Cha Của Con Tôi Là Cá Heo

Chương 67




Trình Tuấn còn không quá xác định người phụ nữ này có phải là người mà hắn đang nghĩ tới hay không, chính là đối với thân thể của nàng ta hình hơi có quen thuộc, nhớ tới lúc trước Tiểu Ngũ nói qua mỗ câu, hắn cảm thấy có thể chứng thật một chút. Nếu Trang Hi Văn đã bắt tay điều tra chuyện này, cũng không ngại để hắn tiếp tục làm.

Trang Hi Văn trải qua một phen bộc bạch kia, Trình Tuấn rất ngoài ý muốn, sau khi nghe xong toàn bộ không phải không có cảm khái cùng ngoài ý muốn. Qua nhiều năm như vậy, hai người tiếp xúc không nhiều lắm, có thể đếm được trên đầu ngón tay mấy lần ở chung đều không tính là vui vẻ gì, trong mắt Trình Tuấn xem ra còn rất say sát cùng căm tức, chính là hắn vẫn luôn không đem Trang Hi Văn trở thành sự tồn tại trọng yếu gì, lúc bé hắn tạo thành thương tổn cho hắn điểm này đối với hắn mà nói tự nhiên cũng không quan trọng gì. 

Thật sự không nghĩ tới ở trong lòng Trang Hi Văn, đối với mình tâm tình lại phức tạp rối rắm như vậy, thuở nhỏ bị giáo huấn và bản tính thực của hắn không giống nhau, cho tới nay tưởng tượng cùng hiện thực có sự chênh lệch, dẫn đến hắn muốn thân cận Trình Tuấn rồi lại không thể nào gần gũi được.

Trang Hi Văn là một người cao ngạo, để hắn thừa nhận thứ mà bản thân mình đã từng tin tưởng là sai lầm, chính là đối với mình một loại phủ định. Đối với người như hắn mà nói, việc này đại khái rất khó tiếp thu đi, cho nên mới tạo thành thái độ hắn trước mặt Trình Tuấn hiện ra vặn vẹo như vậy.

Trình Tuấn lấy tờ giấy viết xuống tin tức liên quan tới "người phụ nữ" kia, một bên viết vừa nói: "Đây là tin tức cơ bản của người kia, muốn tra ra cô ta hẳn là không khó." Viết xong giao cho Trang Hi Văn, "Nếu hai anh em chúng ta đã cởi mở nói chuyện, về sau vui vẻ ở chung, tôi không phải là người keo kiệt, chuyện cậu làm khi còn bé cũng đều quên đi."

Trang Hi Văn chậm rãi nhận lấy trang giấy, nhìn thoáng qua, nhìn chăm chú vào Trình Tuấn thấp giọng nói: "Thật sự thích người kia như vậy sao?"

Trình Tuấn buông bút xuống, nở nụ cười, "Chờ về sau khi cậu yêu thương một người sẽ hiểu."

Trang Hi Văn không nói chuyện, chỉ là ý vị không rõ kéo kéo khóe miệng.

Trình Tuấn gọi điện thoại cho Kim Quý Sinh, kỳ quái, nhưng không cách nào chuyển được. Trình Tuấn nhìn thời gian một chút, thời gian này Kim Quý Sinh hẳn là ở trong viện hải dương mới phải, điện thoại không có khả năng gọi không thông a. Trình Tuấn gọi cho Từ Phương Phỉ, hỏi cô nàng Kim Quý Sinh hôm nay có đi làm hay không.

Từ Phương Phỉ xem ra đang xử lý chuyện gì, nghe khẩu khí lúc này thật không tốt, khi biết là điện thoại của Trình Tuấn giọng điệu mới êm dịu trở lại, nhưng nói hai ba câu lại bực mình cả lên.

Trình Tuấn hỏi chuyện mới biết được, thì ra Thạch Nghiêu được đề bạt làm quản lí thuần dưỡng sư, viện hải dương có hai thuần dưỡng viên mới tới, thuần dưỡng cá heo so với Trình Tuấn nghiêm khắc nhiều lắm, Thạch Nghiêu nhìn bọn họ lập kế hoạch quy định huấn luyện không đồng ý, hai bên xảy ra một hồi tranh chấp. Từ Phương Phỉ tức giận người mới sao lại kiêu ngạo như thế, Thạch Nghiêu từ việc quan tâm tới nhóm cá heo suy xét không đồng ý kế hoạch của bọn họ hoàn toàn không sai, bọn họ lại không quan tâm cứ làm theo ý mình.

Trình Tuấn hiểu rõ, Thạch Nghiêu năng lực có thừa nhưng khí phách lại không đủ, có thể làm thuần dưỡng sư ưu tú, nhưng không thể lãnh đạo người khác.

Bất quá việc này cũng không phải chuyện Trình Tuấn hiện tại phải quan tâm, "Ông chủ có ở trong viện hải dương sao?"

"Không có a, làm sao vậy? Tìm hắn có việc?"

"A, không có gì."

Trình Tuấn có lệ vài câu liền cúp điện thoại, lại lần nữa gọi tới di động ông chủ, kết quả điện thoại thông, nhưng lại không người tiếp.

Trình Tuấn thở hắt ra, mặc kệ như thế nào, hiện tại nhất định phải liên hệ được với Kim Quý Sinh. Chuyện ảnh chụp mới vừa có chút manh mối, hắn tạm thời vẫn không thể rời đi, mặc dù phụ ý tốt của Kim Quý Sinh, nhưng quan trọng bây giờ vẫn là phải tiêu trừ tai hoạ ngầm.

Trình Tuấn biết Kim Quý Sinh có nhà ở thành T, lúc trước Tiểu Ngũ trốn đi được hắn thu lưu, sau đó hắn có ghé qua lấy quần áo của Tiểu Ngũ. Trình Tuấn lái xe đi tới khu biệt thựthành T chỉ có siêu cấp kẻ có tiền mới mua được kia. Khu biệt thự bảo an rất nghiêm ngặt, người xa lạ đều phải lưu lại chứng minh thư, hơn nữa, không phải người bên trong cũng không được lái xe vào trong. Tiểu khu bên ngoài có một bãi đỗ xe, Trình Tuấn đã tới một lần biết quy củ nơi này, trước đó đi đậu xe.

Bên ngoài khu biệt thự đều có hàng rào chắn đề phòng trộm cắp lẻn vào, Trình Tuấn từ bãi đỗ xe đi ra, dọc theo tường vây đi tới chỗ bảo an, cách chừng hai mươi mét thì hắn đột nhiên nhìn thấy một người quen từ trong tiểu khu đi ra.

Trình Tuấn vừa định há mồm gọi hắn lại, lại chợt nhớ tới, bên trong khu biệt thự này mọi người đều biết Kim Quý Sinh, nhưng mà, Trình Tuấn phi thường rõ ràng, hắn đến viện hải dương đi làm tới nay chỉ vào cuộc họp hằng năm năm trước từ xa xa mới nhìn thấy Kim Quý Sinh, trừ lần này ra căn bản chưa thấy gặp qua hắn, càng miễn bàn có tiếp xúc gì đó, như vậy, hắn đến nơi đây tới là làm gì đâu?

Trình Tuấn đứng ở cửa hông bên trái tiểu khu, mà người kia cũng không nhìn thấy Trình Tuấn, hắn từ chỗ cửa bảo vệ đi ra sau đó trực tiếp quẹo phải, lưng đưa về phía Trình Tuấn rời khỏi.

Trình Tuấn xuyên thấu qua khe hở giữa hàng rào thép sắc nhọn vây quanh, nhìn không thấy khu biệt thựbiệt thự kia, vốn là đang đi tới đằng trước chợt dừng bước, híp mắt lại trong con ngươi hiện lên chút nghi hoặc cùng cảnh giác.

Quay lại thành phố, Trình Tuấn đang muốn đi tới nhà Mạnh Kỳ một chuyến, vừa vặn lúc này Mạnh Kỳ gọi điện thoại tới.

Mạnh Kỳ là vì án mạng ở vịnh người cá, "Trình Tuấn, em nhanh chóng trở về không cần đi vịnh người cá."

Trình Tuấn đeo tai nghe, một bên lái xe vừa nói: "Em biết anh muốn nói cái gì, chờ em một lát, lập tức tới nhà anh."

Mạnh Kỳ nhất định là sáng nay xem tin tức, sau đó từ chỗ Sửu Sửu và Tiểu Ngũ biết được chuyện người cá, cho nên mới lo lắng bảo Trình Tuấn nhanh chóng trở về, hắn đại khái cũng cho rằng hắn đã rời thành T đang trên đường đi tới vịnh người cá.

Cúp điện thoại, Trình Tuấn tăng thêm chân ga, nhưng lúc này di động lại vang lên, hắn liếc liếc mắt một cái, phát hiện là Kim Quý Sinh.

Trình Tuấn quẹo vào trong một cái hẻm nhỏ dừng lại, tiếp điện thoại.

Kim Quý Sinh trước giải thích hắn lúc trước không tiện nghe điện thoại, nói hắn lúc ấy đang ở cùng đối tác bàn chuyện hợp tác, đối phương không thích lúc đang làm việc bị quấy rầy, cho nên hắn đem di động sửa thành chế độ yên lặng, cho nên không biết Trình Tuấn gọi tới. Sau đó, hắn hỏi nguyên do Trình Tuấn gọi điện thoại, hỏi hắn đến vịnh người cá không.

Trình Tuấn lấy lý do Tiểu Ngũ đột nhiên bị bệnh, từ chối mình không thể đúng hẹn đến vịnh người cá nhậm chức, có thể cho phép hắn chậm lại vài ngày hay không, chờ Tiểu Ngũ khỏe chút lại tới.

Kim Quý Sinh rất là kinh ngạc, trầm mặc vài giây sau hỏi Trình Tuấn có phải lo lắng an nguy của mình hay không.

Gần đây vịnh người cá liên tiếp phát sinh hai vụ án mạng khủng bố, Kim Quý Sinh không có khả năng không biết, Trình Tuấn vào thời điểm mấu chốt này lấy cớ Tiểu Ngũ sinh bệnh từ chối muốn kéo dài thời gian, Kim Quý Sinh đương nhiên không tin.

Trình Tuấn cũng không phải bởi vì sợ hãi mới không đi qua, mà là, hắn phải chờ Trang Hi Văn cho hắn một cái đáp án xác thực mới có thể đi. Phía trước phía sau phát sinh nhiều chuyện như vậy, vô hình trung tuy rằng tạm thời còn chưa nắm bắt được trọng điểm, nhưng vừa mới ở ngoài khu nhà của Kim Quý Sinh nhìn thấy người kia, hắn nghĩ tới một ít khả năng nghe thì rất hoang đường nhưng cũng không phải không khả năng.

Nếu Kim Quý Sinh cho rằng hắn sợ hãi, vậy cứ thuận theo cái lý do của hắn, so với Tiểu Ngũ bị bệnh, lấy cớ này hiển nhiên hợp lý hơn nhiều lắm, bởi vì không có người nào mà không quan tâm tới tánh mạng của mình.

Kim Quý Sinh trầm mặc một chút, Trình Tuấn có thể cảm giác được hắn hơi hơi lo lắng, bất quá hắn che dấu rất giỏi, an ủi Trình Tuấn không cần phải sợ hãi trong giọng nói thì hoàn toàn nghe không ra bất cứ khác thường gì cả, hoàn toàn là một bộ dáng người lãnh đạo trấn an cấp dưới, cũng tỏ vẻ tạm thời không đi cũng được, chờ sau khi vụ án mạng có đột phá lại đi cũng không muộn.

Trình Tuấn cúp điện thoại, hai tay chống ở trên tay lái, hai mắt nheo lại.

Thực nhanh đến nhà Mạnh Kỳ, Tiểu Ngũ và Sửu Sửu khi thấy hắn vừa vào cửa liền nói: "Người cá lên bờ!"

Trình Tuấn nhìn về phía Mạnh Kỳ, "Quả nhiên hai người kia là do người cá làm."

Nhân ngư lên bờ, cũng chính là có ý các nàng cuối cùng cũng đã phát hiện Tiểu Ngũ không còn ở trong rãnh biển. Nhưng các nàng không biết Tiểu Ngũ ở nơi nào, vì thế giết người dụ dỗ Tiểu Ngũ hiện thân. 

Tiểu Ngũ trong thân thể có một nửa gien cá heo, dã tính trời sinh cũng có thiện lương, cá heo ở trong nước giỏi nhất là cứu người, Tiểu Ngũ nếu không đành lòng nhìn con người bị giết vì hắn mà chết, cũng chỉ có thể trở về.

Chuyện Trình Tuấn lo lắng nhất rốt cục cũng đến.

Tiểu Ngũ thần sắc thực lạnh nhạt, hệt như trước kia không có tình cảm phập phồng gì. Hắn đã sớm biết sẽ có một ngày như thế, bởi vậy cũng không bất ngờ, ngược lại là Sửu Sửu một bộ dáng thất kinh.

Trình Tuấn cũng rất loạn, hắn và Tiểu Ngũ bây giờ là hai mặt có kẻ địch, một là đến từ nhân loại, một bên đến từ nhân ngư, một bên ở trong tối, một phía ở ngoài sáng, nhưng bên nào cũng không dễ ứng phó.

Trình Tuấn vào trong phòng rửa tay tạt mấy chụm nước trên mặt, muốn cho cái đầu hỗn loạn của mình thanh tỉnh chút.

Bây giờ là thời điểm quan trọng nhất nhất định cần phải lãnh tĩnh.

Buổi tối ở trong nhà Mạnh Kỳ, Trình Tuấn và Tiểu Ngũ nằm ở trong phòng khách lầu một. Sau khi thấy Mạnh Kỳ dìu Sửu Sửu lên lầu nghỉ ngơi, Trình Tuấn đem Tiểu Ngũ kéo vào phòng ngủ.

"Tiểu Ngũ, chuyện cho tới bây giờ, em cũng nên đem chuyện cuối cùng mà em giấu diếm tôi nói hết ra đi." Trình Tuấn nhìn chằm chằm Tiểu Ngũ, cảm xúc lo âu so với ở trước mặt Mạnh Kỳ cùng Sửu Sửu hiện rõ mồn một, "Mặc kệ thế nào tôi cũng sẽ không để cho em trở lại ở trong biển, cho nên cầu em đừng giấu diếm tôi bất cứ điều gì nữa, đem hết mọi việc có liên quan tới rãnh biển nói hết cho tôi biết đi, chúng ta cùng nhau nghiên cứu phương pháp đối phó nhân ngư."

Tiểu Ngũ ngẩng đầu nhìn Trình Tuấn, không có gì ngoài cảm giác lo lắng không thể ức chế của hắn, trong ánh mắt của hắn còn lộ ra một tia lợi hại sớm đã hiểu rõ hết thảy, nhìn chăm chú khiến cho Tiểu Ngũ theo bản năng chột dạ.

Tiểu Ngũ gục đầu xuống, "Nói ra thì sao chứ? Anh cũng không thể thay đổi cái gì, anh chỉ là một con người mà thôi."

Trình Tuấn túm lấy bả vai Tiểu Ngũ, dùng sức kéo hắn tới, gầm nhẹ: "Em sao biết anh không thể thay đổi cái gì? Con người chúng ta có một câu nói là mọi chuyện do con người tạo nên, chỉ có khi có khả năng thay đổi, cho dù là một chút xíu cũng phải hi vọng. Mà nếu như thật sự cái gì cũng không làm, không hành động gì chỉ ngồi chờ chết, thì dù cho trời ban cơ hội như thế nào đi nữa em cũng không có khả năng thay đổi tương lai. Đây là bản chất vấn đề khác nhau giữa người và động vật, làm một con người, tôi sẽ không ngồi chờ chết."

Tiểu Ngũ giống như đã bị làm cho khiếp sợ ngây ngốc giật mình nhìn Trình Tuấn, hắn nhìn ánh mắt hùng hổ của hắn, tràn đầy khí thế mang theo cảm giác áp bách mãnh liệt, giống như thân hình cá kình khổng lồ mỗi lần xẹt qua mặt biển như có tầng bóng ma thật lớn, khiến cho bầy cá dưới nước kinh hoảng không thôi. 

Bàn tay Trình Tuấn túm lấy bả vai hắn tựa như gọng kìm, năm ngón tay kháp vào trong thịt của hắn, rất đau, cũng bởi vậy, hắn cảm nhận được trên người hắn cái cỗ lực lượng không cho phép người kháng cự, quyết tâm kiên định không thể lay động. Quả tim im lìm không gợn chút sóng dần dần nhảy lên nhanh hơn, có cái gì như đang nóng lên, làm cho hô hấp của hắn trở nên dồn dập.

"Nói a!"

Bị khí thế Trình Tuấn làm cho kinh sợ, Tiểu Ngũ theo bản năng trả lời: "Rãnh biển, nơi đó trên mặt kỳ thật có một đội chi thuyền hải tặc bị chìm sâu bên dưới ước chừng một trăm năm..."

Ở chỗ sâu trong rãnh biển là một cửa đá thật lớn, cửa đá giam giữ đội thuyền hải tặc bị sóng thần đánh dập, bên trên mỗi một con thuyền là đống bảo tàng mà bọn hải tặc từ khắp các nơi trên thế giới sưu tập tìm đến. 

Khi con thuyền này lưu ở trong làng chài kia trong truyền thuyết cơ hồ có hơn phân nửa đều là thật sự, người thuyền trưởng vô tình ấy, bị tiếng ca của mỹ nhân ngư mị hoặc, trong cơn sóng thần cả con tthuyền bị dìm sâu... Chỉ là, nguyên nhân xảy ra việc này không phải là do vị thuyền trưởng kia lừa gạt tình cảm của nàng tiên cá.

Tiểu Ngũ luôn nói loài người tham lam không phải là không có nguyên nhân, cái này trải ngược dòng trở về chuyện cụ thể xảy ra hơn trăm năm trước đây.

Nhân ngư hung hãn, nhưng từ trước đó cũng không làm hại con người, trong tộc đàn cá heo có một con cá heo lớn tuổi có nói qua, trước khi nhân ngư cũng đã từng cứu người bị rơi xuống biển sâu. Chẳng qua, không biết vì cái gì, trong thế giới con người thuyền lưu tin đồn nước mắt nhân ngư có thể biến thành trân châu mà còn rất vô giá, vì thế, rất nhiều người bắt đầu muốn bắt giữ nhân ngư.

Nghe nói, sau khi mọi người bắt nhân ngư, sẽ tiến hành các loại ngược đãi, mục đích chính là để cho làm cho nhóm các nàng phải khóc, khóc, sẽ có nước mắt, nước mắt hóa thành trân châu, biến thành nguồn tài phú vô hạn.

Vì mong có được càng nhiều nước mắt, mọi người ngược đãi đồng thời cũng chú ý nuôi nấng, không thể để cho các nàng chết. Nhưng nhân ngư vốn là sinh vật ở trong biển, lên bờ, rời đi đại dương thì các nàng căn bản không thể sống lâu, hơn nữa, chịu không nổi ngược đãi cuối cùng dẫn đến các nàng khi khóc kèm theo màu đỏ của máu.

Khi phát hiện ra huyết châu này loài người thiếu chút nữa vui vẻ đến phát điên, một chuỗi huyết lệ châu này giá trị so với nước mắt trong suốt kia hơn gấp vô số lần, lần này liền lại lần nữa khiến những người tham lam đó càng trở nên tàn bạo.

Nhân ngư đem con người coi là thực vật, tràn ngập hận ý đại khái chính là như thế.

Mà đội thuyền cướp biển bị chìm vào đáy biển kia, lúc trước cũng chính là ôm suy nghĩ muốn bắt bằng đường nhân ngư từ trên người các nàng ép ra những dòng nước mắt trân châu mà lên đường đến đây. Bọn cướp biển ấy vơ vét tài phú khắp nơi trên thế giới thắng lợi trở về, nhưng lòng tham không đáy làm cho bọn họ đi ngang qua vùng vịnh nơi này thì ham muốn câu chuyện trong truyền thuyết. Thuyền trưởng liền hạ lệnh cho đội tàu cập bờ, dùng bản thân mình làm mồi, dụ dỗ nhân ngư đi ra kiếm ăn mắc câu.

Nghe tộc trưởng cá heo nói, một lần kia chết rất nhiều người cá, trước khi chết, các nàng mỗi một người đều rơi xuống nước mắt màu đỏ, bọn hải đạo trong quá trình giết chóc còn không quên đem những đống trân châu hồng sắc này lượm lặt về.

Đống máu loãng đỏ tươi nhiễm đỏ cả mặt biển, kết quả rước lấy sự nổi giận của thần biển, một hồi sóng thần nuốt sống toàn bộ đội tàu, bọn cướp biển không người nào còn sống sót. Con thuyền bị đánh dìm vào đáy biển sâu, thần biển đem con thuyền cùng với tất cả đồ vật quét sạch trong rãnh biển, cũng đánh xuống một đạo cửa đá đem chúng khóa chặt lại.

Cánh cửa này không có chìa khóa, bất luận là ai, cũng không cách nào mở ra.

Phía sau cửa những con thuyền đó chứng kiến trận chém giết giữa nhân ngư và bọn hải tặc, mà trên thuyền cũng lưu lại huyết lệ trân châu mà nhân ngư nhóm lúc chết lưu lại, vì thế nhóm nhân ngư đem rãnh biển coi là thánh địa các nàng hoài niệm người chết, cũng là một loại báo động, nhắc nhở mối hận thù giữa các nàng và nhân loại.

Còn nữa, loài người tham lam rồi sẽ có một ngày bọn họ lặn xuống đáy biển tầm bảo, trăm năm qua không ngừng có người xuống biển với ý đồ tìm kiếm con thuyền hải tặc bị đánh chìm năm đó, mà những người này không thể nghi ngờ đều biến thành đồ ăn trong miệng nhóm nhân ngư.

Kể từ đó, rãnh biển lại càng được nhân ngư bảo hộ, là bảo địa không thể xâm phạm.

Cá heo và nhân ngư mối quan hệ này vốn không hòa hợp, cũng chính là từ lúc này hình thành. Cá heo thiện lương, thường xuyên sẽ đem nhân loại bị chìm dưới biển cứu đưa lên bờ, mà những người chìm dưới đó, thường thường đều là bị tiếng ca nhân ngư mê hoặc, mất tâm trí mới có thể như thế. 

Cá heo cứu người chết đuối, cơ bản cũng chính là kẻ đối nghịch với nhân ngư, cho nên nhân ngư mới thù oán cá heo, cho nên, cha mẹ Tiểu Ngũ kết hợp mới có thể tạo thành mâu thuẫn nội loạn của hai tộc đàn.

Nhưng mà nhân ngư vì sao không có giết chết Tiểu Ngũ...

"Đó là bởi vì, tôi có thể mở ra cái cửa đá không có chìa khóa kia!"