Cha Của Con Tôi Là Cá Heo

Chương 31




Như là nằm ở trong nước biển ôn nhu, rộng lớn... Còn có cảm giác giống ánh sáng mặt trời chiếu ở trên người...

Đây tuyệt đối là nói Trình Tuấn thực ôn nhu cùng bao dung, làm cho Tiểu Ngũ cảm thấy ấm áp đi.

Nếu không phải là vẻ mặt Tiểu Ngũ vừa ngây thơ lại mê mang, Trình Tuấn cơ hồ đã cho rằng đây là thổ lộ. Nhưng trên thực tế hắn không dám cuồng vọng tự mình đa tình như vậy, dù sao phương thức tư duy của Tiểu Ngũ khác với nhân loại, một câu nói của hắn thường thoạt nhìn như cùng một ý với mình, nhưng khi nói thẳng ra mới phát hiện hắn có suy nghĩ khác hẳn. Cho dù lúc này Trình Tuấn trong lòng kích động vô cùng nhưng trên mặt cũng không chút biến đổi.

Trình Tuấn nói: "Đây còn không phải là bởi vì tôi tốt với cậu hay sao, nếu tôi đối xử không tốt với cậu, nhất định cậu không có loại cảm giác này."

Tiểu Ngũ nghĩ nghĩ, nói: "Đại khái là vậy đi, trước kia tôi không có loại cảm giác này."

Trình Tuấn nhịn không được ở trong lòng lắc lư cái lưng hoan hô, cái cảm giác này tuyệt đối chính là yêu tôi a!

Cái đầu Trình Tuấn vô cùng đau đớn, chỗ miệng vết thương nóng rát, lúc làm cá cho Tiểu Ngũchoáng váng như lọt vào trong sương mù, lúc này thật sự chống đỡ không nổi nữa, liền đi tắm rửa vào phòng ngủ.

Tiểu Ngũ ăn xong, học bộ dáng của Trình Tuấn đem chén đĩa cùng đôi đũa rửa sạch sẽ.

Trình Hiểu Hải từ trong phòng ló đầu ra, phát hiện trong phòng khách chỉ có sô pha bên cạnh đèn bàn đang bật, trong phòng bếp có tiếng nước chảy nhưng đứng ở trước bồn nước rửa chén cũng không phải ba hắn.

"Chú Tiểu Ngũ, ba ba cháu đâu?"

Tiểu Ngũ vặn vòi nước, quay đầu thấy Trình Hiểu Hải mặc áo ngủ hình con thỏ đứng ở ngoài cửa phòng bếp, trên khuôn mặt lạnh lùng trong nháy mắt lộ vẻ tươi cười, "Hắn hẳn là ngủ đi." Lau khô nước trên tay, đi ra ngoài, "Con sao còn chưa đi ngủ?"

Trình Hiểu Hải ủ rũ nói: "Cháu lo lắng cho ba ba, đầu của hắn sưng rất bự, làm sao mà bị thương?"

Tiểu Ngũ ngẩn người, "Con lo lắng cho hắn sao?"

"Vâng, ba ba chưa bao giờ bị thương."Đưa mắt nhìn xung quanh phòng ngủ, "Ba đã đi ngủ rồi sao? Chú Tiểu Ngũ có giúp ba tắm rửa không?"

Tiểu Ngũ lắc đầu, "Không có."

Trình Hiểu Hải hiển nhiên rất là ngạc nhiên, "Vì sao chú Tiểu Ngũ không giúp ba ba tắm rửa?"

Tiểu Ngũ hỏi lại: "Ta vì cái gì phải giúp hắn tắm rửa?"

Trình Hiểu Hải đột nhiên sừng sộ, lớn tiếng nói: "Bởi vì ba ba cháu bị thương a, cô giáo chúng cháu bảo, trước khi miệng vết thương khỏi hẳn tốt nhất không cần dính nước, ba ba của cháu bị thương, chú Tiểu Ngũ hẳn là giúp hắn tắm rửa, không thể để cho miệng vết thương củahắn dính nước."

Tiểu Ngũ thật bất ngờ, bị ngữ khí của con gần như chỉ trích trở nên có chút luống cuống, "Ta, không biết."

Trình Hiểu Hải quệt mồm, "Chú Tiểu Ngũ thật dở tệ, chỉ biết nhận sự quan tâm chăm sóc của ba ba cháu, ba ba bị thương nặng như vậy còn về nhà làm cá cho chú thế mà chú lại không biết cảm kích..."

Tiểu Ngũ vẻ mặt mờ mịt làm cho Trình Hiểu Hải ngậm miệng lại, nhóc không biết mình có phải nói chuyện quá phận quá hay không. Bởi vì ba ba từng nói qua, phải tôn trọng chú Tiểu Ngũ phải giống như nhóc đối đãi với ba ba, vậy mà hiện tại lời nhóc nói khiến cho chú Tiểu Ngũ không vui, không biết ba ba biết về sau có thể tức giận hay không .

Tiểu Ngũ nghe vậy ngơ ngác mà nhìn con, trong ngực có cái gì đó chợt lóe qua, mơ hồ cảm thấy ý tứ của Trình Hiểu Hải giống như bình thường lúc mà Trình Tuấn giảng giải cho hắn "có qua có lại" giữa người với người ấy. Bạn tốt với tôi, tôi cũng có thể đối tốt với bạn, có như vậy quan hệ giữa người với người mới hài hòa. Nếu chỉ một bên nhận chỗ tốt người khác mang đến mà không hồi báo cho người khác, là sẽ bị người chán ghét cùng vứt bỏ.

Trình Hiểu Hải nói, hiển nhiên là nói Tiểu Ngũ chỉ biết là nhận chỗ tốt mà Trình Tuấn cho hắn còn hắn lại không có báo đáp lại cho Trình Tuấn. Tiểu Ngũ không khỏi để tay lên ngực tự hỏi, là thế này phải không? Thì ra hắn vẫn luôn đối không tốt với Trình Tuấn.

Trình Hiểu Hải thấy Tiểu Ngũ không nói lời nào, liền tức giận mà đi về phía phòng ngủ Trình Tuấn, xoay núm cửa vào bên trong.

Qua một phút đồng hồ, Trình Hiểu Hải rón ra rón rén lui ra, thật cẩn thận đóng cửa lại.

Quay người lại, Tiểu Ngũ vẻ mặt hổ thẹn đứng ở ngoài cửa nhìn hắn.

Trình Hiểu Hải đôi mắt hồng hồng, "Chú Tiểu Ngũ, ba ba có thể nào bị mất trí nhớ hay không?"

Tiểu Ngũ sửng sốt, "Hả?"

Trình Hiểu Hải mang theo giọng khóc nức nở nói: "Cháu vừa rồi nhìn ba ba, hắn đột nhiên nói, cậu là ai a, hắn nhất định là mất trí nhớ."

"Mất trí nhớ, là có ý gì?"

Trình Hiểu Hải có chút bực tức, "Chú Tiểu Ngũ sao cái gì chú cũng không hiểu a! Mất trí nhớ chính là quên những chuyện đã xảy ra trước kia, ba ba bị đụng vào đầu, nói không chừng sẽ quên cháu mất." Đôi mắt tròn trịa đã ươn ướt, "Hắn vừa rồi đột nhiên hỏi cháu là ai... oa oa... Hắn khẳng định không nhớ cháu là con của hắn, nói không chừng sẽ đem cháu đưa đến cô nhi viện... oa oa..."

Nhóc thúi con suy nghĩ nhiều quá!

Con đau lòng như vậy lan nhiễm sang Tiểu Ngũ, lúc này hắn cũng trở nên trầm mặc, bắt đầu lo lắng vạn nhất Trình Tuấn thật sự quên chuyện trước kia thì phải làm cái gì bây giờ. Suy nghĩ trong chốc lát, Tiểu Ngũ ôm lấy Trình Hiểu Hải, nói: "Không sao, nếu ba ba của con thật sự mất trí nhớ, ta liền mang con về trong biển."

"..." Trình Hiểu Hải chớp mắt to mọng nước, tò mò trừng Tiểu Ngũ, hiển nhiên nghe không hiểu hắn nói những lời này là có ý gì.

Tiểu Ngũ thực nghiêm túc nói với Trình Hiểu Hải: "Con vốn là do sinh ở trong biển rộng, nếu Trình Tuấn không cần con, ta liền mang con về trong biển, bất quá chúng ta không thể trở về vịnh người cá, chỉ có thể đi vịnh khác."

Trình Hiểu Hải cúi đầu nhìn Tiểu Ngũ, đưa tay xoa xoa con mắt nói: "Chú Tiểu Ngũ ý của chú là ba ba không nhớ rõ, chú sẽ dẫn cháu đi sao?"

"Ừm!"

"Vậy thì không được!" Trình Hiểu Hải đột nhiên giãy dụa vùng ra, Tiểu Ngũ nhanh chóng đặt hắn xuống dưới đất, "Cháu mới không giống chú đâu, cho dù ba ba của cháu bị mất trí nhớ cháu cũng sẽ không vứt bỏ hắn, cháu phải kiếm tiền chữa trị đầu cho hắn, chữa trị đầu xong hắn sẽ nhớ lại cháu, hai ba con cháu sẽ không xa rời nhau."

Tiểu Ngũ ngạc nhiên sửng sốt, "Con không đồng ý đi theo ta..."

Trình Hiểu Hải quệt mồm, "Chú cũng không phải ba ba của cháu, cũng không nuôi cháu..."

"Nhưng ta sinh con..." Tiểu Ngũ đột nhiên ý thức được, nói với con hắn là do mình sinh mẹ thực không thích hợp, dù sao hắn không phải cá heo mái, nghĩ nghĩ sửa lời nói: "Cha, ta tháng mười hoài thai mới sinh được con, ta so ra lại kém hơn ba của con sao?"

Trình Hiểu Hải lại lộ ra biểu tình kỳ quái, xoa cằm nói: "Ơ? Chú Tiểu Ngũ nói chuyện rất kỳ quái a, cháu nghe không hiểu, sinh con không phải là mẹ sao? Mấy bạn trong lớp chúng cháu đều là do mẹ sinh a."

"Mẹ..." Hắn nói chính là giống cái.

Đúng là trong giới tự nhiên giống cái mới có khả năng mang thai sinh con, giống đực thì không thể. Mà hắn là trường hợp đặc biệt, là trường hợp đặc biệt được thần biển chiếu có. Nhưng cái này không có người nào biết, cũng không được bên người tiếp nhận, ít nhất ở trong thế giới loài người sẽ bị trở thành quái vật.

Nhìn con đơn thuần không biết gì giống như tờ giấy trắng, Tiểu Ngũ bỗng nhiên không thể nói gì thêm được nữa, cho tới nay hắn đều cho rằng huyết thống có thể vượt qua mọi chướng ngại. Hắn là do dựa vào ràng buộc huyết thống mới tìm được Trình Hiểu Hải, cho nên theo lý thường hắn cứ cho rằng ở trong cảm nhận của Trình Hiểu Hải, hắn là đặc biệt, là sự tồn tại siêu việt hơn hẳn Trình Tuấn. 

Nhưng giờ phút này hắn mới ý thức được sinh con không sánh bằng nuôi dưỡng, cho dù khi mang thai cực khổ thế nào, sau khi sinh sản phải chịu đau đớn ra sao cũng không đổi được công ơn nuôi dưỡng con ngày lại ngày tích lũy tình cảm cùng tín nhiệm.

Còn có là quan trọng nhất chính là, Trình Hiểu Hải cùng loài với Trình Tuấn, hắn là một con người chứ chẳng phải là cá heo. Trong ý thức của loài người, chỉ có nữ nhân mới có thể sinh con, mặc dù Trình Tuấn có thể tiếp thu chuyện Tiểu Ngũ sinh con, nhưng mà Trình Hiểu Hải chỉ mới sáu tuổi, hắn căn bản cái gì cũng đều không hiểu, nếu muốn cùng hắn giải thích rõ ràng hắn là do một con cá heo sinh ra, tạm thời không có khả năng.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi Tiểu Ngũ đi vào thế giới loài người, cảm nhận được sự luống cuống cùng cảm giác vô lực.

Tiểu Ngũ ngồi xổm xuống sờ sờ khuôn mặt trắng mềm của con, mất mát nói: "Coi như chú cái gì cũng chưa từng nói đi."

Tiểu Ngũ đem Trình Hiểu Hải đuổi về phòng để nhóc đi ngủ, chính mình thì đi vào phòng Trình Tuấn. Hắn cho rằng Trình Tuấn không có ngủ, nhưng kết quả đẩy cửa ra mới phát hiện hắn ngủ như lợn chết.

Dưới cái trạng thái này làm sao mà nói với Trình Hiểu Hải "Cậu là ai a" chứ?

"Tiểu Ngũ, cậu còn chưa ngủ à." Trong lúc Tiểu Ngũ xoay người đi, Trình Tuấn mơ mơ màng màng tỉnh lại.

Tiểu Ngũ đành phải trở về, "Đánh thức anh à, thực xin lỗi."

Trình Tuấn còn buồn ngủ mà cười cười, "Không là do cậu đánh thức, là do tôi nghẹn nước tiểu nên mới tỉnh." Nói xong, ngồi dậy, "Chị Tần làm đồ ăn có chút mặn, trước đó lại uống nhiều nước quá."

Tiểu Ngũ nhớ tới lời mới nãy Trình Hiểu Hải nói, nhẹ nhàng chạm vào băng gạc trên trán Trình Tuấn, hiếu kỳ nói: "Anh không phải là mất trí nhớ sao? Cư nhiên còn nhớ rõ tôi, còn nhớ rõ chị Tần ở nhà đối diện."

Trình Tuấn đang chuẩn bị đánh ngáp, nghe vậy thật sự đem cái ngáp sắp sửa đánh ra nghẹn trở về, "Cậu đang nói cái gì hả? Ai mất trí nhớ?"

"Anh a, anh còn không nhớ con."

Trình Tuấn chả hiểu ra sao, "Tôi làm sao mà không nhớ rõ nó? Tôi ngay cả nó khi còn bé một đêm thức dậy đi tiểu mấy lần cũng nhớ kỹ đâu."

"Không là anh hỏi nó "Cậu là ai" sao?"

Trình Tuấn ngẩn ngơ, đột nhiên cười rộ lên, "Cậu là nói cái kia à, nhất định là tôi nói mớ. Bởi vì vừa rồi tôi ngủ mơ thấy một chuyện rất kỳ quái, giống như thân mình ở trong nước, có một người tối như mực đứng ở xa xa, tôi không thể hô hấp, hắn vươn tay qua chỗ tôi giống như muốn bắt được tôi ấy.Tôi sợ qua nên theo bản năng hỏi hắn là ai, có thể lúc ấy đem lời nói mớ hô lên đi. Ha ha ha... Đứa bé kia cư nhiên cho rằng tôi mất trí nhớ, ha ha ha..."

Tiểu Ngũ: "..."

Tiểu Ngũ lại nghĩ tới mấy lời giáo huấn của Trình Hiểu Hải, tầm mắt theo bản năng liếc về cái trán Trình Tuấn, "Cái trán còn đau không?"

Trình Tuấn sờ sờ cảm thụ một chút, cảm thấy không còn đau như ban ngày, "Tốt hơn nhiều."

"Ngại ngùng, tôi hẳn là nên chăm sóc chiếu cố cho anh."

"A?" Trình Tuấn thật bất ngờ, "Sao đột nhiên lại nói như vậy?"

Tiểu Ngũ áy náy đáp: "Con dạy tôi, tôi ý thức được mình luôn luôn nhận sự chăm sóc của anh, nhưng không có báo đáp cho anh bao giờ. Anh cũng nói qua, có qua có lại mới là phương thức ở chung của con người, không có báo đáp cho anh, thực sự rất xin lỗi."

Trình Tuấn: "..."

Trình Tuấn dở khóc dở cười, từ trên giường ngồi xổm trên mép giường, cầm lấy bàn tay Tiểu Ngũ, "Là tôi luôn luôn nhận được sự chiếu cố của cậu mới đúng.Cậu quên rồi nha? Cậu giúp tôi giáo huấn giám đốc cũ, dùng cách của mình bảo vệ tôi, hơn nữa quan trọng nhất là dưới tình huống tôi không biết gì cả, một mình sinh thằng nhóc Trình Hiểu Hải đáng yêu như vậy. Chuyện mà giờ tôi có thể làm, chính là dùng hết khả năng trân trọng cậu, để cho cậu cảm thấy hạnh phúc!"

Trình Tuấn ngồi xổm ở trên mép giường, tầm mắt vừa lúc nhìn thẳng vào Tiểu Ngũ đứng trên mặt đất, hai người nhìn nhau. Ánh mắt Trình Tuấn chân thành tha thiết lại nóng bỏng, Tiểu Ngũ nhìn hắn trong chốc lát, bỗng nhiên hai chân mềm nhũn xuống.

Trình Tuấn: "Tiểu Ngũ?!"

Tiểu Ngũ quỳ trên mặt đất, đầu đặt ở mép giường, "Cả người tê dại, hai chân như nhũn ra, tim đập gia tốc, máu tăng vọt... Tôi bị điện đến!" Bỗng nhiên ngẩng đầu, mắt trừng lớn nhìn chằm chằm Trình Tuấn, "Bị điện giật tánh mạng có thể bị nguy hiểm hay không?"

Trình Tuấn: "... Sẽ!"

Tiểu Ngũ: "A? Vậy làm sao bây giờ?"

Trình Tuấn nghĩ nghĩ, đem Tiểu Ngũ kéo đến, thực nghiêm túc mà đối hắn nói: "Bị điện giật cũng không chết ngay tức thì, chúng ta có thời gian có thể chậm rãi hóa giải."

"Hóa giải thế nào?"

"Như vậy..." Trình Tuấn hôn lên miệng Tiểu Ngũ.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Mỗ ngu ngốc nào đó: Trình Tuấn cậu cư nhiên lại dám dụ dỗ Tiểu Ngũ thuần khiết!

Trình Tuấn: lúc này không lừa thì phải đợi đến khi nào?

Mỗ ngu ngốc nào đó: Cậu đê tiện!

Trình Tuấn: thúi lắm, đó là vợ tôi!

Mỗ ngu ngốc nào đó: cậu không biết xấu hổ!

Trình Tuấn: Ở trước mặt vợ của mình, cần mặt mũi làm gì?

Mỗ ngu ngốc nào đó: Cậu bị điên.

Tiểu Ngũ: Trình Tuấn, dao phay nhà mình đâu?

Mỗ ngu ngốc nào đó: TT^TT...