinh an bài chỗ ở cho Trình Tuấn, ngay ở trong một căn phòng trong khu kí túc xá của khu hải dương, khoảng chừng mười ngày kể từ hôm hắn bị giam một ngày nào đó, giữa tháng 11, Kim Quý Sinh rốt cục cũng không nhẫn nại được nữa, mặt đen hỏi hắn rốt cuộc khi nào mới có thể đem Trình Tiểu Ngũ kéo qua đây.
"Điện thoại di động của tôi bị phá hư, không thể gọi điện thoại."
"Dùng của tôi."
"Ông không sợ bị bại lộ sao?"
"Trình Tuấn, đừng coi tôi là thằng ngu, bộ cậu tưởng tôi không biết cậu đang kéo dài thời gian sao? Tôi cũng không để ý việc cậu thăm dò hệ thống ngắm cảnh dưới nước của tôi, dù sao đến lúc đó khi đi vận chuyển mấy thứ kia cũng đem theo cậu qua, cậu cũng không cần phải gấp gáp đi điều tra làm gì." Kim Quý Sinh đem di động nhét vào trong tay Trình Tuấn, "Cầm, tôi nhìn cậu quay số gọi điện! Đừng hòng đùa giỡn tôi, tôi biết con của cậu hiện đang ở thành S trong nhà họ Mạnh, tôi không ngăn cản Mạnh Kỳ mang đi bọn họ, không có nghĩa là tôi không đấu lại hắn."
Trình Tuấn cực lực khiến cho mình trấn tĩnh, nhưng vẫn thể nén được cảm giác lạnh gai ốc dưới lòng bàn chân. Kim Quý Sinh dưới bề ngoài khiêm tốn, là một kẻ vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn vô cùng độc ác, bên trong ánh mắt của hắn không hề che dấu tản ra tín hiệu nguy hiểm, Trình Tuấn trừ bỏ việc làm theo, không có lựa chọn khác.
Trình Tuấn nhận di động, gọi tới số của Tiểu Ngũ, nhưng không có người nghe, "Hắn không tiếp."
Kim Quý Sinh cười cười, "Tiếp tục!"
Vì thế lại đánh lần thứ hai. Mới đầu Trình Tuấn còn cảm thấy rất may mắn, Tiểu Ngũ không nghe điện thoại, nói không chừng hắn lại có thể kéo dài hai ngày, nhưng khi hắn gọi lần thứ tư thì bên kia máy Tiểu Ngũ cũng không nghe lòng hắn rối bời.
Trình Tuấn vội vội vàng vàng gọi cho Sửu Sửu, không bao lâu đối phương nhận điện, "Sửu Sửu, Tiểu Ngũ đâu?"
"Anh Tuấn? Anh là anh Tuấn?" Bên kia đầu điện thoại Sửu Sửu rõ ràng sửng sốt một chút, tiện đà khoa trương kêu lên.
Trình Tuấn liếc liếc mắt Kim Quý Sinh một cái, ẩn ẩn vội la lên: "Sao điện thoại Tiểu Ngũ vẫn không có người nghe? Hắn hiện tại có ở cùng cậu không?"
Bên kia, Sửu Sửu đột nhiên trầm mặc, cách hai giây, điện thoại đổi tới tay Mạnh Kỳ, "Là Trình Tuấn?"
"Là em, sư huynh, Tiểu Ngũ đâu?"
"..." Mạnh Kỳ dừng một chút, "Tiểu Ngũ không thấy!"
Trình Tuấn chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo, "Anh nói cái gì?"
"Trình Tuấn em phải bình tĩnh, Tiểu Ngũ giống như biết em bị Kim Quý Sinh nhốt, hắn nhất định là đi cứu em rồi, thời gian này em cũng đừng làm gì cả, anh và Sửu Sửu đang chuẩn bị, anh đã mua thứ tốt, đến lúc đó nhất định sẽ đem hai người bọn em cứu ra..."
Trình Tuấn không đợi Mạnh Kỳ nói xong liền cúp điện thoại, hai mắt dại ra nhìn chằm chằm mặt đất, hô hấp dồn dập, thân hình cứng ngắc, giống như một trận gió có thể đem hắn thổi ngã.
Kim Quý Sinh nhìn bộ dáng Trình Tuấn không đúng lắm, nhíu mày hỏi, "Làm sao vậy? Cậu rốt cuộc có hay không..."
Trình Tuấn ném mạnh di động, rơi tan tành một mảnh nhỏ bắn thẳng đến trên mặt Kim Quý Sinh, vẽ một đường máu, "Ông đã được như ý muốn, Tiểu Ngũ đã đến vịnh người cá. Hiện tại, ông có thể mang tôi đi nhìn thiết bị dưới nước của ông đi chứ, nếu muốn hợp tác, vậy bỏ ra chút thành ý cho tôi nhìn coi."
Kim Quý Sinh lấy cái khăn màu trắng xoa xoa một giọt máu chảy ở trên mặt kia, nở nụ cười.
Trình Tuấn đi ở giữa một đám nam nhân tây trang, từ trong thang máy chuyên dụng xuống phía dưới, đến khu quan sát lầu một, dọc đường đi thẳng tắp trải dài, đàn cá mập ở chỗ tấm kính thủy tinh chạy tán loạn. Trình Tuấn nhìn không chớp mắt, đi theo Kim Quý Sinh tới khúc cong quẹo trái, tới con đường sau.
Dần dần, trước mặt càng ngày càng trở nên càng cổ quái, không còn lớp kính trong suốt để ngắm cảnh nữa, bên trong thông đạo vẫn luôn có thiết bị chiếu sáng, đằng trước một không gian lớn đến không ước tính được. Trong phòng này này có ghế ngồi, có cái bàn nhỏ, còn có rất nhiều dụng cụ kê ở vách ngăn Trình Tuấn có lần thấy qua. Kim Quý Sinh làm cái tư thế mời, để choTrình Tuấn ngồi xuống nghỉ ngơi, có người đưa cà phê tới. Trình Tuấn vừa lúc ngồi, bỗng nhiên cảm thấy chấn động một cái, rất nhanh không có gì khác thường.
Không gian tựa hồ có chút cảm giác nhẹ chớp lên, nhưng khi Trình Tuấn cẩn thận cảm thụ thì cũng không phát hiện có gì dị thường.
Không biết qua bao lâu, Trình Tuấn bắt đầu không kiên nhẫn, Kim Quý Sinh rốt cục cũng có động tác. Chỉ thấy hắn đứng lên, đưa tay ra hiệu, một người ở bên rời đi, ngay sau đó, một mặt ngăn bằng kim loại bên phải mở ra, Trình Tuấn nhìn thấy vằn nước mơ hồ bên ngoài.
Trình Tuấn đến gần mặt vách ngăn trong suốt kia, cũng không biết không gian này là ở chỗ sâu bao nhiêu nữa, ánh sáng bên ngoài tấm thủy tinh không rõ lắm, lờ mờ thấy có sinh vật nào đó không rõ đang bơi, so với mấy chỗ trước có thể thông qua tấm kính nhìn thấy vô số loại cá, nơi này nước sâu thăm thẳm rõ ràng sâu đến mức có chút cảm giác thần bí.
"Chỗ này sâu bao nhiêu?" Trình Tuấn tay không kìm lòng nổi mà sờ trên vách ngăn thủy tinh.
Giọng nói Kim Quý Sinh ở phía sau vang lên, "Không sâu, ước chừng một ngàn mét."
Trình Tuấn bỗng nhiên xoay người, kinh ngạc nói: "Không có khả năng, khu hải dương làm sao có thể đào sâu đến như vậy?" Phải biết mực nước biển khoảng chừng sâu sáu trăm mét áp lực đã đủ để phá hư tàu ngầm phóng ra vũ khí tinh vi, kiến trúc trong khu hải dương thật bình thường làm sao có thể đào sâu đến một ngàn mét chống chịu áp khí của nước, căn bản là nói giỡn đi.
Kim Quý Sinh đi tới, cười nói: "Cậu nghĩ rằng chúng ta còn ở trong phạm vi của khu hải dương sao? Đây là một bộ máy lặn xuống nước. Cậu giờ đã rõ chưa, bộ máy lặn xuống nước này có thể lặn sau nhất hơn một vạn mét.
Còn bộ máy lặn xuống nước này của tôi cũng không lợi hại như vậy, sâu nhất chỉ có thể lặn xuống năm nghìn ba trăm hai mươi mét, bất quá như vậy cũng đủ rồi, rãnh biển ở vịnh người cá sâu nhất cũng chỉ có năm nghìn mét.
Hiện tại chúng ta dừng lại chỗ độ sâu hơn một ngàn mét, ở ngay chỗ tầng trên của rãnh biển, xuống thêm bốn ngàn mét nữa chính là chỗ đã chôn thân nhóm người trong chuyến đi ấy."
Trình Tuấn trừng Kim Quý Sinh, không thể dùng lời để mà hình dung được tâm tình rung động của mình lúc này, "Tuy rằng tôi biết ông khẳng định đã chuẩn bị đầy đủ, nhưng quả thật không nghĩ tới chuyện ông sẽ chuẩn bị công nghệ cao đến như vậy."
Kim Quý Sinh ha ha mỉm cười, chỉa chỉa Trình Tuấn nói: "Cậu không thể tưởng được đồ vật ta chuẩn bị đến còn rất nhiều nữa đâu, đừng nóng vội, từ từ sẽ cho cậu nhìn."
Máy lặn lại bắt đầu lặn xuống, lúc này trong thân thể Trình Tuấn không có cảm giác di động, nhưng hắn biết mình đang ở lặn xuống chính mà thông qua mặt ngăn trong suốt kia, hắn có thể thông qua vằn nước biến hóa mà biết độ sâu đi lặn xuống.
Trong lúc này đột nhiên, có cái gì đó từ bên ngoài mặt ngăn lướt qua.
Kim Quý Sinh bảo người mình ngừng lại, đi đến trước vách ngăn, cười nhìn Trình Tuấn, "Lại đây!"
Trình Tuấn thật cẩn thận đi qua, dưới sự chỉ dẫn của Kim Quý Sinh, đem tầm mắt chuyển tới bên ngoài vách ngăn trong suốt.
Đột nhiên ——
"Oa!" Trình Tuấn bị bộ mặt khủng bố của sinh vật xuất hiện ở trên mặt ngăn thủy tinh kia sợ tới mức một thụt lui một cái ngã bệch dưới đất, bụm miệng lại nếu không thật sự tất cả đồ trong dạ dày nội tạng đều nôn thúc nôn tháo hết cả ra, hắn sau khi bị dọa từ từ mới ý thức được, sinh vật dữ tợn bên ngoài vách ngăn thủy tinh kia chỉ sợ chính là nhân ngư mà hắn nghe nói từ lâu.
Bên ngoài lớp kính thủy tinh, sinh vật nọ mình người đuôi cá, trên đầu đội bộ lông giống như rơm rạ, làn da giống như tái nhợt trắng bệch như tờ giấy trắng, không khác gì lệ quỷ trong phim ma.
Đôi mắt màu xanh lam, là ánh mắt mà Trình Tuấn chưa từng thấy qua, rét lạnh thuộc về loài dã thú hung tàn chân chính, cái miệng há rộng răng vàng răng đen xen kẽ, phía sau tai vị trí kia không ngừng đóng mở.
Nàng giang hai tay cào tới mặt thủy tinh, từ các đốt ngón tay có thể nhìn thấy móng vuốt sắc nhọn hung hăng cào tới mặt thủy tinh, miệng giống như đang gào thét, nhưng bởi vì vách ngăn cách âm cho nên không nghe ra nàng đang hét cái gì.
Chỉ có thể đoán, nàng đang nhìn người đàn ông sau lớp kính thủy tinh, thú tính đột phát nàng rất muốn phá tan cái mặt ngăn này đem những người bên trong xé thành mảnh nhỏ.
Trình Tuấn thở hổn hển, nghĩ thầm rằng, quả nhiên là sinh vật hung tàn, nhìn cái răng nanh kia đã đủ dọa người. Nhưng năng lực của Tiểu Ngũ hình dung thật sự rất là kém cỏi a, hắn vẫn luôn nói người cá hung tàn, cũng không xinh đẹp như mọi người ảo tưởng, nhưng cho tới bây giờ chưa nói hơn người cá cư nhiên lại xấu như vậy, khuôn mặt thoạt nhìn chỉ có chút giống người mà thôi, nhưng so sánh với người bình thường khác biệt rất lớn đó.
Kim Quý Sinh giống như tập mãi thành thói quen, thấy Trình Tuấn sợ tới mức ngã sấp xuống, không khỏi bật cười ha ha. Hắn thậm chí đi đến bên ngăn thủy tinh, dùng tay ở chỗ vị trí mặt nhân ngư sờ soạng một phen, "Lần đầu tiên nhìn thấy loại dã thú này sao? Nhìn cậu bị dọa kìa."
Trình Tuấn oán hận từ từ đứng lên, dáng vẻ chật vật bị người cười nhạo, bất quá hắn hiện tại cũng không có tâm tư cậy mạnh, "Đây là nhân ngư? Quả nhiên không giống với tưởng tượng của chúng ta, lớn lên thật buồn nôn."
Kim Quý Sinh phất phất tay, lớp kim loại phủ xuống, nhân ngư xấu xí lại hung ác bị ngăn cách ở ngoài, "Không sai, đây là nhân ngư sẽ ăn thịt người, trên đời này không có sinh vật nào ghê tởm hơn các nàng." Kim Quý Sinh ánh mắt lạnh lẽo, "Lần này ta có chuẩn bị mà đến, những con súc sinh này nếu còn dám cản trở ta, xem ta thu thập các nàng thế nào."
Hiện tại cũng không phải là trăm năm trước.
Trình Tuấn muốn nói, kẻ ghê tởm hơn cả nhân ngư không phải chính là ông hay sao. Bất quá hắn cũng không ngu đến nổi mở miệng nói ra, hiện tại hắn phải giả dạng ngoan ngoãn nhu thuận muốn cùng hắn hợp tác, lấy được tín nhiệm của hắn.
"Khụ, cho dù như vậy, hiện tại đã là mùa đông, tuy rằng vịnh người cá sẽ không có tuyết rơi, nhưng dưới nước độ ấm rất thấp. Vị trí rãnh biển cách mặt biển ít nhất cũng ba nghìn mét đi, với độ sâu đó con người không thể xuống, chúng ta mặc dù có mấy lặn, nhưng ông xác định thợ lặn sau khi vào trong nước sẽ không phát sinh sự cố ngoài ý muốn sao?"
Kim Quý Sinh thưởng thức mà nhìn Trình Tuấn, "Không quan hệ, ta có đồ giúp ta vận chuyển."
Trình Tuấn khó hiểu.
Kim Quý Sinh không nói gì thêm nữa, mà ra hiệu bảo nhân viên điều khiển máy lặn trở lại, sau đó, hắn lấy ra một món đồ cho Trình Tuấn, "Cái này là sơ đồ mặt cắt rãnh biển, cậu nhìn xem đi."
Trình Tuấn lần này trái lại cũng không kinh ngạc, tác phong làm việc của Kim Quý Sinh cực kỳ cẩn thận, ngay cả vũ khí dùng để đối phó nhân ngư đều đã chuẩn bị sẵn sàng, có thể có món này cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Từ mặt cắt nhìn ra được, tổng chiều sâu trong rãnh biển ước chừng năm nghìn mét, khe sâu hai bên không có theo quy tắc, không đối xứng hình chữ V, độ rộng ước chừng năm mươi mét, chiều dài ước một ngàn mét, nhìn vào như một cái rãnh biển tí hon. Trên bản cắt có một chỗ cái điểm đỏ, nơi đó hẳn là chính là vị trí cụ thể của cửa đá.
Trình Tuấn từ chuyện vừa rồi đã bắt đầu ngẫm nghỉ tới một việc, dưới nước sâu như vậy, con người không thể nào lặn xuống nước, Kim Quý Sinh nói tự nhiên có giúp đỡ, thực sự có người có bản lĩnh lớn như vậy sao?
Trình Tuấn đem bản vẽ cuộn lại đưa cho Kim Quý Sinh, "Sau khi đi lên ông phải để cho đi ra ngoài tìm Tiểu Ngũ, tôi sợ hắn sẽ trở lại hải lý."
So với nhân ngư hung tàn, Kim Quý Sinh nơi này coi như có còn có chút đường sống, ít nhất, đối phó với một con người có thể đấu trí đấu dũng, mà đối phó một đám dã thú, không có lực lượng siêu nhiên, không có khả năng thắng được